Phát thanh xúc cảm của bạn !

Blog Radio 191: Những điều kỳ diệu của cuộc sống

2011-07-25 12:42

Tác giả: Giọng đọc: Chit Xinh, Gà Quay

Lá thư trong tuần:

• Điều kỳ diệu của ước mơ

Bạn là người thích ước mơ và thường hay mơ ước? Nhưng đã bao giờ trái tim bạn mách bảo rằng, hãy dành một mơ ước dù rất đỗi giản dị trong kho tàng những ước mơ của bạn cho một người mà bạn hoàn toàn không quen biết đang gặp bất hạnh, khó khăn trong cuộc đời? Có thể toàn bộ hiện thực của ước mơ ấy nằm trọn trong sự đồng cảm và chân thành của bạn, nhưng như thế là quá đủ để tạo ra những điều kì diệu. Chẳng phải điều kì diệu nhất trong cuộc đời này là đem con người đến gần nhau hơn? Tôi đã nhìn thấy, hay ít ra là cảm nhận thấy điều kì diệu ấy khi ngồi một mình trong công viên vào một ngày đẹp trời. Phải, đó thực sự là một ngày đẹp trời.

Tôi thường thích ngồi một mình trong công viên ngắm nhìn dòng xe cộ qua lại để tận hưởng cái cảm giác được yên tĩnh giữa một không gian huyên náo và để thả sức mơ ước vẩn vơ. Lúc đó, khi tôi đang mơ về "ngôi nhà và những đứa trẻ" (tôi thường thích hát thầm bài hát này của Đỗ Bảo) thì chợt nghe thấy giọng nói trẻ con rất đáng yêu vang lên ở ghế đá bên cạnh. Đó là một cô bé xinh xắn, vào khoảng 4 hay 5 tuổi gì đó, có bím tóc rất ngộ nghĩnh và đôi mắt đen láy lạ thường. Cô bé đang thao thao nói với mẹ về các điều ước của mình, từng lời cứ xoắn lấy nhau như thể cô bé chỉ có một phút để nói ra tất cả các điều ước của mình vậy. "Con ước có thật nhiều áo mới này, hộp chì màu mới này, một con búp bê mới này, một túi sôcôla thật to này..."

- Nhưng con yêu, người mẹ nói, nếu như ngày hôm nay con chỉ có một điều ước thì con sẽ ước gì nào?

Cô bé mấp máy môi định nói điều gì đó, nhưng lại thôi. Đột nhiên một cảnh tượng trước mắt khiến cô gần như hét lên:

- Mẹ ơi, nhìn kìa!

Tôi nhìn theo hướng ngón tay cô bé đang chỉ. Một cụ già đang đứng chết trân giữa làn xe cộ phóng vùn vụt qua hai bên. Cụ già khốn khổ cứ túm chặt lấy cái mũ phớt trên đầu, dường như sợ rằng nó có thể bay mất bất cứ lúc nào. Lúc này là giờ tan tầm nên dòng xe cứ đi lại nườm nượp, chẳng ai để ý đến vẻ mặt đờ đẫn vì sợ hãi của cụ.

- Con ước gì tất cả người đi xe dừng lại hết để cụ già sang được bên kia đường!

Nói xong, cô bé đập mạnh hai tay xuống thành ghế cứ như thể tiếng động ấy sẽ làm cho mọi người hoảng sợ và dừng lại. Nhưng dòng xe cộ vẫn qua lại không ngớt, thậm chí còn dày đặc hơn.

Tôi đứng lên và định chạy lại giúp cụ già nhưng chợt sững lại. Chẳng biết bằng cách nào cụ đã sang đến bên kia đường rồi. Khi đặt chân lên vệ đường bên kia, biết chắc rằng không còn nguy hiểm nữa, cụ mới thả tay khỏi chiếc mũ phớt trên đầu, quay lại nói mấy câu gì đó hình như là phàn nàn về tình trạng giao thông, rồi bất giác mỉm cười. Ban đầu tôi nghĩ rằng ông cụ nhận ra người quen, nhưng không phải. Khi quay sang nhìn cô bé ở ghế đá kế bên và thấy cô cười thật tươi, thật hạnh phúc, tôi chợt nghĩ rằng, cụ đang cười với chính cô bé con có bím tóc xinh xinh này và nụ cười của cô cũng là để đáp trả lại ông cụ. Hình như tất cả những tia nắng rực rỡ nhất còn sót lại của buổi chiều hôm ấy đã được chia đều để soi chiếu hai nụ cười rạng rỡ ấy.

