Phát thanh xúc cảm của bạn !

Yêu thương dẫn lối niềm tin và hạnh phúc

2016-09-02 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Khi ta có đủ yêu thương thì sẽ có những con đường dẫn lối đến hạnh phúc. Cảm ơn gia đình, cảm ơn cậu, cảm ơn những yêu thương đã cho con niềm tin, và cảm ơn niềm tin đã cho con thêm nghị lực cố gắng. Yêu thương dẫn lối đến hạnh phúc! Và hạnh phúc chính là hành trình, cũng là điểm đến của mỗi chúng ta!

***

25 tuổi – Gia tài của tôi có lẽ đủ lớn để được gọi là “giàu” – “giàu” lắm khi tôi có bên mình những tình yêu thật to để dẫn lối trong mỗi bước đi trên đường đời.

Tình yêu của gia đình – Điểm tựa cho mỗi quyết định, vấp ngã và thành công!

Sinh ra trong một gia đình thuần nông, cũng tuổi thơ một buổi đi học, một buổi mò mẫm ngoài đồng cất con tép, con cá, nhưng có lẽ cha mẹ chưa bao giờ để tôi thiếu thốn – cả tình cảm lẫn vật chất (“thiếu thốn” trong từ điển của riêng tôi).

Hạnh phúc những ngày ấy với tôi là mỗi chiều ba cha con hát vang “tự hào ngành ốc chúng mình”. Hạnh phúc là đêm đêm trên chõng tre nói với mẹ “Mẹ ơi thèm thịt màu đỏ quá” (thịt lợn nạc), hay “Sau ni con phải lấy anh mô có xe Dream cho oách”. Hạnh phúc là có cái bánh rán chia đôi cũng phải cắn thêm một miếng để được phần hơn.

Yêu thương dẫn lối niềm tin và hạnh phúc

Lớn lên một chút, không biết định nghĩa là khó khăn hay hạnh phúc khi tôi đau ốm triền miên, để rồi mắt mẹ nhòe đi, vai cha cũng oằn xuống, nhưng.. chúng tôi lại yêu thương nhau và bản thân tôi cũng mạnh mẽ, cũng quyết tâm hơn bao giờ hết. Nhìn cái dáng gầy trên vòng quay của chiếc xe phượng hoàng, nhìn những bữa cơm mẹ lau nước mắt cố nuốt để còn sức lo cho tôi, tôi như được tiếp thêm sức mạnh…để tiếp tục cố gắng, tiếp tục sống, tiếp tục học với ước muốn lớn nhất lúc đó là sau này mẹ cha đỡ khổ. Ngày đỗ đại học, mẹ cha vỡ òa trong niềm hạnh phúc khi tôi đạt thủ khoa, còn tôi cũng hạnh phúc, hạnh phúc bởi nhìn thấy nụ cười trên hai gương mặt khắc khổ, cả một đời lam lũ vì con.

Tôi ra trường, với tấm bằng loại ưu cha mẹ muốn vào được biên chế cho ổn định rồi còn chồng con nữa. Vậy mà, vì đam mê riêng tôi đã xin tự mình lập nghiệp, xin mẹ cha mở một lớp học theo ý tưởng của riêng tôi. Những ngày ấy, không khí trong nhà cũng căng thẳng lắm vì đó là quyết định ảnh hưởng cả cuộc đời, vì mẹ cha lo thân con gái liệu tôi có đủ sức một mình bươn chải giữa bao khắc nghiệt của trường đời?

Rồi…cha bán bò – tài sản trong nhà lớn nhất lúc ấy gói gém cho tôi 10 triệu. “Cha mẹ chỉ cho được từng ni. Con cố lên. Nhưng dù gì sức khỏe là số 1. Khi nào bí quá nữa mình nhờ người vay ngân hàng, đừng có nghĩ nhiều quá ốm ra!”.

Và…Love MATH của tôi đã ra đời trong điểm tựa là tình yêu và niềm tin gia đình dành cho cô con gái “mụ bà vắt sai” khiến nó cá tính và “khác con gái” thật nhiều như thế!

Love MATH – Nơi ước mơ và đam mê dẫn lối


Yêu thương cho tôi có Love MATH, thì giờ đây Love MATH đang tồn tại, đang cố gắng khi tôi có đam mê và ước mơ dẫn lối. Dành tình yêu đặc biệt với Toán từ nhỏ, và dường như có duyên với nghề giáo đến lạ khi mà xung quanh luôn có những thầy cô thật tuyệt vời. Từng mong muốn học tốt để có thể công tác ở một trường cấp 3. Nhưng sau khi bôn ba thủ đô một năm ròng tôi đã tìm thấy “ước mơ”, tìm thấy con đường của riêng mình, con đường có lẽ tôi chờ đợi đã quá lâu rồi. Đó là lớp học toán Love MATH!

