Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đừng tiết kiệm nụ cười

2016-04-08 01:00

Tác giả:


blogradio.vn - Gửi những nụ cười còn được “tiết kiệm”, chúng ta sao không tặng nhau những thang thuốc mang tên “nụ cười”, để tám tiếng trải qua cùng nhau trong một bầu không khí tươi vui và tràn ngập niềm tin. Chỉ một nụ cười chào nhau giữa chốn công sở cũng có thể làm nhẹ đi đôi gánh áp lực công việc trên vai.

***

Nụ cười giúp dung hòa, gắn bó và kích thích tinh thần làm việc

Người ta thường nói: “Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ”. Thế nhưng, không phải ai cũng có thể tự thưởng cho mình thang thuốc ấy một cách tự nhiên. Có thể, có người quen với việc giữ nụ cười cho riêng mình và lười cho đi một cách vô tư, cũng có thể có người mặc định suy nghĩ “không thân không nhất thiết phải cười”, hoặc cũng có thể có người nghĩ đơn giản nụ cười chẳng mang lại giá trị gì cho người nhận lẫn người cho,… có rất nhiều lý do mà có thể chỉ người đó mới biết.

Tuy nhiên, theo bản thân mình, tôi nghĩ đơn giản “nụ cười có giá trị đặc biệt”, là giá trị dung hòa, gắn bó và kích thích tinh thần làm việc đặc biệt ở nơi công sở.

Đừng tiết kiệm nụ cười

Giữa những con người xa lạ, dành cho nhau hết tám giờ một ngày ở cùng nhau, khoảng thời gian còn nhiều hơn thời gian người đó ở bên gia đình. (Trừ đi tám giờ cho việc ngủ đêm, hai giờ cho các mối quan hệ xã giao trong cuộc sống bên ngoài gia đình, một đến hai giờ cho việc đi lại giữa công sở, các điểm hẹn đến nhà và ngược lại, vậy thì tính ra thời gian quây quần bên gia đình chỉ còn có bốn đến năm giờ một ngày mà thôi). Vậy thì hà cớ gì ta không tự thưởng cho nhau những thang “thuốc bổ mang tên nụ cười”, để người với người thêm gắn bó, nhằm đạt được hiệu năng tối ưu trong công việc. Và quan trọng hơn hết là môi trường làm việc mang lại sự thích thú để mỗi cá nhân đều có thể phát huy tối đa công suất làm việc; thời gian ý nghĩa của một ngày nên là thế.

Chỉ một nụ cười chào nhau giữa chốn công sở cũng có thể làm nhẹ đi đôi gánh áp lực công việc trên vai. Cũng có thể góp phần làm tươi mới hơn vẻ mặt u ám của một người cả ngày ngập trong đống giấy tờ với những con số. Làm giãn ra cơ mặt của ai đó khi các nếp nhăn bắt đầu in hằn sau mỗi cuộc trao đổi với khách hàng. Và quan trọng hơn hết là để người nhân viên khi bước ra khỏi công ty vào cuối ngày làm việc vẫn muốn hôm sau lại tiếp tục đến công ty và chào nhau bằng nụ cười.

Nụ cười giúp bạn và tôi trở thành “bạn”

Đám bạn tôi luôn bảo nhau rằng, đồng nghiệp cũng chỉ là đồng nghiệp, chữ bạn và chữ đồng nghiệp còn cách nhau một khoảng cách không gần. Nhưng riêng cá nhân mình, tôi luôn tranh luận với chúng nó về vấn đề này và giữ vững lập trường của mình “đồng nghiệp có thể là bạn”.



Có thể, ngày mới vào làm tôi chỉ là một đồng nghiệp với bất kỳ ai khác, và mọi người cũng chỉ là đồng nghiệp của tôi. Nụ cười chào đón lính mới, nụ cười chào đón mừng sinh nhật, nụ cười chào thường ngày, mọi nụ cười đều tự nhiên cho đi để người nhận cảm thấy được tin yêu và trân trọng. Có lẽ bởi thế, qua thời gian hơn hai năm gắn bó cùng nhau trong công việc, từ những cuộc trò chuyện và các nhiệm vụ nơi công ty cùng nhau, tôi cũng đã đánh dấu sự tồn tại của mình như một người bạn và ngược lại cuộc sống của tôi cũng đã có thêm bạn là những anh chị em đồng nghiệp. Và chất xúc tác khiến tôi cảm thấy tin tưởng cũng như tự tin xây dựng mối quan hệ tình bạn chính là “nụ cười” ấy.

Gửi những nụ cười còn được “tiết kiệm”, chúng ta sao không tặng nhau những thang thuốc mang tên “nụ cười”, để tám tiếng trải qua cùng nhau trong một bầu không khí tươi vui và tràn ngập niềm tin. Để những người đồng hành cùng ta không vô tình lướt ngang qua khi ta vấp ngã trên chặng đường đua. Để đích đến càng gần hơn bởi tinh thần đồng đội và cả tình bạn.

© Huỳnh Thị Phương Thảo

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bạo lực tinh thần có biểu hiện thế nào?