Có thể bạn sẽ nghĩ rằng câu chuyện này chẳng chứa đựng một phép màu nào hết. Nhưng nếu như bạn là người không ngừng ước mơ thì tại sao bạn không tin vào những điều kì diệu, vốn không hề thiếu trên trái đất của chúng ta, nhất là khi trong đó bạn thấy có một tấm lòng?

Gửi từ Phương Kiệt

6.jpg

Ảnh minh họa: ChuChuGirLs

• “Nơi nào có tình yêu thương nơi đó có điều kì diệu”

Có bao người mãi phiêu du tìm kiếm và mong chờ điều kì diệu trong cuộc sống. Đã bao giờ bạn tự hỏi điều kì diệu ấy là gì mà bao người bỏ cả đời theo đuổi? Phải chăng đó là kết quả của một quá trình rèn luyện để tự mình làm được điều phi thường và trở thành người nổi tiếng được mọi người nể phục? Hay điều kỳ diệu chính là lúc những điều nguyện cầu ta đã gửi gắm bằng cả niềm tin trở thành hiện thực? Đã bao giờ bạn dành chút thời gian mở rộng tâm hồn lắng nghe nhịp đời và nhận ra chính cuộc sống sẽ chỉ cho bạn thấy điều kì diện không ở đâu xa mà ở ngay trong trái tim của bạn đấy. Khi trái tim đã mở rộng cửa để yêu thương lên tiếng, bạn sẽ thấy điều kì diệu sáng lên giản dị mà lung linh đến bất ngờ…“Nơi nào có tình yêu thương nơi đó sẽ có điều kì diệu”.

Điều kì diệu là khi ba đi làm về muộn, mồ hôi thấm đẫm áo, gương mặt buồn vì bị cấp trên khiển trách nhưng bước chân vào nhà, mâm cơm được khéo léo dọn, mẹ đem ra món cuối nở một nụ cười an ủi, ánh mắt long lanh với bao điều muốn nói còn bà nội móm mém đặt tay lên vai ba nhỏ nhẹ: “Đừng buồn con, thất bại là mẹ thành công”, tôi ôm cổ ba hôn lên giọt mồ hôi nặng lăn dài trên má để nếm được cái vị mặn chát của cuộc đời mà ba đang từng trải. Ba ơi! có thể hôm nay ba chưa thành công trong công việc nhưng ba hãy luôn yên tâm bởi ba có một hậu phương vững chắc - nơi mỗi thành viên trong gia đình đều nhận được sự cổ vũ cần thiết để sự quan tâm chân thành ấy mang đến cho mỗi người sự ấm áp chẳng đâu có được. Đó chẳng phải là lúc ngọn lửa yêu thương đã được thắp lên, lan tỏa và hâm nóng cho tình cảm gia đình sao? Đó chính là ý nghĩa của tình yêu thương, là sự bình yên, sự thư thái ngọt ngào trong tâm hồn. Và đó là…điều kì diệu!

Điều kì diệu là khi ta biết kéo bức rèm cửa sổ tâm hồn mình nhìn những mảng tối của cuộc đời để lắng nghe và thấu hiểu. Ngày nhỏ tôi đã đọc một mẩu chuyện mang tên “Người ăn xin”. Có một câu bé nghèo không có gì cho ông lão ăn xin. Cậu buồn bã nhìn ông, đôi tay nhỏ bé run run của cậu nắm lấy bàn tay run rẩy của ông, cậu nói: “Cháu không có gì cho ông cả!”. Cậu bé không biết rằng chính lời nói đó của cậu đã mang đến hơi ấm tình thương cho ông lão ăn xin. Cậu bé và ông lão run run cầm lấy tay nhau để trao nhau tình người, sự cảm thông, quan tâm, chia sẻ. Quả thật họ đã nhận được nhiều hơn thế…

Có những người đã khuất để lại nỗi đau lớn trong lòng người ở lại nhưng họ vẫn sống như những đóa hoa bất tử trong tim người ở lại nhắc người ở lại biết biến đau thương thành sức mạnh để bước tiếp, gặt hái những hoa thơm quả ngọt cho đời hay cũng chính là cho người đã khuất. Điều đó chẳng phải tình yêu thương là bất tận, vô bờ vô bến, xuyên không gian, thời gian và có khả năng kết nối con người một cách diệu kì?

