Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bóng đêm trong gia đình

2024-07-09 18:05

Tác giả: Bear020


blogradio.vn - Nhật ký trở thành nơi duy nhất mà An có thể bày tỏ cảm xúc và tìm thấy một chút nhẹ nhõm. Nhưng sự sợ hãi vẫn luôn hiện hữu, ám ảnh cô bé trong từng giấc ngủ, từng giờ học, và từng phút giây ở nhà.

***

Trong một khu phố yên tĩnh của thành phố, có một ngôi nhà nhỏ với hàng rào sơn trắng và vườn hoa rực rỡ. Bên ngoài trông như một ngôi nhà hoàn hảo, nhưng bên trong là một câu chuyện khác hẳn.

An, một cô bé 12 tuổi, sống trong ngôi nhà ấy. An là một cô bé thông minh, nhạy cảm nhưng luôn mang một nỗi buồn không tên. Mẹ An, bà Mai, là một người phụ nữ hiền hậu nhưng yếu đuối, không dám đứng lên chống lại chồng mình, ông Hùng, một người đàn ông nghiêm khắc và luôn dùng lời nói cay nghiệt để kiểm soát gia đình. Ông Hùng là một người nghiện rượu, và mỗi khi say xỉn, ông thường trở nên bạo lực và không kiểm soát được hành vi của mình.

Buổi sáng bắt đầu với tiếng chuông báo thức reo vang, kéo theo cảm giác nặng nề trong lòng An. Cô bé lặng lẽ bước xuống cầu thang, cố gắng không làm bất kỳ tiếng động nào khiến cha tỉnh giấc. An luôn cảm thấy một sự căng thẳng tột độ khi phải đối diện với cha mình. Trái tim cô bé đập mạnh, như muốn vỡ ra mỗi khi cha nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng và khinh bỉ.

- Đi học cũng phải đúng giờ. Đừng có làm mất mặt gia đình này! – ông Hùng quát.

Mỗi lời nói của ông Hùng như một lưỡi dao vô hình cứa vào tâm hồn An, làm tổn thương lòng tự trọng và sự tự tin của cô bé. An luôn tự hỏi tại sao cha lại ghét mình đến vậy. “Mình đã làm gì sai? Tại sao cha không yêu mình?” Những câu hỏi này luôn lặp đi lặp lại trong đầu cô bé, làm tăng thêm nỗi sợ hãi và sự tự ti.

Sau giờ học, An về nhà với cảm giác nặng nề trong lòng. Cô bé rất thích học nhưng lại sợ về nhà. Khi cánh cửa mở ra, An luôn tự hỏi không biết hôm nay cha sẽ nổi giận vì chuyện gì.

Một buổi chiều, khi An vừa về đến nhà, ông Hùng đã đứng chờ sẵn ở cửa.

- Sao mày về muộn thế? Đi lang thang ở đâu? Học hành cái kiểu gì mà suốt ngày mất tích?

An lí nhí giải thích rằng cô bé phải ở lại làm bài tập nhóm, nhưng ông Hùng không nghe.

- Bài tập nhóm cái gì? Toàn là cái cớ để đi chơi thôi! Vào phòng học ngay! Đừng có lãng phí thời gian của tao nữa!

An vội vàng chạy vào phòng, nước mắt lưng tròng. Cô bé mở sách ra, nhưng chữ nghĩa trước mắt mờ dần đi trong màn nước mắt. Những tiếng quát tháo, những lời chê bai cứ vang vọng trong đầu, khiến cô bé không thể tập trung được. Sự sợ hãi đã ăn sâu vào tâm hồn An, khiến cô bé luôn sống trong trạng thái lo lắng và căng thẳng.

Khi đêm xuống, An cảm thấy mình cô đơn hơn bao giờ hết. Cô bé thường nằm trên giường, nhìn trần nhà và suy nghĩ về cuộc sống của mình. “Tại sao cha lại ghét mình đến vậy? Mình đã làm gì sai?” Những câu hỏi đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu An.

Một đêm, không chịu nổi áp lực, An quyết định viết nhật ký. Trong những trang giấy trắng, An trút hết những nỗi niềm, những tổn thương mà cô bé phải chịu đựng. “Mình cảm thấy như đang chìm dần trong bóng tối. Không ai hiểu, không ai biết. Mình phải làm sao để thoát ra?”

Nhật ký trở thành nơi duy nhất mà An có thể bày tỏ cảm xúc và tìm thấy một chút nhẹ nhõm. Nhưng sự sợ hãi vẫn luôn hiện hữu, ám ảnh cô bé trong từng giấc ngủ, từng giờ học, và từng phút giây ở nhà.

An không chỉ sợ hãi những lời nói cay nghiệt của cha, mà còn cảm thấy mình vô giá trị. Mỗi khi cha mắng, An cảm thấy như mọi cố gắng của mình đều trở nên vô nghĩa. Những thành tích học tập tốt nhất của cô bé cũng không thể khiến cha hài lòng. “Mày làm cái gì cũng hỏng hết! Mày chẳng bao giờ làm được cái gì cho ra hồn!”

