Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nụ cười của thiên sứ

2013-08-16 05:26

Tác giả:


Cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể - Để bình chọn bài viết này mời bạn để lại bình luận, phản hồi tại box phản hồi cuối bài viết hoặc chia sẻ đường link bài viết này đến bạn bè của bạn - 2 giải bài viết yêu thích nhất cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể được hệ thống tính tự động dựa trên lượt xem và bình luận bài viết (Bạn đọc theo dõi qua box Đọc nhiều nhất/Bình luận nhiều nhất tại trang chủ blogviet.com.vn)

Nụ cười mãn nguyện của bé Bình trước lúc ra đi đã khắc sâu trong tâm trí Thiện, cho đến sau này khi đã trở thành một họa sĩ nổi tiếng, anh cũng không bao giờ quên. Em chỉ là một đứa trẻ nghèo, thất học, bán vé số để sống qua ngày nhưng nhân cách của em còn đẹp đẽ hơn rất nhiều người - những con người tự cho mình là cao sang, trí thức. Em chính là hiện thân của một thiên thần giữa cuộc đời còn nhiều đau khổ, bất công này. Chính em đã thắp lên ngọn lửa tình người giữa đêm đông lạnh giá. Cầu chúc cho em sẽ được yên nghỉ bình yên ở cõi vĩnh hằng.

Đêm mùa đông Hà Nội. Mưa phùn. Lạnh! Thiện co ro trong cái chăn bông to sù sụ. Mấy con chuột đi ăn đêm chạy rục rịch trên mái tôn căn nhà trọ ẩm thấp. Thiện chợt nhớ đến mấy gói mỳ tôm mới mua vẫn chưa được cất cẩn thận, lũ chuột sẽ tấn công ngay nếu ta sơ ý, thế là Thiện lọ mọ ngồi bật dậy bật công tác cái đèn chụp để không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ vốn đang rất ngon lành của thằng bạn cùng phòng. Quẳng xong mấy gói mỳ vào cái chạn gỗ rồi đậy nắp, Thiện ngồi vào bàn học, suy nghĩ vẩn vơ. Thiện là sinh viên năm cuối trường Mỹ thuật - một họa sỹ tương lai. Người yêu của Thiện là một cô sinh viên trường sư phạm - họ đã yêu nhau được ba năm và mới cách đây ba tháng thôi, cô ấy đã chia tay với Thiện. Mối tình sinh viên trong sáng, tuy nghèo nhưng vẫn vô cùng lãng mạn ấy rồi cũng đến hồi kết thúc. Cô gái ấy đã nhận lời của một anh chàng công tử khá là giàu có và quyết định chấm dứt với Thiện. Cô ấy khóc và xin lỗi Thiện, Thiện cứ đứng lặng đi khi nghe cô ấy nói - khuôn mặt ngây ngốc trông mà tội nghiệp. Cơn mưa rào ập đến mà Thiện cũng không thèm tìm chỗ trú, chỉ ngẩng mặt lên trời tự cười với mình '' phải chăng ông cũng đang khóc như tôi đấy hả ông giời?''. Mấy người qua đường thấy thế chỉ buông một câu: ''thằng điên'' rồi hối hả phóng xe đi tiếp. Thiện cứ đứng như thế dưới trời mưa trong một tiếng đồng hồ và kết quả là về đến phòng trọ thì anh bị cảm lạnh, làm thằng bạn cùng phòng lo sốt vó lên. Đó quả là một cú sốc tinh thần đối với Thiện, vậy mà đã ba tháng rồi kể từ buổi chiều mưa hôm ấy. Thiện lắc mạnh đầu, cố xua đi hình ảnh cô gái ấy trong tâm trí mình nhưng thật là khó, càng muốn quên đi lại càng thấy nhớ. Khổ thật! Thiện lại nghĩ đến câu triết lý của thằng bạn cùng phòng - giờ này đang ngáy khò khò trên giường: '' Đời là bể khổ mà chúng sinh thì lại không biết bơi!''. Cũng có lý, vì không biết bơi nên phải ngụp lặn trong bể khổ. Thôi chả nghĩ ngợi làm gì cho nhức đầu, Thiện quyết định mai sẽ lượn một vòng ra chợ trung tâm thành phố để mua thêm một ít thuốc vẽ, dù sao cũng sắp đến kỳ thực tập rồi, tiện thể thay đổi không khí luôn. 