Hẳn đã có lúc bạn tuyệt vọng tưởng chừng không thể cứu vãn nhưng sau một thời gian, dù tình hình chẳng hề được cải thiện ta vẫn cảm thấy đỡ căng thẳng hơn. Vì thế, xin đừng bao giờ nhìn thế giới bằng ánh mắt bi quan bởi điều đó đồng nghĩa với việc bạn đã đóng sầm cánh cửa yêu thương ngay trước mắt và nụ cười cùng những điều kì diệu cũng sẽ tan biến mất. Cuộc đời chính là tấm gương phản chiếu con người ta, nếu ta mỉm cười với nó thì nó sẽ mỉm cười lại.

Rõ ràng yêu thương là cảm xúc thiêng liêng và gần gũi nhất trong cuộc sống của chúng ta bởi không một ai có thể sống trên đời mà thiếu tình yêu thương. Cuộc sống của bạn sẽ ý nghĩa hơn nhiều khi bạn biết cho đi, biết dành tình yêu thương để cuộc sống của những người xung quanh và của chính bạn ấm áp hạnh phúc hơn. Và nếu bạn mở lòng cho đi những tình cảm chân thành thì chắc chắn thứ mà bạn nhận lại cũng sẽ là sự tuyệt diệu của tình yêu thương. Dừng vội khép chặt tâm hồn mình vì những nỗi đau, mất mát đã làm bạn bị tổn thương, hãy để trái tim và ánh mắt rộng mở để cảm nhận yêu thương sưởi ấm tâm hồn bởi hơn mọi thứ trên đời, tình yêu thương là sức mạnh vô biên, là sự sẻ chia quý giá không thể thiếu được trong cuộc sống con người.

Hồi còn bé, tôi ngây thơ hỏi ba rằng: “Ba ơi! con sinh ra từ đâu?”. Ba nhẹ nhàng đánh yêu vào má tôi cười nói: “Con sinh ra nhờ phép thần tiên kì diệu nhất của ba mẹ”. Tôi vui sướng lăn gọn vào vòng tay yêu thương của ba mà cảm thấy lòng ngập tràn tự hào… Bởi thế tôi biết rằng mình phải giữ phép thần tiên ấy mãi mãi.

Những lời yêu thương nho nhỏ mà tôi đang viết để tự nhắc mình rằng: Mãi mãi trên đường đời sau này, tôi sẽ không bao giờ để đánh mất ngọn lửa yêu thương mà gia đình đã truyền cho tôi. Sự trao nhận hòn ngọc yêu thương đó theo tôi cũng chính là Điều kì diệu!
Còn bạn thì sao?

Gửi từ: Minh Hiếu su su - sweet_monkey0203

5.jpg

                                                                Ảnh minh họa: Kyokos

  • Điều kỳ diệu trong cuộc sống của bạn là gì? Cùng ghi lại và chia sẻ với các bạn đọc từ FaceBook của Blog Việt nhé!

Hong Hip Phan Sống sót sau bao lần chết hụt

Bui Hai Yen Có một gia đình tuyệt vời

Maya Blue Gia đình và 1 vài người bạn khiến tôi tự hào khi đc là bạn của họ

Dung Nhi Mấy lần bị móc túi mà không mất thứ gì vì bọn nó móc nhầm ngăn

Huy Hạc Cuộc sống đang thay đổi từng ngày, đó là điều kì diệu

Đang Uống Trà Là mình có thể tha thứ cho những thứ tưởng chừng như suốt đời không thể tha thứ được.

Nhôm Còi ‎- Là có thể yêu thương những người mình đã từng rất ghét

Thuy Hong Điều kỳ diệu của cuộc sống là: Đôi khi nó đánh mình bầm dập, vậy mà mình vẫn khao khát sống.

Viet Ha Nguyen Nụ cười của bố mẹ vào ngày mùng 1 tết sau 1 ngày bố mẹ giận nhau

Tạ Thị Minh Tuyết Có thể sống thoải mái với tất cả mọi người..

Hong Thuy Có một người bạn đi cùng hơn 3 năm mà chưa từng biết mặt :)

Xương Rồng Gai Khi trao đi những yêu thương, thật kỳ diệu, lại nhận được thật nhiều yêu thương :)

Kẹo Mút Có thể cười 1 cách đúng nghĩa và thoải mái mỗi ngày :)

Thu Hoà Trần Thị điều kỳ diệu là niềm hạnh phúc,và nụ cười của mọi người xung quanh mình,khi mình có thể làm họ hạnh phúc...đơn giản vậy thôi,nhưng khó làm lắm lắm...hihi.chúc mọi người luôn vui vẻ

Chilly Wind sáng tỉnh dậy thấy mình cao thêm 10cm nữa :))

Phúc Nguyễn hạnh phúc là những gì mình đang có và mình biết trân trọng nó đến từng phút giây

Dương Lí Trang là sau một giấc ngủ bình yên, mở mắt ra và thấy all những giấc mơ của mình thành hiện thực^^

Minh Thảo điều kì diệu trong cuộc sống là khi được ngồi sau xe máy và lượn lờ phố, hát như 1 đứa trẻ tự do sau lưng người thương yêu....