Những lời nói đó không chỉ làm An đau lòng mà còn khiến cô bé cảm thấy mình không đáng để được yêu thương hay tôn trọng. An bắt đầu tránh mặt mọi người, sợ rằng họ cũng sẽ nhìn thấy sự vô dụng của mình. Cô bé không dám tham gia vào các hoạt động ngoại khóa, không dám kết bạn vì sợ bị từ chối và chê bai.

Không chỉ bị bạo hành về tinh thần, An còn phải chịu đựng những trận đòn từ cha. Một lần, khi An làm rơi một chiếc cốc, ông Hùng đã tức giận lao đến và tát mạnh vào mặt cô bé.

- Đồ vụng về! Mày làm gì cũng hỏng hết! - Ông Hùng hét lên, rồi tiếp tục đấm vào lưng An.

An co rúm người lại, nước mắt chảy dài trên má. Mỗi lần bị đánh, An cảm thấy nỗi đau không chỉ trên da thịt mà còn sâu thẳm trong tâm hồn. Những vết bầm tím trên cơ thể An là những chứng tích sống động của sự bạo hành. Nhưng nỗi đau lớn nhất là sự sợ hãi và cảm giác mình không có giá trị.

Mỗi khi ông Hùng uống rượu say, An lại càng sợ hãi hơn. Ông Hùng thường trở về nhà trong trạng thái say xỉn, mắt đỏ ngầu và hơi thở nồng nặc mùi rượu. Những lúc đó, ông trở nên bạo lực hơn bao giờ hết. Ông quát tháo, đập phá đồ đạc và trút giận lên An.

Một đêm, khi An đang ngồi làm bài tập, ông Hùng bước vào phòng với bước đi loạng choạng.

- Mày làm gì đấy, con ranh? Mày học hành cái kiểu gì mà suốt ngày bị điểm kém?

An cố gắng giải thích rằng cô bé đang cố gắng hết sức, nhưng ông Hùng không nghe. Ông giật cuốn sách khỏi tay An và ném vào tường, rồi đấm vào lưng cô bé.

- Mày là đồ vô dụng! Tao nuôi mày để làm gì?

An khóc nức nở, nhưng cô bé biết rằng tiếng khóc của mình chỉ làm ông Hùng thêm giận dữ. Cô bé co người lại, cố gắng chịu đựng những cú đấm và cái tát của cha. Những đêm như thế diễn ra thường xuyên, khiến An sống trong nỗi sợ hãi liên tục.

An thường xuyên gặp ác mộng, trong đó cô bé bị cha truy đuổi và la mắng không ngừng. Những giấc mơ đó khiến An giật mình tỉnh giấc giữa đêm, mồ hôi ướt đẫm và trái tim đập loạn nhịp. Cô bé cố gắng không khóc thành tiếng vì sợ mẹ sẽ nghe thấy và lại lo lắng thêm.

Sự căng thẳng kéo dài cũng ảnh hưởng đến sức khỏe của An. Cô bé thường xuyên đau đầu, mất ngủ và ăn không ngon miệng. Mỗi bữa ăn trở thành một cuộc đấu tranh, khi cô bé phải ngồi cùng bàn với cha và chịu đựng những lời chỉ trích không ngớt.

Một ngày nọ, cô giáo Lan, người luôn để ý đến An, nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt của cô bé. Đôi mắt ấy lúc nào cũng buồn bã và trống rỗng. Cô Lan quyết định tìm hiểu nguyên nhân và mời An ở lại sau giờ học để nói chuyện.

An, em có chuyện gì muốn chia sẻ với cô không? – cô Lan nhẹ nhàng hỏi.

Ban đầu, An lắc đầu, không dám nói ra. Nhưng trước sự kiên nhẫn và ân cần của cô giáo, An dần mở lòng, kể về những gì mình phải chịu đựng ở nhà. Cô Lan lắng nghe, mắt rưng rưng nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

- An, em rất dũng cảm khi chia sẻ với cô. Cô sẽ giúp em, chúng ta sẽ tìm cách giải quyết chuyện này. – cô Lan nói, giọng đầy quyết tâm.

Cô Lan liên hệ với dịch vụ bảo vệ trẻ em và gia đình để báo cáo về tình trạng của An. Họ đã cùng cô giáo Lan đến thăm An và bà Mai, để tìm cách giúp đỡ gia đình này.

Sau nhiều cuộc trò chuyện, bà Mai cũng dám bước ra để kể lại những nỗi sợ hãi và sự bất lực của mình. Những cuộc họp gia đình và những cuộc trò chuyện dần mở ra cho An một điều kỳ diệu: cảm giác được quan tâm và được yêu thương.