Love MATH của tôi ra đời với sự giúp đỡ, động viên của gia đình, thầy cô, bè bạn và ra đời trong tình yêu vô cùng đặc biệt với Toán. Những ngày đầu, khó khăn đến tột cùng. Một đứa con gái 25 tuổi – “quên” bạn bè, “quên” café, shopping chỉ để vùi đầu vào giáo án, vào kế hoạch, vào những trăn trở để có một mô hình dạy Toán tuyệt vời nhất mang đến cho trò. 2 học trò, rồi 3 – 4. Đêm đêm, tôi cứ phải cân đo tiền nhà, tiền điện và có lúc cũng thấy nản khi trên đầu nhìn lại chỉ thấy “nợ với nợ” mà thôi. Cũng nản lắm, nhưng khi tình yêu và đam mê vẫn còn thì sẽ tiếp tục. Khi mình làm điều gì đó bằng cả trái tim thì sẽ đến được với trái tim – Tôi tự nhủ như thế để bước tiếp. Tôi tận tâm dù chỉ một học trò, tôi lo với các em khi mỗi kì thi đến, tôi tâm sự sẻ chia khi trò có chuyện buồn…

Yêu thương dẫn lối niềm tin và hạnh phúc

Và, hôm nay, sau gần 6 tháng tôi đã có tổng số 50 học trò, Trong số đó, đã có em học đại học, có em cũng không còn gắn bó nữa nhưng tôi tự nhủ “Kẻ đến người đi đều là lẽ thường của cuộc sống. Gặp nhau ở Love MATH là tôi thấy hạnh phúc nhiều rồi. Dẫu sao cố gắng để khi không còn gắn bó vẫn có những ấn tượng tốt về nhau, để mỗi khi nhắc đến tên của học trò tôi vẫn nhớ đến như một dấu ấn ngang qua cuộc đời mình”.

Giờ vẫn khó khăn, vẫn nợ. Giờ tôi vẫn không có “chức danh cô giáo ở một trường phổ thông”, giờ tôi vẫn còn nghe những câu đại loại “Thủ khoa mà không có việc” nhưng điều đó chẳng làm tôi nao lòng bởi dạy ở đâu, dạy bằng cách nào thì điềuquan trọng nhất vẫn là tôi có cái nghiệp để mưu sinh, và tôi có cơ hội được thực hiện ước mơ truyền cảm hứng môn Toán đến nhiều thế hệ học trò.

Có điểm tựa rồi, có đam mê rồi, quyết tâm cũng có. Nhưng tôi vẫn còn may mắn khi những lúc khó khăn có một người đồng hành, sẵn sàng ủng hộ trong mỗi bước đi.

Tình yêu chân thành dẫn lối đến tương lai

Đó là cậu bạn thân – mối tình đầu và đang chờ đến ngày thành “tình cuối”. Là một chàng trai bề ngoài lạnh lùng, cũng có vẻ gì đó cảm giác gia trưởng. Vậy mà không phải khi chàng trai ấy của tôi là người yêu thương tôi hết mực, lo lắng cho tôi từng cốc sữa, từng viên thuốc. Chàng trai ấy có thể khâu cái áo đứt cúc, có thể lên you tube xem cách tết tóc để cho tôi cảm giác được yêu thương, được sẻ chia từ những điều nhỏ nhất.

Yêu thương dẫn lối niềm tin và hạnh phúc

Ngày ra Hà Nội lập nghiệp, cậu đồng ý. Ngày tôi về cậu cũng không một lời phàn nàn mà còn động viên. Những ngày đầu Love MATH của tôi khó khăn, tôi chỉ biết cặm cụi làm việc còn lại mọi việc trong nhà từ cơm nước, cái bàn cái ghế một tay cậu lo. Sợ tôi lo lắng khi nghĩ nếu về Nghệ An với tôi thì cơ hội công việc của cậu hẹp đi rất nhiều nên cậu an ủi “Ở đâu cũng được, làm gì cũng được. Miễn là hạnh phúc bên nhau”. Có lúc tôi hỏi còn cười “Sau này ở nhà nấu cơm, chăm con cho vợ dạy học là đủ rồi”. Có lẽ đó là hạnh phúc – một thứ hạnh phúc giản đơn mà khi con người ta mệt nhoài trong bon chen tính toán mới có thể nhận ra.

Vậy là Love MATH có thêm hậu phương! Hậu phương là bờ vai cậu mỗi lúc tôi kết thúc ca dạy cuối ngày mệt nhoài. Hậu phương là lúc cậu nói sau này có con cậu sẽ phụ giúp vợ thật nhiều để vợ cậu tiếp tục sống với tình yêu cho gia đình và cho Toán.

Vậy đấy! Khi ta có đủ yêu thương thì sẽ có những con đường dẫn lối đến hạnh phúc. Cảm ơn gia đình, cảm ơn cậu, cảm ơn những yêu thương đã cho con niềm tin, và cảm ơn niềm tin đã cho con thêm nghị lực cố gắng.

Yêu thương dẫn lối đến hạnh phúc! Và hạnh phúc chính là hành trình, cũng là điểm đến của mỗi chúng ta!

© Phạm Thị Liên – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top