4.jpg

Bạn thân mến! Nói tới điều kỳ diệu của cuộc sống ta không thể không nhắc tới Tình Yêu! Mời bạn cùng lắng đọng lại với truyện ngắn của tuần này để biết rằng vẫn có những trái tim khát khao yêu thương, nhưng liệu điều kỳ diệu của tình yêu có mỉm cười với cô gái đặc biệt trong câu chuyện này không?

  • Đồng hồ điểm 12 tiếng… trái tim em vỡ òa

Vỡ…

 
Bờ Hồ ngày đầu xuân, rực rỡ cờ hoa và chật chội người qua lại. Em chọn cho mình một góc khuất cạnh quán café Hapro. Em biết quán này từ những lần cùng Bà đi bán dạo. Nghe chị Linh nói đây là nơi duy nhất ở Hà Nội có café pha theo kiểu Sài Gòn: nhiều đá, nhiều sữa và giá cũng phải chăng.
 
Hôm nay Anh về nước thăm gia đình sau ba năm du học tận trời Tây và cũng là để gặp Em sau gần ba năm quen, nhớ rồi hẹn hò qua mạng.
 
Mới đầu cả hai cũng chỉ nghĩ kết bạn với nhau cho vui. Anh ở nơi xứ người cô đơn, lạnh và thiếu tình quê. Em một mình sống giữa Hà thành lo chuyện mưu sinh cơm áo.
 
Em có nhiều nick, và lập nhiều Blog. Em muốn thử sống bằng nhiều cuộc đời trên mạng. Để thấy rằng cuộc sống này còn có nhiều ý nghĩa và rất đáng yêu. Những trang viết Em đều gửi cả tâm hồn và những nỗi niềm trong đó.
Một ngày nọ Em nhận được lời chào kết bạn từ anh với một nick name đầy kiêu ngạo: Lãng tử Hà thành. Em đáp lại bằng sự chân thành của một cô gái trẻ đang khát khao cuộc sống. Vậy mà đã gần ba năm… Ba năm, Em đã rất hồi hộp mỗi khi mở máy, và thật lạ bao giờ cũng nhận được lời chào dễ thương cùng khuân mặt cười của Anh: Bé con! Một ngày mới tốt lành!
 
Em chào lại bằng cả niềm hân hoan cùng khuân mặt cười hết cỡ mà chị Linh vẫn bảo là cười nhe răng
 
Anh luôn gợi cho Em trí tò mò khi đưa Em đến mọi miền Anh đã từng đặt chân qua những lời kể chân thành, giản dị và pha chút hài hước. Kết thúc câu chuyện bao giờ cũng là: Mời các bạn đi ngủ để giữ sức khoẻ, ngày mai tôi kể tiếp!
 
Em rất ghét nói dối và không bao giờ cho phép mình nói dối nhưng với anh thì ngược lại. Khi Anh nói Anh muốn nhìn thấy Em qua những tấm hình, chẳng còn cách nào khác Em đã lấy ảnh chị Linh gửi cho Anh. Chị Linh là chị họ rất thân với Em. Chị thông minh, xinh đẹp và đã từng là hoa khôi trường Luật. Rồi trong những câu chuyện sau đó Em đã lấy nguyên mẫu cô Luật sư trẻ trung, nhanh nhẹn đang làm việc trong một công ty Luật của nước ngoài ở Hà Nội ra để trò chuyện với Anh.
 
Ngày nối ngày Em đã cảm thấy không thể thiếu vắng Anh qua những câu chuyện cuộc sống, chuyện công việc, học hành. Nỗi nhớ cứ lớn dần trong Em. Em khát khao được yêu, khát khao cuộc sống như những người bình thường. Em đã nhận lời tỏ tình của Anh trên mạng vì lẽ đó và cũng vì Em nghĩ Em sẽ chẳng bao giờ gặp Anh. Em mượn thế giới ảo để sống cuộc đời thật của mình như vậy.
 
