Bước qua yêu thương
2014-03-26 01:00
Tác giả:
Truyện Online - Tôi đứng lên, bước qua Huy như bước qua một yêu thương không dành cho mình. Tôi sẽ gắng quên đi tình cảm của mình dành cho cậu ấy và bước qua những nỗi buồn đang tồn tại trong lòng. Tôi tự nhủ mọi chuyện rồi cũng qua nhanh thôi.
Tôi và Miên học cùng từ hồi mẫu giáo cho đến hết cấp hai. Lên đến cấp ba thì chỉ học cùng trường. Trong khi tôi học chuyên Toán, thì Miên lại học chuyên Văn. Lớp tôi đầu dãy tầng 3, lớp Miên lại cuối dãy tầng 1. Ơ, thế mà hai đứa cứ gặp nhau suốt mới lạ! Thực ra, thì hai đứa có quy ước với nhau, cứ giờ ra chơi là phải gặp nhau. Tiết 1, tiết 3 Miên sẽ "leo núi" lên tầng 3 gặp tôi. Còn tiết 2, tiết 4 tôi phải "thả dốc" xuống tìm Miên. Ra chơi mà không gặp được, thì cứ khôn hồn mà chịu phạt, để bù lại quãng đường đi lại vất vả.
Rồi việc gặp nhau giữa tôi và Miên mỗi khi đến trường trở thành thói quen. Không gặp thì thấy nhớ, thấy nhung, gặp rồi thì không hết chuyện để nói. Mới đầu, Miên lên lớp tôi (hay tôi xuống lớp Miên cũng thế) đều ngại ngùng, e dè, nên chỉ dám đứng ngoài hành lang buôn dưa lê. Sau này quen rồi, cứ đến là đi thẳng vào lớp, ngồi luôn xuống ghế. Cứ như thế, thành ra ai trong lớp Miên tôi cũng biết, mà ai trong lớp tôi, Miên cũng hay. Mỗi đứa, như có tận hai lớp. Dân chuyên Toán với dân chuyên Văn xưa nay chúa ghét nhau, giờ nhờ tôi và Miên là "sợi dây kết nối" thành ra trở thành bạn tốt. Kể ra, công lao của tôi và Miên cũng lớn ra phết đấy chứ!
Nhưng chuyện đấy đã là là gì, so với chuyện Miên nói cô ấy đã "cảm nắng" một anh chành ở lớp tôi. Thế mà tôi gạn hỏi mãi, Miên cũng không nói. Cũng không trách Miên được, tôi biết Miên có điều khó nói. Dù vậy, tôi vẫn tò mò và không biết ai đã lọt vào "mắt xanh" của Miên. Mà là ai đi đi chăng nữa, nếu Miên cần tôi sẽ ở bên giúp đỡ, vì người kia, học cùng lớp tôi mà!

Tôi vẫn lên lớp Mẫn, ngồi cạnh Mẫn rồi thủ thỉ đủ thứ chuyện. Dĩ nhiên, tôi cũng không quên để mắt tới cậu ấy. Thật tuyệt, khi cậu ấy lại ngồi rất gần tôi. Và khoảng cách ấy có Mẫn ngồi giữa. Nghĩa là, cậu ấy là "hàng xóm" ngồi cùng bàn với Mẫn. Tôi khâm phục, vì cậu ấy sở hữu một chiều cao thật đáng mơ ước - 1m85 (tức hơn tôi 25 cm). Không chỉ vậy, cậu ấy còn có một khuôn mặt ưa nhìn và một giọng nói cực kì ấm. Tôi nhớ không nhầm, thì cậu ấy tên Huy. Phạm Lê Huy. Tôi đã thấy cái tên đó, trên cuốn vở ghi của cậu ấy.
