Bức tranh cuộc sống
2023-09-13 06:35
Tác giả: Bell
blogradio.vn - Bạn đẹp nhất khi là chính bạn và cuộc sống của bạn cũng vậy, bức tranh sẽ đẹp khi tự chính bản thân bạn điểm tô để họa lên bức tranh đó.
***
Cuộc sống là những bức tranh được họa lên từ chính chúng ta. Bức tranh ấy được pha trộn từ nhiều gam màu: Màu sắc vui tươi, nhẹ nhàng hay mang chút u buồn để họa lên bức tranh tuyệt đẹp của riêng chính chúng ta. Chúng ta khác nhau và cuộc sống của chúng ta cũng khác nhau. Vậy nên, cuộc sống xung quanh của chúng ta được vẽ bởi những màu sắc khác nhau, tạo nên vẻ đẹp riêng biệt. Mỗi bức tranh đều mang vẻ đẹp của riêng nó và cuộc sống của bạn mang vẻ đẹp của riêng bạn.
Cuộc sống của bạn thế nào? Hôm nay của bạn tuyệt? Bạn vẫn còn tiếp tục hoàn thiện bức tranh của mình từng ngày đúng không? Dù như thế nào đi chăng nữa tôi tin rằng bạn vẫn đang tiếp tục cố gắng từng ngày để họa tiếp bức tranh. Bức tranh dù như thế nào đi nữa nó cũng sẽ có vẻ đẹp riêng của nó. Vậy nên dù bức tranh của bạn đang ở trạng thái nào: Vui vẻ, lạc quan, tích cực, yêu đời hay buồn chán, mệt mỏi, lo lắng, tiêu cực... thì cũng không sao cả. Cuộc sống của chúng ta sẽ có lúc thăng lúc trầm và biết đâu những nỗi u buồn, tiêu cực lại điểm thêm cho bức tranh của chúng ta những nét riêng biệt, mang vẻ đẹp của riêng nó. Để rồi khi nhìn lại ta thấy nó đã giúp ta hoàn thiện bản thân như thế nào đấy!
Bức tranh của mỗi chúng ta khác nhau, nên đừng quá lo lắng liệu nó có đẹp hay không đẹp so với người khác, vì mỗi người chúng ta khác nhau nên bạn thấy đẹp là đẹp.
Bức tranh của tôi có thể không quá đẹp so với nhiều người nhưng đối với tôi nó đã là bức tranh đẹp và đang ngày được hoàn thiện. Bạn biết không, tôi đã từng vì người khác mà họa thêm những nét gạch trên bức tranh của mình. Tôi ẩn mình sau lớp vỏ, giấu kín mình, giấu đi những gì tôi có thể giỏi hơn chút, không thể hiện mình vì lo sợ ánh mắt phán xét của người khác về mình, lo sợ những lời ác ý và thiện ý. Bạn có thắc mắc tại sao lại cả những lời ác ý và thiện ý không? Bởi vì tôi sợ những lời phán xét hay nhận xét ác ý về bản thân mình, những bình luận ấy cứ quấn chặt lấy tôi, gò bó ăn sâu vào tâm trí tôi từ ngày này qua ngày khác. Nó làm cho cơ thể tôi mệt mỏi do cứ phải giữ lại trong lòng nhiều những suy nghĩ tiêu cực, nhiều những lo lắng về cuộc sống. Hay càng đáng sợ hơn là những lời thiện ý vì ta không thể nào biết rằng họ thật tâm, thật ý khen ta hay chỉ đơn giản ta vẫn đang có giá trị đối với họ, lời nói của họ có thể là con dao hai lưỡi. Và rồi tôi cứ vậy sống trong sự sợ hãi, lo sợ, sống trốn tránh hiện thực hay xã hội ngoài kia mà đi tìm một chỗ để trốn, để thở phào nhẹ nhõm khi không phải đối mặt với sự sợ hãi về những ánh mắt hay những thất bại, thả lỏng mình, gỡ bỏ lớp mặt lạ để cảm thấy người nhẹ nhàng.