3.jpg
       Ảnh minh họa: Smokedval
 
10h30. Khách đã chật kín các bàn. Em ngồi trên chiếc xe lăn cạnh hàng rào sắt phía bên ngoài. Em đã nhờ cô phục vụ đặt sẵn một chiếc bàn nhỏ nơi góc quán nhìn ra Bờ Hồ. Trên bàn là ly café uống dở và một bông hồng đỏ thắm. Ngoài kia tháp Rùa rêu phong trầm mặc. Rặng Liễu rủ xuống mặt Hồ như một bức rèm mỏng nhẹ đưa trong gió. Không biết hương hoa Sữa vẫn còn vương vất hay do Em tưởng tượng mà bỗng dưng Em thấy một mùi thơm nồng ấm. Lạ thật, bây giờ là mùa Xuân, sao còn thoảng hương hoa Sữa? Có lẽ do Em quá hồi hộp và chờ đợi để được nhìn thấy Anh mà tưởng tượng ra chăng?
 
11h. Anh xuất hiện với phong thái đàng hoàng chững chạc khác hẳn vẻ phong trần lãng tử trong những bức ảnh Anh gửi qua mạng cho Em. Bộ Comple mầu ghi sáng tôn thêm vẻ lịch lãm và làm khuân mặt anh nổi bật. Đôi mắt sang và vầng trán thông minh lanh lợi…Một tay Anh xách laptop, tay kia cầm con Búp bê bằng len xinh xắn. Con Búp bê bằng len với đôi mắt chớp chớp và hai bím tóc vàng rung nhẹ tự tay Em làm và gửi tặng Anh. Tim Em như có ai bóp nghẹt. Con Búp bê trên tay Em rơi xuống tự lúc nào. Em đã đan và chau chuốt hàng tháng trời mới xong đôi Búp bê tình yêu ấy. Em gửi Anh bé Búp bê gái, giữ lại cho mình Búp bê trai. Đó cũng là vật kỷ niệm để Anh và Em nhận nhau giữa Hà thành sôi động và người đông như mắc cửi này.
 
Bức rào thưa bằng sắt uốn cầu kỳ đã giúp Em chốn được ánh nhìn của Anh. Mà cũng đúng thôi, Anh đang mải tìm một hình bóng xinh đẹp thướt tha trong tà áo dài tím như lời hẹn chứ đâu để ý đến một con bé tật nguyền đói khổ như Em. Em đã hẹn Anh không mang theo điện thoại để tăng phần lãng mạn, hồi hộp và dành cho nhau sự bất ngờ.
 
Em là Gió, là Mây, là Trăng gầy, Trăng vỡ, là Mặt trời, là ảo ảnh… và nhiều nhiều nick name khác nữa. Trên mạng, Em có thể thay đổi họ tên, có thể  “diễn” nhiều vai, giống như con tắc kè biến đổi được nhiều mầu sắc. Ừ, mà trên mạng mấy ai nào quan tâm đến điều ấy. Anh cũng vậy. Anh chỉ biết Em qua một cái tên. Em nói Em thích bài hát Bông hồng thuỷ tinh của Trần Lập nên Em lấy nick là Bông hồng thuỷ tinh. Đơn giản vậy, nhưng Anh có biết cái tên đó chính là con người thật của Em: Mong manh và dễ vỡ.
 
16h chiều. Quán chật chội và nồng nặc khói thuốc. Anh đã gọi đến ly café thứ bốn. Vẻ sốt ruột hiện rõ trên khuân mặt thông minh nghiêm nghị. Một cơn gió từ Hồ thổi vào, Em co người trong cái lạnh. Anh bước ra ngoài đến bên Em bắt chuyện. Em cúi gằm mặt, tay nắm chặt con búp bê len.
 
- Bé con, sao Em có cái này?- Anh đưa tay chỉ con búp bê trai trong tay Em và chìa con Búp bê gái có hai bím tóc xinh xinh ra: Một đôi phải không?
 
-  Vâng- Em lí nhí - Sáng nay có một chị ngồi ở bàn anh ngồi lúc nãy cho Em - Em buộc phải nói dối.
 
Anh thở dài như nói với chính mình: Vậy là cô ấy đã không lỗi hẹn. Chắc vì một lí do gì. Thôi, mình cố đợi…
 
 
      Ảnh minh họa: Temporariness
 
Em cảm nhận được nỗi buồn dâng trào trong ánh mắt và tiếng thở dài của Anh. Muốn nói một câu gì để động viên an ủi mà không thể, người Em run bắn. Cũng may Anh không để ý.
 