Mặc dù, tôi vẫn thường xuyên lên chơi với Mẫn, ngồi cạnh Mẫn, và gần đó là Huy. Thế nhưng, tôi chưa có dịp nói chuyện với cậu ấy nhiều. Trừ một lần, tôi thấy Huy đang ngồi làm bài, thì Mẫn vỗ vai rồi giới thiệu tôi với cậu ấy. Hơi buồn, vì cậu ấy chỉ quay ra nhìn tôi cười và chào một tiếng. Sau đó, lại quay lại với đống bài tập tưởng như rất ngổn ngang, và tôi thì không có cơ hội đáp lại cậu ấy. Cuộc nói chuyện ngắn ngủi chỉ dừng lại ở đó
Tôi hỏi Mẫn về Huy. Mẫn kể cho tôi, Huy là một anh chàng ít nói, nhưng lại rất dễ gần và học thì cực kì giỏi. Trong lớp, điểm số của Huy luôn cao ngất ngưởng. Cũng vì ít nói, lại học giỏi, nên cậu ấy chẳng mất lòng ai bao giờ. Ai cũng quý cậu ấy, có bài khó là y rằng chạy ngay đến hỏi. Tiếc là tôi học chuyên Văn, lại không học cùng cậu ấy, nếu không tôi sẽ "thường xuyên" gặp bài khó để có cơ hội chạy đến hỏi bài cậu ấy, để được nghe giọng nói của cậu ấy. Giọng nói ấm áp và ngọt như mía đường.
Tuy vậy, tôi vẫn cứ tự hỏi và tò mò về cậu bạn ấy. Có điều tôi không dám hỏi Miên, mà có hỏi chắc Miên cũng chẳng nói. Có lẽ, Miên chưa sẵng sàng để bắt đầu mọi thứ. Mà có một lần, tôi vô tình nhắc đến chuyện tình cảm của Miên và cậu bạn ở cùng lớp tôi, không hiểu sao mặt Miên đỏ bừng lên. Tôi phì cười vì trông Miên lúc ấy thật ngộ, nhưng cũng thật dễ thương. Và tôi, lập tức chuyển chủ đề, sợ làm Miên ngại.
Tôi thân với Miên từ khi còn bé. Nhưng với Huy thì khác, tình bạn thân của chúng tôi nảy nở và bắt đầu từ một lần đổi chỗ cuối năm lớp 10. Khi đó, cô xếp tôi ngồi cạnh Huy. Ban đầu, tôi không chịu, mà cứ xin cô đổi chỗ bởi tôi sợ ngồi với một người ít nói, vì sẽ thật cô đơn nếu một lúc nào đấy tôi cần ai đó nói chuyện. Nhưng vì không có lí do chính đáng, nên tôi vẫn phải ngồi cạnh Huy. Sau một thời gian úc tôi chợt nhận ra, cậu ấy không như tôi vẫn nghĩ. Tuy ít nói, nhưng ở cậu ấy lại có một cái gì đó rất đặc biệt mà không phải ai cũng biết.
Một hôm, Huy bỗng nói với tôi cậu ấy thích tôi. Tôi bất ngờ và tỏ ra lúng túng vô cùng. Thực sự, thì lúc bấy giờ tôi không biết phải trả lời cậu ấy như thế nào. Không còn cách nào khác, tôi đành xin cậu ấy thời gian để suy nghĩ. Huy đã gật đầu đồng ý.
Không lâu sau đó, thì tôi quyết định trả lời cậu ấy. Bởi tôi biết, mình không thể bắt cậu ấy đợi chờ mãi được. Và chúng tôi chính thức trở thành gà bông. Có điều chuyện này chỉ tôi và Huy biết, kể cả Miên bạn thân nhất của tôi tôi cũng phải dấu. Vì tôi, cũng như Huy đều không thích ồn ã.
Tôi lại vẫn tiếp tục nói về cậu ấy - cậu bạn mà tôi chót phải lòng học cùng lớp Mẫn. Hy vọng, Mẫn sẽ phát hiện ra tôi đang nói về ai. Dù tôi không biết nhiều về cậu ấy ngoài cái tên, nhưng nếu tôi cứ miêu tả chi tiết, chắc Mẫn sẽ nhận ra ai ngay thôi. Tôi kể và nhìn Mẫn. Có vẻ Mẫn không tập trung cho lắm khi nghe tôi nói. Tôi thấy ánh mắt cô ấy có gì lạ lạ. Tay tôi đang nắm lấy tay Mẫn thì thấy nó bỗng run lên. Kì lạ. Và tôi thì không biết Mẫn đang nghĩ điều gì mà lại có vẻ lo sợ như thế.

