Yêu thương dẫn lối niềm tin và hạnh phúc
2016-09-02 01:30
Tác giả:
blogradio.vn - Khi ta có đủ yêu thương thì sẽ có những con đường dẫn lối đến hạnh phúc. Cảm ơn gia đình, cảm ơn cậu, cảm ơn những yêu thương đã cho con niềm tin, và cảm ơn niềm tin đã cho con thêm nghị lực cố gắng. Yêu thương dẫn lối đến hạnh phúc! Và hạnh phúc chính là hành trình, cũng là điểm đến của mỗi chúng ta!
25 tuổi – Gia tài của tôi có lẽ đủ lớn để được gọi là “giàu” – “giàu” lắm khi tôi có bên mình những tình yêu thật to để dẫn lối trong mỗi bước đi trên đường đời.
Tình yêu của gia đình – Điểm tựa cho mỗi quyết định, vấp ngã và thành công!
Sinh ra trong một gia đình thuần nông, cũng tuổi thơ một buổi đi học, một buổi mò mẫm ngoài đồng cất con tép, con cá, nhưng có lẽ cha mẹ chưa bao giờ để tôi thiếu thốn – cả tình cảm lẫn vật chất (“thiếu thốn” trong từ điển của riêng tôi).
Hạnh phúc những ngày ấy với tôi là mỗi chiều ba cha con hát vang “tự hào ngành ốc chúng mình”. Hạnh phúc là đêm đêm trên chõng tre nói với mẹ “Mẹ ơi thèm thịt màu đỏ quá” (thịt lợn nạc), hay “Sau ni con phải lấy anh mô có xe Dream cho oách”. Hạnh phúc là có cái bánh rán chia đôi cũng phải cắn thêm một miếng để được phần hơn.

Lớn lên một chút, không biết định nghĩa là khó khăn hay hạnh phúc khi tôi đau ốm triền miên, để rồi mắt mẹ nhòe đi, vai cha cũng oằn xuống, nhưng.. chúng tôi lại yêu thương nhau và bản thân tôi cũng mạnh mẽ, cũng quyết tâm hơn bao giờ hết. Nhìn cái dáng gầy trên vòng quay của chiếc xe phượng hoàng, nhìn những bữa cơm mẹ lau nước mắt cố nuốt để còn sức lo cho tôi, tôi như được tiếp thêm sức mạnh…để tiếp tục cố gắng, tiếp tục sống, tiếp tục học với ước muốn lớn nhất lúc đó là sau này mẹ cha đỡ khổ. Ngày đỗ đại học, mẹ cha vỡ òa trong niềm hạnh phúc khi tôi đạt thủ khoa, còn tôi cũng hạnh phúc, hạnh phúc bởi nhìn thấy nụ cười trên hai gương mặt khắc khổ, cả một đời lam lũ vì con.
Tôi ra trường, với tấm bằng loại ưu cha mẹ muốn vào được biên chế cho ổn định rồi còn chồng con nữa. Vậy mà, vì đam mê riêng tôi đã xin tự mình lập nghiệp, xin mẹ cha mở một lớp học theo ý tưởng của riêng tôi. Những ngày ấy, không khí trong nhà cũng căng thẳng lắm vì đó là quyết định ảnh hưởng cả cuộc đời, vì mẹ cha lo thân con gái liệu tôi có đủ sức một mình bươn chải giữa bao khắc nghiệt của trường đời?
Rồi…cha bán bò – tài sản trong nhà lớn nhất lúc ấy gói gém cho tôi 10 triệu. “Cha mẹ chỉ cho được từng ni. Con cố lên. Nhưng dù gì sức khỏe là số 1. Khi nào bí quá nữa mình nhờ người vay ngân hàng, đừng có nghĩ nhiều quá ốm ra!”.
Và…Love MATH của tôi đã ra đời trong điểm tựa là tình yêu và niềm tin gia đình dành cho cô con gái “mụ bà vắt sai” khiến nó cá tính và “khác con gái” thật nhiều như thế!
Love MATH – Nơi ước mơ và đam mê dẫn lối
Yêu thương cho tôi có Love MATH, thì giờ đây Love MATH đang tồn tại, đang cố gắng khi tôi có đam mê và ước mơ dẫn lối. Dành tình yêu đặc biệt với Toán từ nhỏ, và dường như có duyên với nghề giáo đến lạ khi mà xung quanh luôn có những thầy cô thật tuyệt vời. Từng mong muốn học tốt để có thể công tác ở một trường cấp 3. Nhưng sau khi bôn ba thủ đô một năm ròng tôi đã tìm thấy “ước mơ”, tìm thấy con đường của riêng mình, con đường có lẽ tôi chờ đợi đã quá lâu rồi. Đó là lớp học toán Love MATH!
Love MATH của tôi ra đời với sự giúp đỡ, động viên của gia đình, thầy cô, bè bạn và ra đời trong tình yêu vô cùng đặc biệt với Toán. Những ngày đầu, khó khăn đến tột cùng. Một đứa con gái 25 tuổi – “quên” bạn bè, “quên” café, shopping chỉ để vùi đầu vào giáo án, vào kế hoạch, vào những trăn trở để có một mô hình dạy Toán tuyệt vời nhất mang đến cho trò. 2 học trò, rồi 3 – 4. Đêm đêm, tôi cứ phải cân đo tiền nhà, tiền điện và có lúc cũng thấy nản khi trên đầu nhìn lại chỉ thấy “nợ với nợ” mà thôi. Cũng nản lắm, nhưng khi tình yêu và đam mê vẫn còn thì sẽ tiếp tục. Khi mình làm điều gì đó bằng cả trái tim thì sẽ đến được với trái tim – Tôi tự nhủ như thế để bước tiếp. Tôi tận tâm dù chỉ một học trò, tôi lo với các em khi mỗi kì thi đến, tôi tâm sự sẻ chia khi trò có chuyện buồn…

