Buông tay thôi chưa đủ, cần thêm nhiều mạnh mẽ để quên đi
2020-09-10 01:30
Tác giả:
Chuông gió
blogradio.vn - Mưa vẫn rơi và nước mắt nó vẫn chảy, hình bóng anh vẫn đang trong mắt nó nhưng là sự mờ nhạt và xa xôi. Có lẽ lúc này đây nó đã đủ lớn để hiểu có những tình yêu mạnh mẽ buông thôi chưa đủ, cần thêm rất nhiều mạnh mẽ nữa để quên đi. Và cơn mưa hôm nay giúp cho nó khóc có lẽ cũng là cơn mưa cuối cùng nó khóc cho tình yêu đã đi qua của mình.
***
Mưa, mưa, lại mưa.
Mùa mưa năm nay có lẽ sớm hơn mọi năm thì phải, cái giá lạnh của những hạt mưa đêm sao mà buốt thế. Nó cứ lăn qua lộn lại trên chiếc gác cũ kỹ đó. Bao nhiêu suy nghĩ ùa về.
Vậy là đã năm năm rồi nhỉ, cái ngày đầu tiên nó gặp anh, trời cũng mưa, mưa không to nhưng mưa dầm. Hình như giống tình yêu của nó với anh, mưa dầm thấm lâu đó mà. Không biết tự lúc nào, nó thích mưa đến thế, nó từng nói với một người bạn rằng mưa làm nó nhớ anh, cứ mỗi cơn mưa về là nó lại thấy hình dáng anh.
Anh nhẹ nhàng trong cơn mưa, anh quan tâm chăm sóc cho nó từng chút một, anh lo nó bị ướt, lo nó lạnh, anh nói thật nhiều để cho nó quên đi những giọt mưa lạnh buốt kia, vậy đó chỉ đơn giản vậy đó, vậy mà nó bắt đầu thương anh.
Thật lòng mà nói, cái hẹn hôm đó nói chỉ đùa với anh thôi, nó bảo nó yêu anh lâu rồi nhưng thật ra nói chỉ muốn cợt đùa cho vui, không ngờ ông trời lại bắt nó thương anh thật. Trải qua bao năm tháng sóng gió ngập tràn, nó bắt đầu sợ mưa. Chiều nay ngồi nhìn những hạt mưa bay lất phất làm nó xót, xót cái quá khứ nó tạo ra.
Nó chia tay anh cũng vào mùa mưa, một mùa mưa đầy nước mắt của nó, bắt đầu từ việc về nhà anh ra mắt gia đình, phải nói là nó gan thật, nó dám ra mắt cả dòng họ anh chứ không phải gia đình. Và kết quả làm cho nó hụt hẫng, bao nhiêu tự tin trong nó giờ đều bị dập tan mà có lẽ lỗi do nó, nó tự tin quá nên mới thế.
Sự lạnh nhạt và vô cảm của gia đình cùng với những gì anh làm, làm cho nó chới với. Nó đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận cái xấu nhất trong tình yêu là sự phản đối kịch liệt của gia đình nhưng không như nó nghĩ. Mọi thứ rất ư là đơn giản, lạnh đến lạnh vô cùng nhưng anh vẫn không cảm nhận được, nó vốn sống trong tình thường ấm áp của một gia đình, giờ bắt nó chấp nhận cái lạnh lùng ấy nó không chấp nhận được và vì đang trong cơn hoang mang, anh lại dập tắt luôn niềm hy vọng cuối cùng của nó. Sự lạnh lùng, xa cách của anh với bạn bè nó làm nó sốc thật sự.
Quen nhau chừng ấy năm, nó chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại vô tâm như thế, anh không buồn nói chuyện với ai, anh chỉ giống như một tảng băng đang hiện diện trước nó. Hôm nay sinh nhật nó nhưng sao không khí gượng ép thế chứ. Những giọt nước mắt của nó sau đêm sinh nhật lặng lẽ rơi, anh chưa bao giờ hỏi nó về ngày đó. Nó hụt hẫng, lặng yên nói nhìn lại quãng đường yêu nhau của hai người và nó như phát hiện ra, trong trái tim anh, chỉ có hình bóng người con gái kia và cho dù có yêu nó đi nữa thì anh cũng không thể nào quên người con gái đó.
Tất cả những gì anh quyết định, người con gái kia đều biết trước, tất cả những gì quý nhất anh dành cho người kia trước rồi mới tới lượt nó, anh làm gì thì người kia biết trước và đôi lúc mọi thông tin về anh nó biết được đều thông qua người kia.
Mưa lại rơi, mưa như trút nước, nó quyết định trút hết ưu phiền, nó quyết định ra đi, nó không muốn đau khổ nữa. Nó khóc nước mắt hoà vào nước mưa, khóc thật to cũng như những đám mưa to kia, nó đang trút hết bao nhiêu chất chứa trong lòng. Và cuối cùng nó đã ra đi khỏi cuộc đời anh.