Em và anh đã nhanh chóng thân nhau qua những câu chuyện mong giết thời gian chờ đợi. 
 ...
 
22h đêm. Những người khách cuối cùng đã đứng dậy thanh toán tiền. Anh cũng uể oải bước ra ngoài. Bờ Hồ rực rỡ ánh đén. Phía xa xa Đền Ngọc Sơn lung linh huyền ảo.
 
- Ô, bé con, sao vẫn ngồi đây?
 
- …Em im lặng
 
- Nhà Em ở đâu để Anh đưa Em về?
 
- …
 
- À, mà từ trưa đến giờ Anh và Em chưa ăn gì nhỉ.
 
Em muốn nói với Anh thật nhiều điều mà không thể. Từ sang đến giờ cả Em và Anh đã ăn uống gì đâu. Bụng Em đói cồn cào và tức anh ách. Thấy phục sự chịu đựng của mình và cũng quá bất ngờ vì sự chờ đợi của Anh. Chợt nhớ, thỉnh thoảng chị Linh cho Em ra phố Đinh Liệt ăn Mì Vằn thắn, Em muốn rủ Anh đi ăn cùng nhưng ngĩ đến bản thân…
 
Em xin phép không ăn và nhờ anh đẩy xe đi một vòng Bờ Hồ trước khi về nhà.
 
…Mẹ sinh Em ra trong mùa đông lạnh giá, mùa đông của thời bao cấp khó khăn chồng chất khó khăn. Mẹ là con gái Hà thành chính gốc, vì yêu bố đã tình nguyện lên giảng dạy ở miền núi phía Bắc nơi đơn vị Bố đóng quân. Bố đã đi qua cuộc chiến tranh chống Mỹ ở chiến trường Miền Nam rồi lại ra Bắc. Sau này Em nghe Bà kể về ngày sinh Em - cái ngày khủng khiếp vĩnh viễn cướp đi cuộc sống của mẹ trên cõi đời. Trạm xá cách nhà gần 10 cây số, những người hàng xóm đã cáng mẹ trên một chiếc võng bộ đội buộc qua một cây tre nối với hai chiếc xe đạp cà tàng. Mưa, đường trơn lầy lội. Họ đã không kịp đưa mẹ đến nơi khi chiếc cáng bị tuột một đầu và cả mẹ và Em lăn xuống dốc. Máu ra xối xả. Mẹ lịm đi. Em được mổ từ bụng mẹ sau đó gần nửa giờ. Nhưng Em mãi mãi chẳng bao giờ nhìn thấy mẹ.
 
Em sống với Bà ngoại bởi một thời gian sau thứ chất độc mầu da cam đã biến Bố thành điên dại và bỏ đi đâu biệt tích. Cuộc sống của hai bà cháu thật vất vả. Bà đã phải bán cả ngôi nhà phố cổ Hàng Bạc để có tiền chạy chữa, thuốc thang cho Em. Từ khi mới sinh Em bị một căn bệnh quái ác: Xương thuỷ tinh. Bất cứ một va chạm, một cử động nhẹ đều ảnh hưởng đến xương. Cảm giác đau nhói và buốt đến tận cùng đã theo suốt tuổi thơ Em mỗi lần xương vỡ. Cuộc sống của hai bà cháu gắn liền với bệnh viện…
 
Vòng Hồ Hoàn Kiếm như dài mãi bởi những câu chuyện của Em. Hàng kem Tràng Tiền đã đóng cửa nhưng phía ngoài vẫn còn vài quầy bán lẻ ăn theo thương hiệu này. Một vài đôi tình nhân nép vào nhau cùng xuýt xoa khen kem ngon trong giá lạnh. Giọng Anh trầm buồn:
 
- Cô ấy hẹn Anh đưa đi ăn Kem và dành cho nhau một đêm đi bộ phố cổ trước khi Anh quay về Úc. Anh còn học hai năm nữa…
 
Em thở dài và lảng sang chuyện khác. Phía trước nhà hát Lớn vẫn sáng đèn. Đêm diễn chào xuân của một nghệ sĩ tên tuổi. Em thèm lắm một lần được ngồi trong nhà hát thưởng thức chương trình nghệ thuật nào đó cùng anh. Có lẽ chẳng bao giờ điều ước đó thành sự thật anh nhỉ?
 