Những lần ẩn mình là những lần tôi vì người khác mà gạch lên bức tranh của chính tôi. Vì thế chính tôi đã và đang hủy đi bức tranh của chính tôi. Bức tranh của tôi trước khi có những vết gạch ấy cũng là cả một đoạn dài trang vẽ điểm niềm vui. Có tiếng cười trong những bữa cơm với gia đình, niềm vui vì được an ủi, hỏi thăm, là tiếng cười đến vỡ òa cảm xúc vì những điều hạnh phúc bất ngờ đến với mình, hay là những lần ta chứng kiến những câu chuyện ấm lòng để lòng ta vui vẻ theo... Rồi đến những nỗi buồn khi phải gặp gỡ những cuộc chia ly, những nỗi buồn cùng với những hôm mưa rét hay là những lần bị la mắng do phạm lỗi... Nhưng tôi đã tự mình vẽ thêm những vết gạch vì sự sợ hãi, lo sợ về đủ chuyện, nhưng tôi nhận ra rằng nếu bạn lạc quan, tích cực bạn sẽ thấy rằng thật ra xã hội này còn có rất nhiều người yêu thương bạn, cả kể những người ghét bạn và từ đó bạn sẽ thấy niềm vui sẽ dễ tìm kiếm, chỉ là bạn muốn kiếm hay không thôi. Cũng đừng lo vì những nỗi buồn hay sự nhàm chán, vì biết đâu được nó lại là điểm đặc biệt để khi nhìn lại thấy nó đã giúp ta thay đổi nhiều như thế nào.
Bạn đẹp nhất khi là chính bạn và cuộc sống của bạn cũng vậy, bức tranh sẽ đẹp khi tự chính bản thân bạn điểm tô để họa lên bức tranh đó.
Bạn đã từng cảm thấy lạc lõng bao giờ chưa? Kiểu giống như cách biệt với mọi người vậy. Bạn không biết nói gì, không biết bắt lời như thế nào, không biết phải làm sao để hòa nhập với mọi người, bạn lạc lõng, cô đơn và có chút buồn tủi. Nếu bạn giống tôi thì đừng suy nghĩ gì nhiều nữa thay vào đó hãy bình tĩnh mở lòng mình ra, không thể khép mình dưới lớp vỏ bọc hoài được nữa. Hãy gạt bỏ hết tất cả, gỡ bỏ những suy nghĩ tiêu cực kia để bản thân bạn có thể bước đi thật thoải mái. Đừng ôm hết tất cả về mình mà hãy học cách buông bỏ những gì tiêu cực, không có lợi gì đối với cuộc sống của bạn, hãy từ bỏ đi để bản thân được giải thoát, để bản thân được thoải mái khi là chính mình. Tôi đã gỡ bỏ từng chút một để bản thân cũng như hoàn thiện bức tranh này.
Tất nhiên rồi bạn đẹp nhất khi bạn là chính bạn và tôi cũng thế, tôi vẫn thích một mình, vẫn thích nghe tiếng mưa,... Nhưng giờ đây một mình đó của tôi không còn là cái cớ để tôi trốn chạy cuộc sống này, mà đơn giản chỉ là tôi ở một mình tôi sẽ có thời gian bình tâm, bình ổn bản thân mình sau những giờ mệt mỏi từ nhiều phía tác động vào. Nhưng không phải là chạy trốn mà là bình tâm lại thôi, một mình để tận hưởng không gian tĩnh lặng không ồn ào hay xô bồ. Tôi đã từng bước hoàn thiện bản thân cũng như từng chút một tiếp tục khắc họa lên bức tranh cuộc sống của riêng tôi. Vậy nên bạn cũng hãy thử mình trải nghiệm nhé! Có khi nó lại mang đến cho bạn sự bất ngờ nào đó để bạn điểm thêm chút sắc cho bức tranh của bạn.