Bạo lực tinh thần có biểu hiện thế nào?

Những lời nói, cử chỉ, sự thờ ơ, ám thị, khinh miệt hay hạ thấp người khác một cách có chủ ý và lặp đi lặp lại cũng có thể trở thành một hình thức bạo lực tinh thần.

Ta tìm kiếm điều gì ở tình yêu tuổi 22

Ta tìm kiếm điều gì ở tình yêu tuổi 22

Điều quý giá nhất chúng tôi dành cho nhau có lẽ là sự thấu hiểu và sẻ chia, những điều chẳng thể nhìn thấy bằng mắt thường. Chỉ khi thực sự bước vào căn nhà tâm hồn của đối phương, kiên nhẫn soi chiếu từng ngóc ngách, dành thời gian lặng lẽ quan sát, ta mới có thể hiểu được.

Nếu có thể hãy chọn thứ tha

Nếu có thể hãy chọn thứ tha

Anh nói nó nếu có thể nếu nó có thể tha thứ được để trái tim nó sẽ ấm áp hơn, để nó biết cuộc sống này còn rất nhiều tình người còn rất nhiều tình thương xung quanh nó, vì nó xứng đáng được yêu thương vì nó xứng đáng với một cuộc sống tốt nhất, mà chỉ chính nó mới làm đươc điều đó.

Thằng ăn học

Thằng ăn học

Cái giấy tốt nghiệp đại học mà người ta vẫn gọi là bằng cử nhân đối với những đứa dân tỉnh lẻ như nó thực ra là tờ giấy mỏng tang đóng trong khung gỗ rẻ tiền mẹ nó mua ở chợ chiều. Thằng Cường không treo mà nó cuộn lại, cất trong túi áo cũ như giữ một món nợ chưa trả.

Mưa xuân

Mưa xuân

Mưa xuân mưa xuân yêu mưa xuân Đôi mắt biển xanh thuyền đậu vắng Mới lớn nên hay cười uỷ mị Ai biết lòng ai như triết nhân

Con đường ngắn nhất

Con đường ngắn nhất

Lâm đi theo con đường tắt để nhanh giàu và thăng tiến, lợi dụng mối quan hệ và chức quyền, nhưng cuối cùng bị phát hiện sai phạm, mất gia đình và tự do. Truyện nhấn mạnh: “Con đường ngắn nhất không phải là con đường đúng nếu thiếu đạo đức và cống hiến cho đời.”

Người làm được 3 điều này khi 40-55 tuổi thực sự rất khôn ngoan, đáng nể

Người làm được 3 điều này khi 40-55 tuổi thực sự rất khôn ngoan, đáng nể

Làm được 3 điều này, bạn sẽ thấy mình an yên với hiện tại, không tự tiêu hao, không lo lắng.

Mùa hè năm ấy, ve chưa kịp hét hết khúc chia ly

Mùa hè năm ấy, ve chưa kịp hét hết khúc chia ly

“Phượng Hồng”, bài hát gắn liền với bao thế hệ học trò. Nhưng với cô, nó không chỉ là âm nhạc, mà là hồi ức. Là thanh xuân. Là một người. Là mối tình non dại chỉ mới chớm nụ mà chưa bao giờ nở.

Bước nhanh hay bước chậm thì cũng đều phải bước tiếp

Bước nhanh hay bước chậm thì cũng đều phải bước tiếp

Nhân vật “tôi”- Linh là một sinh viên tại một trường kỹ thuật ở thành phố. Linh luôn mang trong mình mong muốn xây dựng một mục tiêu lớn, nhưng đồng thời lại vật lộn với áp lực học tập, và sự trì hoãn của chính mình. Hành trình định hình lại con đường hướng đến mục tiêu là một sự trưởng thành mà Linh có được sau khoảng thời gian mông lung ấy.

Thời gian tựa cánh chim bay

Thời gian tựa cánh chim bay

Mọi người sẽ nói là bây giờ làm cũng chưa muộn, cũng còn kịp, chắc là vậy, chỉ có tôi mới biết là khi một thời tuổi trẻ đã đi qua thì nó đã cuốn theo hết những đam mê những nồng nàn những bỏng cháy những rạo rực của một trái tim đang còn rất trẻ trong tôi, tuổi già sẽ có những mặt mạnh của mình như kinh nghiệm như hồi ức như ký ức để dễ viết hơn nhưng tuổi già đến cũng là lúc sự trì trệ và sức ỳ cũng tới theo, kèm theo những bất lợi rất lớn về mặt sức khỏe càng làm người ta chây ỳ ra, tôi thấy vậy, dù sao tôi cũng đã nhìn thấy rõ đã biết mình hối hận và tiếc nuối về những điều mình chưa kịp làm trong bao năm qua nên tôi đã truyền lại cho các con mình rằng thời gian qua rất nhanh nên các con muốn làm gì thì hãy làm ngay đừng chần chừ vì bất cứ lý do gì để đến khi giật mình nhận ra mình đã cán đích với tuổi già thì sự hối hận đã tràn đến và đã muộn màng.

back to top