Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bỗng thấy mình lớn khôn

2009-04-27 10:04

Tác giả:


Sáng chủ nhật, con dậy sớm hơn mọi ngày. Dọn nhà xong, con đi chợ về nấu ăn. Chợ ngày chủ nhật tấp nập hơn ngày thường, tự dưng con thấy lòng phấn chấn. Cụ già bán rau nhìn con mỉm cười hỏi:

- Hôm nay ăn rau gì bé con?

Rau gì nhỉ? Bỗng dưng thấy thèm bát canh rau rền cơm ăn với cà muối.

- Cho con bó rau rền cơm bà nhé!

- Ừ! Trưa nắng này ăn canh rau rền ngọt mát lắm đây.

Lời bà cụ như đưa con về với miền ký ức tuổi thơ. Ngày xưa mỗi trưa đi học về mồ hôi nhễ nhại, con đã thấy mâm cơm nóng hổi có bát cà muối vàng ươm bên cạnh bát canh rau rền cơm hay bát canh cua ngọt mát mẹ chuẩn bị xong rồi.

Không hiểu sao cứ mỗi đầu hè con lại thấy thèm đến nao lòng bát canh cua hay bát canh rau rền cơm ăn cùng món cà muối mẹ nấu. Thèm lắm! Lúc nào cũng thèm, cũng nhớ, cũng thấy "đói" hương vị quê hương.

 

 Nhớ ngày thơ bé trốn mẹ ngủ trưa đi bắt cua. Trời nắng chang chang không mũ nón, đến lúc bị bố gọi về đánh cho một trận nên thân.

 

Nhớ những lúc ngồi xé cua bị cắp đau điếng nhưng vẫn thích thú ngồi tỉ mẩn gỡ gạch cua. Khi nồi cua mẹ nấu xong nhìn những mảng gạch cua vàng ươm ngon lành nổi lên thấy hấp dẫn vô cùng. Nhìn đôi mắt háu đói của con mẹ cười bảo:

 

- Đợi dọn cơm ra rồi ăn con nhé!

 

Bát canh cua cà muối - Hình ảnh thân thương của quê hương - Ảnh minh họa: Blog Nắng hạ đi

Con nhớ nhà mình có một nếp sống là dù có đói thế nào cũng đợi đầy đủ mọi người trong gia đình ngồi vào mâm cơm rồi mới ăn, chứ không có thói quen ăn trước, ăn sau, ăn đứng, ăn ngồi. Bố bảo thói ăn bốc bải, thói ăn đầu nồi, đầu niêu ấy rất xấu. "Miếng ăn quá khổ thành tàn" nên phải ăn uống cho đàng hoàng. Bố không thích người phụ nữ ăn quà vặt, ăn đầu đường, xó chợ. Ghét nhất là người ăn vụng nên những điều đó cũng ngấm vào con. Phải chăng điều đó thời buổi này là quá lạc hậu? Và con thành người khó tính vì ngấm những suy nghĩ của bố? Nói là vậy nhưng con gái cũng thấy những điều bố nói, bố phân tích là chí lý lắm. Còn đâu nét đẹp của người con gái khi vừa ăn, vừa nói, vừa cười? Còn đâu vẻ thuỳ mị nết na nữa?

 

Bây giờ xa nhà rồi, con sống một cuộc sống tự lập. Có những khi ở một mình con vẫn giữ thói quen nấu nướng, hiếm khi ăn cơm quán hay ăn uống qua loa. Bố từng dạy con: “Con gái là phải rèn luyện nữ công gia chánh vì "đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm" nên phải biết quán xuyến việc nhà, nấu nướng chăm lo cho gia đình".

 

Bố còn phân tích cho con hiểu tại sao lại gọi: “Ăn trông nồi, ngồi trông hướng"? Tại sao lại hớt bỏ cơm trên xới cơm nóng giữa nồi cho ông bà bố mẹ trước? Tại sao phải so đũa, lấy khăn cho mọi người? Tất cả những bài học giản đơn những tưởng không cần để ý vậy mà khi ra ngoài con mới thấy nó đáng quý biết bao. Chỉ một hành động nhỏ thôi cũng khiến hình ảnh của ta trong mắt người khác là một người vô duyên, vụng về... Những lúc ấy con lại thầm cảm ơn những bài học giản dị của bố mẹ thuở bé thơ.

Mẹ dặn con cách phơi từng cái quần, cái áo, là quần áo như thế nào? Mẹ dạy con làm những loại bánh, nấu những món ăn cho ngày thường, ngày lễ Tết. Dạy con cách thêu thùa, đan lát hay cách vá may những tấm áo sứt chỉ sờn vai... Những việc làm tưởng chừng thừa thãi với thời kỳ hiện đại hoá ngày nay. Nhưng con vẫn thấy nó cần thiết biết nhường nào. Khi thấy cô em gái vụng về trước cái áo tuột khuy con lại khéo léo đơm lại cẩn thận chắc chắn. Hay khi gió mùa về mua cuộn len với đôi que đan về đan tặng mẹ tấm khăn và móc cho cháu cái mũ len lại thấy lòng mình ấm áp.