Chợ khá đông, Thiện dắt con xe đạp cà tàng của mình len lỏi giữa đám đông người ra vào chợ. Tiếng trao đổi mua bán huyên náo, tiếng xe rú ga ầm ầm, tiếng còi xin đường inh ỏi xen lẫn thỉnh thoảng có tiếng chửi nhau của mấy bà bán hàng là nét đặc trưng của khu chợ sầm uất này. Thi thoảng ta còn có thể nhìn thấy mấy bà bán hàng quần áo, giày dép gì đó tay cầm tờ giấy huơ huơ trước gian hàng của mình gọi là ''đốt vía'' còn miệng không ngớt lời chửi rủa mấy cô bé sinh viên mua hàng vì mới mở hàng cho bà ta mà đã trả giá rẻ làm bà ta hãm cả ngày. Thiện cảm thấy khó chịu khi nghe những lời thô tục đó nên vội dắt xe đi thật nhanh. Bỗng đâu có một thanh niên ăn mặc cực kì chải chuốt, tóc nhuộm vàng không biết từ đâu xô vào Thiện làm Thiện loạng choạng suýt ngã. Gã thanh niên giữ lại thăng bằng xe cho Thiện rồi vỗ vỗ vai Thiện, giọng rối rít ''Xin lỗi, xin lỗi nhé ông bạn'' sau đó thì chuồn lẹ, chẳng mấy chốc đã mất hút trong đám đông. Như có linh cảm điều gì, Thiện sờ tay vào túi quần thì hỡi ôi, cái ví tiền đã không cánh mà bay. Thôi đúng là gã thanh niên tóc vàng kia đã cuỗm mất cái ví đi rồi. Thiện tiếc ngẩn ngơ, mấy người bán hàng bên cạnh có vẻ đồng cảm với Thiện, chị bán rau chép miệng bảo với Thiện từ lần sau nên cẩn thận hơn, không nên để tiền hớ hênh như thế kẻo bọn móc túi nó để ý. Thiện vâng dạ gật đầu rồi lầm lũi dắt xe ra khỏi chợ. Thế là dự định ban đầu đã tiêu tan, Thiện đành đợi khi nào lĩnh tiền dạy gia sư sẽ đi mua bù vậy. Tâm trạng đang không tốt, Thiện không lên xe ngay mà dắt bộ đi lên lề đường. Đi được một quãng thì có một cậu bé bán vé số đến gần mời Thiện mua cho nó một chiếc vé số. Cậu bé trạc 11 - 12 tuổi nhưng trông nó gầy và đen nhẻm. Thiện sờ vào túi áo trong thấy còn tờ 50 nghìn thì nói với nó:'' Này nhóc, anh còn có mỗi đồng này thôi đấy''. Nó gãi gãi đầu rồi nói với Thiện:'' Vé chỉ có 2 nghìn thôi, em lại không có tiền trả lại. Hay là anh đợi em một tẹo thôi, em chạy đi đổi tiền lẻ rồi về trả anh nhé. Anh yên tâm, em không phải thằng ăn cắp đâu!''. Rồi nó mím chặt môi, mở to mắt chờ câu trả lời của Thiện. Thấy điệu bộ nó như vậy, Thiện bỗng cảm thấy tin tưởng, liền gật đầu bảo nó: ''Ừ, vậy cũng được. Anh đứng ở đây đợi em''. Nhưng đứng chờ một lúc rồi mà chẳng thấy đứa bé quay lại, Thiện chặc lưỡi nghĩ:'' Thằng nhóc chắc cầm tiền của mình bùng luôn rồi. Thôi lần sau không thể tin được bất kì người lạ nào cả!'' rồi định đi thì có một đứa bé chạy ra chỗ anh, dáng dấp mặt mũi cũng hao hao giống đứa bé bán vé số khi nãy nhưng có lẽ nhỏ hơn khoảng vài ba tuổi. Mặt nó giàn giụa nước mắt, đôi mắt đỏ hoe. Nó đưa một xấp tiền lẻ ra rồi nói với Thiện, vừa nói vừa nấc:'' Anh ơi, anh Bình bảo em đem tiền thừa ra trả lại anh''. Thì ra tên nó là An - em trai của đứa bé bán vé số khi nãy, Thiện nhìn nó thương cảm '' Thế anh của em đâu?''. Thằng bé vừa khóc vừa nói: '' Anh Bình khi nãy chạy đi đổi tiền lẻ để trả cho anh thì bị một chiếc xe ô tô đâm vào. Ông lái xe chạy mất rồi, giờ anh em đang nằm ở nhà, bị thương nặng lắm. Hu hu. Anh ấy bảo em bằng bất cứ giá nào cũng phải mang tiền thừa ra trả lại anh''.  Thiện giật mình hoảng hốt:'' Trời đất! Sao lại như thế! Mau mau dẫn anh về nhà đi''. Thiện theo đứa bé về nhà. Gọi là ''nhà'' nhưng thực ra chỉ là một góc ở dưới gầm cầm dành cho người đi bộ sang đường - cái gầm cầu này chắc có lẽ chả bao giờ người ta dùng tới nữa cho nên không có ai quet dọn, rác và mạng nhện giăng đầy khắp nơi. Ở một góc tối phía trong, Thiện thấy Bình nằm co ro, trên mình đắp một cái chăn bông mỏng đã sờn rách, trên đầu buộc một mảnh vải trắng cũ, máu từ vết thương rỉ ra thấm ướt cả mảnh vải. Thiện xót xa:'' Để anh đưa em vào bệnh viện. Em bị thương nặng quá!''. Thằng bé nắm lấy tay anh, lắc đầu. Nó thều thào:'' An, em đã trả lại tiền thừa cho anh đây chưa?''. An mếu máo gật đầu với anh trai, tay không ngừng quệt nước mắt nước mũi đang chảy ròng ròng. Thiện cũng khóc, hai hàng nước mắt chảy dài trên gò má, ướt nhòe cả hai mắt. Bình khẽ gật đầu rồi nó nắm chặt lấy tay Thiện:'' Đấy, em đã nói mà. Em không phải là thằng ăn cắp!''. Dứt lời, cánh tay nó buông thõng xuống, nó từ từ nhắm mắt, trên môi nở một nụ cười mãn nguyện. bé An bật khóc to hơn, miệng không ngừng gọi: ''Anh ơi, anh ơi!''. Thiện ngẹn ngào nắm lấy bàn tay đã lạnh giá của Bình, sẽ vuốt mắt cho nó, nói với nó rằng:'' Em hãy an tâm nhé! Anh hứa sẽ chăm sóc cho bé An thật tốt!''. Nụ cười mãn nguyện của bé Bình trước lúc ra đi đã khắc sâu trong tâm trí Thiện, cho đến sau này khi đã trở thành một họa sĩ nổi tiếng, anh cũng không bao giờ quên. Em chỉ là một đứa trẻ nghèo, thất học, bán vé số để sống qua ngày nhưng nhân cách của em còn đẹp đẽ hơn rất nhiều người - những con người tự cho mình là cao sang, trí thức. Em chính là hiện thân của một thiên thần giữa cuộc đời còn nhiều đau khổ, bất công này. Chính em đã thắp lên ngọn lửa tình người giữa đêm đông lạnh giá. Cầu chúc cho em sẽ được yên nghỉ bình yên ở cõi vĩnh hằng.
 