Đừng lo sợ mà hãy thử sức mình điểm thêm những cánh hoa hay bông hoa vào bức tranh của bạn. Cuộc sống của bạn muôn màu, nó sẽ đẹp như cách bạn thấy nó đẹp nên đừng quá lo lắng. Rồi đến một lúc nào đó bạn sẽ gặp được những người thật sự quan tâm đến bạn. Họ sẽ đồng hành cùng bạn trên đoạn đường tiếp theo để bạn họa ra bức tranh thật đẹp trong cuộc đời bạn, và một người đặc biệt sẽ đến chữa lành những vết thương tâm hồn của bạn, biến những vết gạch của bạn thành những bông hoa xinh xắn. Vậy nên, hãy thử sức mình đi, bạn đẹp nhất khi bạn là chính bạn và bức tranh cuộc sống của bạn sẽ đẹp khi bạn làm chủ. Đừng bị bận tâm vì lời nhận xét từ người khác mà ảnh hưởng đến cuộc sống của chính mình. Bức tranh của bạn và cuộc sống của bạn hãy tự mình làm chủ.
© Linh Lê - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Giấc Mơ Mỹ - Ảo Mộng Nơi Xứ Người | Blog Radio 850
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
“Sau cơn mưa trời lại sáng”
Và anh để tôi yên thật. Anh không thèm liên lạc nữa, tôi thì cứ vùi mình như thế trong mớ hỗn độn mà có lẽ do chính tôi gây ra cho chính mình.
Bông hồng đỏ
Chị giống mẹ, thà chịu đựng chứ chưa bao giờ một lần than với người khác. Nhưng làm như thế làm gì? Rồi đến một ngày khi không kiềm chế được sẽ còn như thế nào, hay người chưa từng dám tin bất cứ ai để có thể nói với họ? Một số người phụ nữ, thà cam chịu lại thay vì than vãn, tại sao lại không dứt khoát?
Cậu có biết định nghĩa của hạnh phúc là gì không?
Có người chỉ cần một mái ấm gia đình trọn vẹn, có người chỉ cần cơm ăn ba bữa, đủ quần áo mặc, có người chỉ cần tiền, rất nhiều tiền, sống vì công việc, sự nghiệp, niềm đam mê của họ,… Với họ đó là hạnh phúc nhưng có những người chỉ cần được sống.
Tháng tám và em
Và làm sao anh biết được, rằng chỉ cần nhìn thấy anh thì cũng có thể khiến em vui vẻ cả ngày. Em đã mắc kẹt trong vùng mộng ảo em tự vẽ ra cho mình, em đã tự tạo cho mình một chuyện tình không có thực.
Khi con đã lớn khôn
Con từng hi vọng khi lớn lên sẽ nghỉ học để kiếm tiền phụ giúp ba mẹ. Nhưng ba mẹ ngăn cản không muốn con bỏ lỡ việc học. Ba mẹ chỉ cần anh em con được ăn học đàng hoàng là ba mẹ cũng vui lắm rồi.
Chúng ta đều từng dự một phiên tòa như thế...
Tôi không nhớ rõ nữa, bởi trái tim tôi biết đều sẽ là án chung thân, hoặc là được giữ cậu bên mình trọn đời, hoặc là mối tình của tôi sẽ tan vỡ không còn níu kéo được. Đôi mắt của kẻ si tình chỉ đẹp khi không cần hồi đáp. Nhưng tôi cần một câu trả lời.
Mạnh mẽ bước qua quá khứ
Những kỷ niệm về anh, từng nụ cười, từng ánh mắt, luôn hiện lên rõ nét như thể mới chỉ hôm qua. Nhưng tình yêu ấy, dù cháy bỏng và mãnh liệt, lại không thể vượt qua được rào cản của số phận.
Đừng kết thúc, em nhé!
Kết thúc và chấp nhận sự thật có lẽ là điều duy nhất tôi có thể ngay lúc này phải không? Nếu thật vậy, chào Yên, tôi đi, đi đâu thì tôi chưa biết, nhưng cuộc sống này khiến tôi muốn buông xuôi thật rồi. Dù thế tôi vẫn còn chút niềm tin nào đó, tôi mong, mình vẫn sẽ có thể quay lại, để kể cho Yên về thành công của chính mình.
Yêu lại từ khởi đầu mới
Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.
Có một mùa nhớ thương
Một mùa thu vừa chớm Có màu nắng chơi vơi Có màu vàng hoa cúc Có lá rơi ngập ngừng.