Mùa mưa năm nay lại về, nó lại nhớ anh, đâu thể nào nói quên là quên được. Nó biết nó vẫn yêu anh thật nhiều. Giọt mưa chiều nay vô tình làm cho vết sẹo ấy lại đau rát, nó lại nhớ anh. Nó đã hứa với lòng rất nhiều lần rằng đây là lần cuối nó khóc vì nhớ anh, nó sẽ không khóc vì anh nữa nhưng mà nó vẫn chưa làm được.
Mưa vẫn rơi và nước mắt nó vẫn chảy, hình bóng anh vẫn đang trong mắt nó nhưng là sự mờ nhạt và xa xôi. Có lẽ lúc này đây nó đã đủ lớn để hiểu có những tình yêu mạnh mẽ buông thôi chưa đủ, cần thêm rất nhiều mạnh mẽ nữa để quên đi. Và cơn mưa hôm nay giúp cho nó khóc có lẽ cũng là cơn mưa cuối cùng nó khóc cho tình yêu đã đi qua của mình.
© Lan rừng tím - blogradio.vn
Xem thêm: Buông bỏ những thứ không thuộc về mình
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Khi gió dừng trong lồng ngực (Phần 2)
Gió luồn nhẹ qua khung cửa mở hé, mang theo hương ngai ngái của lá khô, một chút nắng nhạt đầu ngày và tiếng chim ríu rít đâu đó sau vòm cây. Cơ thể anh mệt hơn, đầu hơi choáng, đôi chân không còn nhanh như trước. Nhưng lạ thay…tâm anh rất nhẹ.
Đứa trẻ đi tìm mảnh ghép còn thiếu
Cái định nghĩa gia đình thật khó nói cũng thật dễ nói, có rất nhiều định nghĩa làm nên một gia đình và quan trọng là chỉ cần chúng ta coi đó là gia đình thì đó đã là gia đình rồi.
8 khoản đầu tư khôn ngoan nhất đời người: Lợi nhuận không chỉ là tiền bạc
Bạn là người sẽ dành nhiều thời gian nhất cho chính mình và góp phần vào mọi thứ xảy ra trong cuộc đời bạn. Dưới đây là những khoản đầu tư tốt nhất cho bản thân, giúp chúng ta ngày càng hoàn thiện mình.
Yêu và lấy người yêu cũ của bạn thân
Nghĩ đến cảnh họ gặp lại, cùng nhau ôn lại chuyện cũ, tôi không khỏi lo lắng. Người ta bảo, “tình cũ không rủ cũng đến”, huống chi đó lại là tình đầu, kéo dài suốt 7 năm thanh xuân. Tôi tin anh, nhưng vẫn không thể ngăn được nỗi bất an.
Khi gió dừng trong lồng ngực (Phần 1)
Anh ngồi thừ ra, cảm giác như vừa phát hiện một vết nứt nhỏ trên tấm kính mà mình vẫn ngỡ là nguyên vẹn. Một cảm giác khó chịu, âm ỉ, không rõ hình dạng. Anh đưa tay lên ngực. Không đau. Không mệt. Không gì cả. Nhưng chính sự bình thường tuyệt đối ấy lại khiến anh thấy lo lắng một cách vô lý.
Hạnh phúc khi được làm mẹ
Câu nói của ba vẫn còn in sâu trong đầu mẹ: "Em đã quá vất vả rồi, và cảm ơn em đã mang con đến bên anh". Điều mẹ vui mừng không phải vì con là con trai để hoàn thành tâm nguyện của bà nội mà vì mẹ đã được làm mẹ. Điều mà từ rất lâu rồi mẹ luôn mong chờ.
Em đừng tiếc
Có đến ắt có đi, có được ắt có mất, mình hãy thấy mình còn hạnh phúc và sung sướng hơn gấp vạn người, vì mình có một thân thể khỏe mạnh và lành lặn mình có một trí óc minh mẫn để tiếp tục làm việc.
Xóm vắng
Đêm đầu tiên về quê bao giờ cũng không dễ ngủ. Tôi nằm nghe tiếng dế gáy trong đêm, tiếng con chàng chạc rên rỉ bên bờ tre già và suy nghĩ về Thanh rồi thao thức mòn mỏi đến hơn nửa đêm mới thiếp đi.
Người giữ lửa
Mẹ đã sống cả đời giữa hai ngọn núi: một tình yêu không thành, và một tình nghĩa không gọi tên. Bà yêu mà không dám thừa nhận. Bà nuôi anh lớn bằng cả trái tim run rẩy vì sợ bị ghét, sợ làm sai.
Tránh xa những người như này không phải vô tâm mà là rất tỉnh táo
Trên đời này, mỗi người đều có bài học của riêng mình. Nếu không cùng đường, lặng lẽ rời đi là đủ. Những năm tháng sau này, hãy đồng hành cùng những người ổn định cảm xúc và sống cuộc đời tuyệt vời nhất của chính mình.