Em lại liến thoắng biết bao chuyện để Anh quên đi chuyện lỡ hẹn, để Em không giấu những giọt nước mắt tủi hờn và để Em và Anh không còn khoảng cách. Đoạn đường từ vườn hoa Bát Cổ qua đê sông Hồng có biết bao cô gái dầm mình giữa sương giá mong kiếm đựoc một người khách qua đường. Những khuân mặt loè loẹt son phấn, những chiếc áo cổ không thể hở hơn dù trời đang dưới 10 độ C. Mới đầu xuân năm mới mà sao các cô đứng đây nhiều thế? Em nhẩm đếm, dễ có đến hàng trăm cô, có khi hơn. Chợt buồn, sao họ khoẻ mạnh, lành lặn chân tay thế mà không tìm một việc gì làm có ích mà lại đi làm cái nghề này?
 
Em cảm nhận được nỗi buồn dâng trào trong ánh mắt và tiếng thở dài của Anh. Muốn nói một câu gì để động viên an ủi mà không thể, người Em run bắn. Cũng may Anh không để ý.
 
Em và anh đã nhanh chóng thân nhau qua những câu chuyện mong giết thời gian chờ đợi.
 
 ...
 
22h đêm. Những người khách cuối cùng đã đứng dậy thanh toán tiền. Anh cũng uể oải bước ra ngoài. Bờ Hồ rực rỡ ánh đén. Phía xa xa Đền Ngọc Sơn lung linh huyền ảo.
 
- Ô, bé con, sao vẫn ngồi đây?
 
- …Em im lặng
 
- Nhà Em ở đâu để Anh đưa Em về?
 
- …
 
- À, mà từ trưa đến giờ Anh và Em chưa ăn gì nhỉ.
 
Em muốn nói với Anh thật nhiều điều mà không thể. Từ sang đến giờ cả Em và Anh đã ăn uống gì đâu. Bụng Em đói cồn cào và tức anh ách. Thấy phục sự chịu đựng của mình và cũng quá bất ngờ vì sự chờ đợi của Anh. Chợt nhớ, thỉnh thoảng chị Linh cho Em ra phố Đinh Liệt ăn Mì Vằn thắn, Em muốn rủ Anh đi ăn cùng nhưng ngĩ đến bản thân…
 
Em xin phép không ăn và nhờ anh đẩy xe đi một vòng Bờ Hồ trước khi về nhà.
 
…Mẹ sinh Em ra trong mùa đông lạnh giá, mùa đông của thời bao cấp khó khăn chồng chất khó khăn. Mẹ là con gái Hà thành chính gốc, vì yêu bố đã tình nguyện lên giảng dạy ở miền núi phía Bắc nơi đơn vị Bố đóng quân. Bố đã đi qua cuộc chiến tranh chống Mỹ ở chiến trường Miền Nam rồi lại ra Bắc. Sau này Em nghe Bà kể về ngày sinh Em - cái ngày khủng khiếp vĩnh viễn cướp đi cuộc sống của mẹ trên cõi đời. Trạm xá cách nhà gần 10 cây số, những người hàng xóm đã cáng mẹ trên một chiếc võng bộ đội buộc qua một cây tre nối với hai chiếc xe đạp cà tàng. Mưa, đường trơn lầy lội. Họ đã không kịp đưa mẹ đến nơi khi chiếc cáng bị tuột một đầu và cả mẹ và Em lăn xuống dốc. Máu ra xối xả. Mẹ lịm đi. Em được mổ từ bụng mẹ sau đó gần nửa giờ. Nhưng Em mãi mãi chẳng bao giờ nhìn thấy mẹ.
 
Em sống với Bà ngoại bởi một thời gian sau thứ chất độc mầu da cam đã biến Bố thành điên dại và bỏ đi đâu biệt tích. Cuộc sống của hai bà cháu thật vất vả. Bà đã phải bán cả ngôi nhà phố cổ Hàng Bạc để có tiền chạy chữa, thuốc thang cho Em. Từ khi mới sinh Em bị một căn bệnh quái ác: Xương thuỷ tinh. Bất cứ một va chạm, một cử động nhẹ đều ảnh hưởng đến xương. Cảm giác đau nhói và buốt đến tận cùng đã theo suốt tuổi thơ Em mỗi lần xương vỡ. Cuộc sống của hai bà cháu gắn liền với bệnh viện…
 
Vòng Hồ Hoàn Kiếm như dài mãi bởi những câu chuyện của Em. Hàng kem Tràng Tiền đã đóng cửa nhưng phía ngoài vẫn còn vài quầy bán lẻ ăn theo thương hiệu này. Một vài đôi tình nhân nép vào nhau cùng xuýt xoa khen kem ngon trong giá lạnh. Giọng Anh trầm buồn:
 