 

Bố thường dạy tôi "Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm" - Ảnh minh họa: pavkata

Miên man nghĩ nhiều khi con tự hỏi: “Không biết có phải mình là người hoài cổ?" Con thích nghĩ về tuổi thơ, nhớ những kỷ niệm và yêu thương nó. Nó là một khoảng trời xa nhớ tiếp sức cho con những khi yếu lòng. Cuộc sống bộn bề lo toan có những lúc con sợ lòng mình chai cứng, sợ không có đủ những thời khắc trải lòng để  thấy tâm hồn mình sâu sắc, đằm thắm. Nhưng con biết mình luôn vững lòng trước những cám dỗ cuộc đời. Con vẫn là cô bé con quê mùa, giản dị dù đất Hà Thành nhộn nhịp bon chen. Con thấy tâm hồn mình dung dị được tưới mát bởi những cơn gió với hương lúa đồng quê.

Như hôm nay đây sống giữa đất Hà Thành mà sao vẫn thấy lòng mình gần lắm với quê hương. Với bờ tre ríu rít tiếng chim chuyền, với bờ đê lộng gió, với gốc đa đầu làng, với những kỷ niệm buổi chiều quê xưa đi chăn trâu cắt cỏ...với những buổi cùng mẹ tát nước gầu sòng hay những đêm trăng sáng cả nhà mình cùng nhổ mạ ... Bao kỷ niệm ùa về vây kín hồn con.

 

 Bỗng thấy mình lớn khôn từ những kỷ niệm giản đơn như thế.

Hình ảnh đại diện tác giả bài viết

 

Gửi từ

Blog Hoàng Hường

 

: “Tất cả mọi việc đến tận cùng rồi sẽ ổn, nếu mọi việc chưa ổn thì tức là chưa phải tận cùng đâu".

 

  •  Chia sẻ của bạn đọc:

Ho ten: sandy
Dia chi: BÌNH DƯƠNG
Email: shybabygirl85@yahoo.com.vn
Tieu de: một lời cám ơn chân thành
Noi dung: chào Chị!sáng nay lên blog Việt đọc được bài viết của chị em thấy lòng mình bồi hồi quá ,có lẽ là em không viết lên được nổi lòng như chị nhưng em cảm nhận được nội dung trong bài viết,em cũng sinh ra ở vùng quê nghèo miền Trung ,em cũng lớn lên qua từng gốc mạ,bờ tre ,tưng câu răn dạy của ba,có lẽ đây là bài viết để lại trong em nhiều ấn tượng nhất ,cảm ơn chị rất nhiều đã cho em một lần nửa hoài niệm về quê hương về gia đình mà có lúc vì cuộc sống em đã lãng quên!

Ho ten: in_x!
Dia chi: Hà Nội
Noi dung: Những cảm xúc rất chân thành! Mình cũng đã từng nghĩ mình là người hoài cổ bạn ạ! Luôn vui vẻ và yêu đời bạn nhé!

Ho ten: Vương Vũ Vi
Email: starty892004@yahoo.fr
Noi dung: Bất kì một ai cũng vậy, khi đã sống xa gia đình rồi mới cảm nhận được mình lớn khôn, mình đã trưởng thành từ những năm tháng sống bên cha mẹ, người thân, bạn bè. Những năm tháng tuổi thơ ấy cứ theo mình từng bước trên con đường cùng những niềm vui, những nỗi buồn. Nhưng tất cả là những hành trang, những kỉ niệm, những bài học đáng nhớ cho cả 1 quãng đời mình dù đó là những điều hoài cổ. Tôi cũng như bạn, sống xa nhà rồi mới thấy mình đã lớn khôn, đã trưởng thành rất nhiều. Với du học sinh như tôi thì cái ranh giới để bị "mỹ hóa" nó gần lắm nhưng rồi nó lại khó mà lôi kéo mình quên đi những điều hoài cổ của những năm tháng tuổi thơ bên gia đình ở quê nhà thân thương

Ho ten: do myvan
Dia chi: nam dinh
Email: domyvan_dr@yahoo.com.vn
Tieu de: toi thay minh giong nhan vat nay thoi
Noi dung: tôi đã thay đổi suy nghĩ khi đọc xong blog nay,rất nhiều thứ,có những lúc tôi đã nghĩ rằng tôi thật Ngố khi sống như thế giữa cuộc sống lúc nào cũng ào ào tất bận và bon chen.lúc nào tôi cũng cố gắng để tâm hồn mình như thế và giờ tôi thấy hạnh phúc hơn vì có được một người đồng cảm giống như mình.