- Cậu ấy ngồi cạnh Mẫn đấy! - Miên vừa dứt câu nói, tôi sững người, cố bình giữ chút bình tĩnh, tôi hỏi
- Huy à?
Miên gật đầu. Giờ thì tôi thấy thật khó xử. Tôi đã hứa giúp Miên làm người đứng giữa, tác động cho chuyện tình cảm của cô ấy. Thế nhưng, giờ chính tôi cũng không biết mình phải làm gì nữa. Miên thích Huy. Tôi cũng thích Huy. Hơn nữa, tôi cả cậu ấy còn đang hẹn hò nữa. Tôi không thể chia tay với cậu ấy, rồi nhường cậu ấy cho Miên và bắt cậu ấy phải yêu Miên được. Như thế, Huy sẽ là người bị tổn thương nhiều nhất? Nhưng còn Miên. Tôi cũng không thể nói với cô ấy là tôi và Huy đang hẹn hò được. Nó sẽ chẵng khác nào một gáo nước dội thẳng vào Miên cả. Còn tôi, thì cũng đã hứa với Huy là không kể cho bất cứ ai chuyện này rồi mà. Nói ra lúc này, chẳng phải tôi là người không giữ lời hứa hay sao?
Chỉ còn một cách duy nhất. Tôi sẽ kể cho Huy nghe chuyện này. Có lẽ, cậu ấy sẽ phù hợp hơn tôi để nói với Miên chuyện này. Tôi biết Miên sẽ rất sốc khi nghe chuyện này. Nhưng tôi không còn cách nào khác.
Huy đến. Cậu ấy chào tôi bằng một nụ cười tươi. Tôi đáp lại bằng một cái gật đầu và hai chúng tôi cùng ngồi xuống ghế đá. Cậu ấy nói, sẽ vào ngay vấn đề chính để không mất thêm thời gian của tôi. Tôi gật. Còn tim thì đập nhanh hơn bình thường.
- Cậu thích tớ à? Mẫn đã kể cho cậu nghe phải không?
Tôi đáp lại bằng một nụ cười. Cậu ấy tiếp tục:
- Ừ. Nhưng tớ xin lỗi, vì tớ đã thích một người khác. Thế nên tớ không thể đáp lại tình cảm của cậu dành cho tớ!
Tôi lặng người. Tôi vẫn không tin những gì mình vừa nghe được. Bị mất bình tĩnh và hông kịp suy nghĩ, tôi hỏi.
- Là ai?
- Là một người Miên cũng biết, là Mẫn. Chúng tớ đang hẹn hò.
Tại sao lại là Mẫn? Người mà tôi luôn yêu quý. Nguời mà tôi đã nhờ cậy giúp đỡ. Để giờ cô ấy quay lại giúp tôi bằng cách thích người tôi thích. Tại sao Mẫn lại làm như vậy? Tôi tự trách mình nhưng vẫn trách Mẫn nhiều hơn, vì cô ấy đã biến tôi thành một đứa ngốc. Dẫu biết Huy vẫn ngồi cạnh, mà tôi không sao kiềm chế được. Tôi bật khóc.
Huy lấy từ túi ra và đưa tôi một cái khăn giấy. Và cậu ấy bắt đầu kể. Tôi nghe, và giờ thì không biết có nên trách Mẫn nữa không? Mọi chuyện không như tôi nghĩ. Tôi là người đến sau. Chuyện Mẫn và Huy hẹn hò Mẫn giấu tôi vì là lời đề nghị của Huy. Tôi im lặng, nhìn bâng quơ. Nước mắt cũng không còn rơi ra ra nữa.
Tôi đứng lên, bước qua Huy như bước qua một yêu thương không dành cho mình. Tôi sẽ gắng quên đi tình cảm của mình dành cho cậu ấy và bước qua những nỗi buồn đang tồn tại trong lòng. Tôi tự nhủ mọi chuyện rồi cũng qua nhanh thôi.
• Gửi từ Lâm Nguyễn (nobitahai…@)
Về tác giả: Không tròn vẹn và hoàn hảo, không mới mẻ cũng chẳng đặc biệt, đơn giản vì đó là câu chuyện mình đã từng trải qua. Mình đã viết lại nó bằng tất cả những xúc cảm yêu thương tự nhiên trong sáng nhất của tuổi học trò!
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.