Và, hôm nay, sau gần 6 tháng tôi đã có tổng số 50 học trò, Trong số đó, đã có em học đại học, có em cũng không còn gắn bó nữa nhưng tôi tự nhủ “Kẻ đến người đi đều là lẽ thường của cuộc sống. Gặp nhau ở Love MATH là tôi thấy hạnh phúc nhiều rồi. Dẫu sao cố gắng để khi không còn gắn bó vẫn có những ấn tượng tốt về nhau, để mỗi khi nhắc đến tên của học trò tôi vẫn nhớ đến như một dấu ấn ngang qua cuộc đời mình”.
Giờ vẫn khó khăn, vẫn nợ. Giờ tôi vẫn không có “chức danh cô giáo ở một trường phổ thông”, giờ tôi vẫn còn nghe những câu đại loại “Thủ khoa mà không có việc” nhưng điều đó chẳng làm tôi nao lòng bởi dạy ở đâu, dạy bằng cách nào thì điềuquan trọng nhất vẫn là tôi có cái nghiệp để mưu sinh, và tôi có cơ hội được thực hiện ước mơ truyền cảm hứng môn Toán đến nhiều thế hệ học trò.
Có điểm tựa rồi, có đam mê rồi, quyết tâm cũng có. Nhưng tôi vẫn còn may mắn khi những lúc khó khăn có một người đồng hành, sẵn sàng ủng hộ trong mỗi bước đi.
Tình yêu chân thành dẫn lối đến tương lai
Đó là cậu bạn thân – mối tình đầu và đang chờ đến ngày thành “tình cuối”. Là một chàng trai bề ngoài lạnh lùng, cũng có vẻ gì đó cảm giác gia trưởng. Vậy mà không phải khi chàng trai ấy của tôi là người yêu thương tôi hết mực, lo lắng cho tôi từng cốc sữa, từng viên thuốc. Chàng trai ấy có thể khâu cái áo đứt cúc, có thể lên you tube xem cách tết tóc để cho tôi cảm giác được yêu thương, được sẻ chia từ những điều nhỏ nhất.

Ngày ra Hà Nội lập nghiệp, cậu đồng ý. Ngày tôi về cậu cũng không một lời phàn nàn mà còn động viên. Những ngày đầu Love MATH của tôi khó khăn, tôi chỉ biết cặm cụi làm việc còn lại mọi việc trong nhà từ cơm nước, cái bàn cái ghế một tay cậu lo. Sợ tôi lo lắng khi nghĩ nếu về Nghệ An với tôi thì cơ hội công việc của cậu hẹp đi rất nhiều nên cậu an ủi “Ở đâu cũng được, làm gì cũng được. Miễn là hạnh phúc bên nhau”. Có lúc tôi hỏi còn cười “Sau này ở nhà nấu cơm, chăm con cho vợ dạy học là đủ rồi”. Có lẽ đó là hạnh phúc – một thứ hạnh phúc giản đơn mà khi con người ta mệt nhoài trong bon chen tính toán mới có thể nhận ra.
Vậy là Love MATH có thêm hậu phương! Hậu phương là bờ vai cậu mỗi lúc tôi kết thúc ca dạy cuối ngày mệt nhoài. Hậu phương là lúc cậu nói sau này có con cậu sẽ phụ giúp vợ thật nhiều để vợ cậu tiếp tục sống với tình yêu cho gia đình và cho Toán.
Vậy đấy! Khi ta có đủ yêu thương thì sẽ có những con đường dẫn lối đến hạnh phúc. Cảm ơn gia đình, cảm ơn cậu, cảm ơn những yêu thương đã cho con niềm tin, và cảm ơn niềm tin đã cho con thêm nghị lực cố gắng.
Yêu thương dẫn lối đến hạnh phúc! Và hạnh phúc chính là hành trình, cũng là điểm đến của mỗi chúng ta!
© Phạm Thị Liên – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.