Ho ten: Nguyễn Châu Sơn
Dia chi: Số 5/322 lê Trọng Tấn, Thanh Xuân
Email: son.hnt@gmail.com
Tieu de: Cảm xúc ùa về!
Noi dung: Chào bạn! bài viết của bạn rất cảm động nó đưa tôi về với kỷ niệm thủa ấu thơ một thời trong tôi. Trong chúng ta nên ghi nhớ những điều cha mẹ dậy bảo vì cha mẹ ái cũng muốn con cái mình thành đạt và ngoan ngoãn.

Ho ten: San Tiu
Dia chi: 4201
Email: romantic1484201@gmail.com
Tieu de: tk
Noi dung: Sao nhũng dòng thế này lại khiến 1 thằng con trai lại có cảm giác bồi bồi hồi hồi thế này nhỉ ! cảm ơn chị! cuối tháng 4 nhớ nhà !

 

 

 

http://nhacvietplus.com.vn/Library/ads//Viettel.jpg http://nhacvietplus.com.vn/Library/ads//vinaphone.jpg http://nhacvietplus.com.vn/Library/ads//mobifone.jpg

 

 

 

Dành tặng người thân của bạn những bản nhạc chờ ngọt ngào và độc đáo!

Cảm nhận về bài viết mời bạn gửi theo mẫu sau hoặc gửi bài viết, đường link blog muốn chia sẻ về địa chỉ blogviet@vietnamnet.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tháng năm hướng về một người

Tháng năm hướng về một người

Tôi biết! Tôi không xinh, không vui tính, không giỏi giang. Tôi là người bình thường nhưng tôi cũng xứng đáng yêu một ai đó mà.

Độc thân có bao lâu, sao không tận hưởng nó?

Độc thân có bao lâu, sao không tận hưởng nó?

Tính ra thì thời gian bạn thực sự dành cho bản thân ít ỏi đến đáng thương, đến nỗi đếm được trên đầu ngón tay. Vậy tại sao lại phải vội vàng đi tìm một người để yêu mà quên mất một người đang cần được bạn yêu thương ở ngay trước mắt - Đó là chính bản thân bạn cơ chứ!

Ánh dương rực rỡ nơi có em (Phần 3)

Ánh dương rực rỡ nơi có em (Phần 3)

Anh không đáp ngay mà nhìn cô, vừa khít ánh nắng bên ngoài lọt qua khe cửa làm cho những hạt bụi trong không khí như phát sáng lấp lánh, chiếu lên khuôn mặt cùng mái tóc Thùy Anh. Cảnh tượng vừa êm dịu vừa ấm áp.

20 điều

20 điều "thô nhưng thật" cần hiểu sớm để đường đời bớt chông gai, thành bại và phúc họa cũng từ đây mà ra

Trưởng thành thật sự là khi hiểu được 20 điều dưới đây. Bạn thấm nhuần được bao nhiêu?

Em đau rồi đấy, anh vừa lòng chưa...

Em đau rồi đấy, anh vừa lòng chưa...

Hỏi cả bản thân em, sau này không có anh thì em phải chống đỡ thế nào đây. Em đã quen ngày nào cũng nhắn tin với anh, có chuyện gì cũng kể với anh, nhìn thấy gì cũng nghĩ tới anh, thấy quán ăn nào cũng ghi lại để sau này đi với anh… Nhưng làm gì có sau này nữa.

Nếu ngày đó em ơi ta có thật

Nếu ngày đó em ơi ta có thật

Nếu ngày đó ta bên nhau xa lạ Không đi chung chuyến ga nhỏ cuối ngày Không nhìn em đôi mắt biết lung lay Đâu cay đắng mảnh hồn anh tuyệt vọng

Ánh dương rực rỡ nơi có em (Phần 2)

Ánh dương rực rỡ nơi có em (Phần 2)

Anh đang chăm chú nghe thì bất chợt lại nhìn trúng đôi mắt cô, lại vô tình bị nó thu hút. Không biết cô có phát hiện ra bản thân mình có đôi mắt rất đẹp hay không, long lanh như chứa đựng ánh sáng của thế giới xung quanh.

"Sống hết mình cho ngày hôm nay"

Cuốn sách kể về một người làm công việc chăm sóc bệnh nhân giai đoạn cuối. Người đó đã chứng kiến cái được gọi là “câu chuyện cuối đời” của biết bao người.

Người thông minh thường thích

Người thông minh thường thích "một mình một cõi", không thấy cô đơn mà ngược lại còn hạnh phúc nhờ 3 điều này

Thay vì lãng phí thời gian và sức lực vào những mối quan hệ vô nghĩa, chi bằng học cách tận dụng những lúc ở một mình làm phong phú cuộc sống.

Tôi hoàn hảo, nhưng tôi tự ti

Tôi hoàn hảo, nhưng tôi tự ti

Làm sao để tôi thừa nhận rằng tôi không còn ưu tú như ngày xưa nữa? Cảm giác bất lực tràn ngập vào khoan ngực tôi, bóng tối vây lấy tôi hằng đêm đến mức việc hít thở thôi cũng khó khăn đến lạ.

back to top