- Cô ấy hẹn Anh đưa đi ăn Kem và dành cho nhau một đêm đi bộ phố cổ trước khi Anh quay về Úc. Anh còn học hai năm nữa…
 
Em thở dài và lảng sang chuyện khác. Phía trước nhà hát Lớn vẫn sáng đèn. Đêm diễn chào xuân của một nghệ sĩ tên tuổi. Em thèm lắm một lần được ngồi trong nhà hát thưởng thức chương trình nghệ thuật nào đó cùng anh. Có lẽ chẳng bao giờ điều ước đó thành sự thật anh nhỉ?
 
Em lại liến thoắng biết bao chuyện để Anh quên đi chuyện lỡ hẹn, để Em không giấu những giọt nước mắt tủi hờn và để Em và Anh không còn khoảng cách. Đoạn đường từ vườn hoa Bát Cổ qua đê sông Hồng có biết bao cô gái dầm mình giữa sương giá mong kiếm đựoc một người khách qua đường. Những khuân mặt loè loẹt son phấn, những chiếc áo cổ không thể hở hơn dù trời đang dưới 10 độ C. Mới đầu xuân năm mới mà sao các cô đứng đây nhiều thế? Em nhẩm đếm, dễ có đến hàng trăm cô, có khi hơn. Chợt buồn, sao họ khoẻ mạnh, lành lặn chân tay thế mà không tìm một việc gì làm có ích mà lại đi làm cái nghề này?
 
 
      Ảnh minh họa: Cataracta  Ảnh minh họa: Cataracta
 
Nhà Em nằm trong ngõ nhỏ phía ngoài đê sông Hồng. Căn nhà cấp bốn xập xệ qua bao mùa mưa lũ. Phía trước là mảnh sân nhỏ cùng giàn hoa sao với những bông li ti đỏ chói . Bà đợi sẵn ở cửa từ bao giờ. Vẻ sốt ruột trên khuân mặt Bà biến mất khi Anh lễ phép chào Bà và bế Em ra khỏi xe vào nhà. Anh bế mạnh, hình như xương Em lại vỡ. Phía dưới nách và cánh tay nhói đau. Em nhăn mặt nhưng cố gượng cười: Bà ơi, đây là anh Nguyên, người bạn cháu mới quen
 
Bà cười móm mém đầy vẻ tự hào:
 
- Chả giấu gì Anh, Em nó bị bệnh xương thuỷ tinh, Từ bé ở với Bà, mọi người quên cả tên của nó, thấy tội nghiệp cứ gọi là con bé Thương. Hăm sáu rồi đấy mà như trẻ lên năm. Ngày bé bà vất vả với nó lắm, cứ vô ý xương lại vỡ. Sau quen dần, Em nó cũng lớn tự biết chăm sóc bản thân và Bà cũng đã có kinh nghiệm. Rõ khổ, bà chép miệng thở dài. Được cái Giời thương cho nó trí thông minh và sáng dạ hơn người.  Chẳng đi học bao giờ nhưng viết văn, làm thơ hay lắm. Lại rất khéo tay…
 
Rồi Bà chỉ vào những món đồ lưu niệm treo khắp nhà: Em nó tự làm để bà bán đấy. Mấy năm trước hội chữ thập đỏ của Thành phố đến thăm có tặng cho Em một cái máy vi tính. Có máy nó tự mày mò học và nhờ cái con bé Linh chị họ nó dạy. Con Linh rất thương Em, ngày ngày đến đây giúp Bà làm việc, dạy Em học và nó còn nối mạng để Em mở mang hiểu  biết, rồi kết bạn. Em nó có thêm rất nhiều niềm vui và cuộc sống cũng ý nghĩa hơn nhờ những người bạn ở khắp mọi miền- Bà nói một tràng dài- Tội nghiệp, sáng nay con bé cứ nằng nặc đòi Bà đưa ra Bờ Hồ và dặn nếu 11h đêm chưa thấy cháu về thì bà gọi điện nhờ chị Linh ra đón cháu. Hôm nay nó hẹn gặp một người bạn từ nước ngoài về. Nghe nói quen nhau trên mạng đã 3 năm rồi…
 
Đồng hồ điểm 12 tiếng…
 
Em cố vịn ghế đứng dậy, không cảm thấy bên trong những mảnh xương đang lạo xạo, vỡ.
 
Trái tim Em vỡ oà…
  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Hà Linh Ngọc

 

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top