An không còn phải sống trong nỗi sợ hãi và căng thẳng mỗi ngày. Những lời khuyên từ những người quan tâm, sự bảo vệ của cảnh sát và dịch vụ bảo vệ trẻ em đã giúp An và bà Mai tìm lại niềm tin vào cuộc sống.

Với sự hỗ trợ tâm lý, An đã dần thích nghi và học cách yêu thương bản thân mình. Cô bé đã trở thành một học sinh năng động, tham gia các hoạt động ngoại khóa và có được nhiều bạn bè thật sự. Cô bé biết rằng mình không cô đơn nữa, và cô bé dám mơ ước về một tương lai tươi sáng hơn.

Câu chuyện của An là một trong hàng triệu trường hợp trẻ em phải đối mặt với sự bạo hành, cả về tinh thần và thể xác, từ phía người thân. Tuy nhiên, nhờ sự can thiệp kịp thời và sự quan tâm của những người xung quanh, An đã có thể tìm lại niềm tin và hy vọng trong cuộc sống.

© Bear020 - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Yêu Là Duyên, Vượt Được Duyên Mới Đến Nợ | Radio Tâm Sự

Bear020

Hãy "MỘT MÌNH" chứ đừng "CÔ ĐƠN"

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thanh xuân năm ấy của chúng ta

Thanh xuân năm ấy của chúng ta

Nhìn thì cũng có vẻ bình thường nhưng chúng tôi cũng có cho mình những hoài bão và cố gắng hết mình. Thế nhưng áp lực cũng đã xuất hiện với những đứa trẻ đang tuổi lớn và có những cái tôi riêng. Có những điều mà đôi khi nó thật khó để bày tỏ với bất kì ai thậm chí là người mình thân thiết.

Viết cho em - Cô gái mùa thu tháng 9

Viết cho em - Cô gái mùa thu tháng 9

Em biết không, cô gái tháng 9 có điều gì đó rất riêng biệt. Em không ồn ào như những cơn mưa mùa hạ, cũng không quá trầm lặng như ngày đông giá rét. Em dung hòa giữa tất cả, giữa sự mạnh mẽ và mềm mại, giữa những khát khao cháy bỏng và nỗi lo âu thầm lặng.

Xa nhưng không cách

Xa nhưng không cách

Những điều giản dị nhưng chân thành từ Minh khiến Đan nhận ra rằng, giữa những mất mát và thử thách, có những giá trị và tình cảm bền chặt vẫn có thể sinh sôi và phát triển.

Mùa thu chết...

Mùa thu chết...

Cuộc sống thật đau đớn, thật nhiều khổ sở, nhưng tôi vẫn mỉm cười. Tại sao à? Bởi khi tôi khóc, nó cũng chẳng khác gì cười, không thay đổi được gì cả.

Sự kỳ diệu của những nỗi đau

Sự kỳ diệu của những nỗi đau

Chúng ta sợ người khác lãng quên nỗi đau họ đã gây ra cho mình nhưng không sợ mình vẫn luôn thầm nhớ. Chúng ta trách người khác đối xử bất công với mình nhưng chưa bao giờ dám thừa nhận mình đang tự tổn hại chính mình.

Tình lỡ

Tình lỡ

Duyên thầm tình lỡ hoài nhung nhớ Nhặt cánh hoa tàn xác xơ rơi Dưới gót chân son mùa lá đổ Một người ngồi nhớ một người xa

Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc

Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc

Ôm bất hạnh vào người chưa bao giờ là cách để hoá giải nỗi đau. Nếu muốn chữa lành tổn thương cho chính mình, điều đầu tiên bạn cần làm chính là xác định nguyên nhân khiến mình đau khổ. Khi nào bạn vẫn chưa thừa nhận vấn đề của mình, khi đó bạn sẽ không có lối ra cho câu chuyện. Và bạn biết đấy, mọi nỗi đau đều cần có thời gian để chữa lành thế nên chúng ta không cần quá vội vàng.

Cậu chỉ đến một lần phải không?

Cậu chỉ đến một lần phải không?

Hình như cậu ít nói, tớ thì không muốn chủ động, chúng ta nhắn tin với nhau cũng chỉ ngắn gọn được đôi ba dòng là kết thúc, cứ thế chúng ta như hai người bình thường, không chút động lòng, không vướng bận.

Người khôn ngoan thật sự biết cách “đi làm”: Kiếm nhiều tiền, giữ sức khỏe tốt, nâng cấp bản thân, vui vẻ mỗi ngày!

Người khôn ngoan thật sự biết cách “đi làm”: Kiếm nhiều tiền, giữ sức khỏe tốt, nâng cấp bản thân, vui vẻ mỗi ngày!

Trân trọng công việc của mình, đi làm thật tốt, có động lực và rèn luyện thể chất lẫn tinh thần là cách "chăm sóc" hiệu quả nhất cho cơ thể và tinh thần của bạn.

back to top