Tại triễn lãm tranh quốc tế diễn ra ở thủ đô Paris của nước Pháp, có một bức tranh của một họa sĩ Việt Nam rất được giới phê bình quan tâm, chú ý và được đánh giá khá cao. Bức tranh có tên gọi là ''Nụ cười của thiên sứ''. Bức tranh ấy vẽ cảnh một cậu bé nghèo với nụ cười nở trên môi trước khi cận kề cái chết trong khung cảnh tối tăm, u ám ở một gầm cầu. Thiện đã dồn hết tâm huyết của mình để vẽ nên bức tranh đó như một sự tưởng nhớ đến đứa bé nghèo bất hạnh kia.

Bé An giờ sắp sửa vào đại học và tương lai sẽ là một bác sĩ. Nó đã chính thức trở thành em trai nuôi của Thiện, bố mẹ Thiện cũng rất yêu quý nó. Nó từng nói với Thiện rằng ước mơ sau này sẽ trở thành một bác sĩ giỏi để chữa bệnh cho người nghèo. Thiện cười, xoa đầu nó và động viên nó cố gắng phấn đấu. Hai anh em cùng ngước nhìn lên bầu trời đêm, trên đó có một vì sao đang tỏa sáng - thứ ánh sáng lung linh, đẹp tựa như nụ cười của một thiên thần.
 
  • Bài dự thi của Phương Thanh Nguyễn - thanhntp86@



Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

Những năm tháng không quên

Những năm tháng không quên

Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

back to top