Phát thanh xúc cảm của bạn !

Xin lỗi vì để cậu chờ lâu

2021-12-18 01:25

Tác giả: Phạm Ánh Tuyết


blogradio.vn - Tôi hiểu rằng vì sao năm đó một bạn gái dũng cảm yêu thầm cậu bao năm hỏi tôi rằng chắc cậu thích người như tôi mà khi đó tôi lại chẳng nghĩ gì nhiều. Và bây giờ thì tôi biết cậu nợ tôi một hành trình mà nơi đó tôi có cậu. An An à, xin lỗi vì đã để cậu đợi tôi quá lâu rồi. Ở nơi đó bình an nhé.

***

Sinh nhật tuổi 21, tôi lại nhớ đến cậu nhiều hơn. Không phải vì tôi đã quên mà chỉ là hôm nay tôi nhớ cậu nhiều hơn. Tôi nhớ năm ấy có một chàng trai dõi theo tôi, ánh mắt trìu mến thân thiện dù mọi người có bảo cậu là người trai đá, khó gần. 

Tôi còn nhớ mỗi giờ ra chơi cậu chọn một vị trí quan sát rõ ràng nhất chính là bàn giáo viên để nhìn cho rõ hơn điều gì đó. Và tôi cũng nhớ, nhớ rất nhiều những hành động trước đây cậu làm nhưng tôi không quan tâm và cũng không hề nhận ra. Đến hôm nay tôi đã nhận ra,cũng đã hiểu nhưng lại chẳng thể nói với cậu một câu rằng "tôi cũng thế".

Những năm tháng là học sinh cấp ba tôi chẳng bận tâm điều gì ngoài việc học. Cuộc sống của tôi khi đó, ngoài gia đình ra tôi chỉ quan tâm việc học. Tôi hiểu rằng tôi đã sắp bước đến dấu mốc quan trọng đầu tiên của cuộc đời đó là lựa chọn một ngành học trong tương lai để theo đuổi. Có lẽ cậu cũng vậy đúng không? Tôi còn nhớ ngày đó nếu không phải vì lựa chọn ngành học thì chúng ta cũng sẽ không bao giờ gặp nhau.

Tôi từng nghe mọi người kể nhiều lắm về tuổi học sinh hồn nhiên,mơ mộng và hoài bão. Tôi cũng được nghe nhiều lắm về những câu chuyện tình yêu tuổi học trò. Tôi là một con người trầm lặng, dễ xúc động nhưng lại không muốn thể hiện ra bên ngoài. 

yeu_78

Cậu biết không, những đứa bạn mà tôi thường gặp nói tôi hướng nội lại suy nghĩ nhiều, ít nói và khó đoán. Tôi cũng thấy họ nói đúng, vì khách quan họ đôi khi nhìn rõ hơn chính tôi. Đôi lúc tôi không nhận ra chính bản thân mình như khoảng thời gian những năm này khi mà tôi nghĩ về cậu và quãng thời gian trước đây.

Người ta bảo yêu nhau rồi chia tay sẽ đau lắm cậu ạ. Tôi không biết quan hệ của chúng ta là gì. Ở thời điểm mà tôi không biết và chưa nhận ra cậu đã yêu tôi như thế nào. Ở thời điểm mà tôi nhận ra thì cậu đã ra đi. Tôi đã từng khóc rất nhiều mặc dù chẳng biết cảm giác của những người thất tình đã khóc ra sao. 

Tôi nghĩ nếu thất tình mà khóc thì họ đôi khi sẽ chỉ khóc một vài tháng hoặc một vài năm đến khi họ lại có một tình yêu mới hạnh phúc hơn. Nhưng với tôi thì đau lắm cậu biết không. Cậu ra đi khi tôi không biết rằng cậu yêu tôi, cậu ra đi khi cậu còn quá trẻ,khi những ước mơ của cậu chưa được thực hiện,khi mà cậu chưa được nghe câu nói "tớ cũng vậy" của tôi.

Năm ấy cậu ra đi tôi buồn biết mấy, tôi chỉ nhận được cuốn nhật ký mà cậu đã viết trong hơn 1 năm, cuốn nhật ký có những chỗ đã nhòe mực. Có lẽ vì nước mắt cậu rơi phải không? Năm đó cậu đau bao nhiêu thì bây giờ tôi đau bấy nhiêu. Bây giờ trên tay tôi chỉ còn lại những dòng lưu bút của cậu nói về những cảm xúc và tình cảm mà cậu dành cho tôi. 

Cuốn nhật ký đó không phải từ cậu gửi cho tôi nhưng từ người thân của cậu. Và giờ thì tôi biết tôi cũng đã yêu cậu chỉ là tôi nhận ra tình cảm ấy muộn hơn cậu. Chỉ tiếc là cậu không còn trên cuộc đời này nữa và tôi cũng không còn cơ hội để nói "tớ cũng vậy".

Cậu biết không,tôi đã là sinh viên năm 3 rồi không còn là một đứa học sinh nhút nhát như ngày trước nữa. Tôi đã dám chấp nhận thử thách trên trường đại học , là một sinh viên giỏi nhiều năm nay. Tôi muốn khoe với cậu điều đó và tất cả là vì tôi muốn mình thật mạnh mẽ để cậu yên lòng. 

hanh_-_phuc_42

Những ngày đầu trên giảng đường, tôi nhớ cậu lắm. Những ngày cắp sách lên giảng đường, tôi nhìn những sinh viên tầm tuổi chúng mình tôi lại hỏi rằng tại sao cậu không đến trường Đại học để thực hiện ước mơ là một bác sĩ tâm lý, để trở thành tác giả cho cuốn truyện về một kẻ yêu thầm lặng như cậu .

Cậu biết không, đêm về là thời điểm tôi thích nhất vì khi đó tôi có nhiều thời gian hơn để nghĩ về cậu. Tôi thường nghe radio buồn về cuộc sống về tình yêu,về công việc nhưng đều có điểm chung là buồn đến não lòng. Đứa bạn thân thường trách tôi cứ nghe những câu chuyện buồn để làm mình buồn thêm. 

Cậu biết không, với tôi thì lại cảm thấy tâm hồn nhẹ nhàng hơn bao giờ hết mỗi khi nghe một bản nhạc buồn,một câu chuyện radio tâm trạng. Tôi không nhớ rõ từ khi nào tôi thích điều đó,có lẽ từ khi cậu rời bỏ cuộc sống này và bỏ tôi lại một mình. 

Tôi trách mình sao không nhận ra tình cảm của cậu sớm hơn, tại sao không nói với cậu rằng "tôi cũng yêu cậu". Những năm tháng nhớ cậu hẳn là không vơi cho dù đến hôm nay nhưng tôi vẫn cất giữ nó vào sâu trong tim.

Đến giờ thì tôi đã hiểu lý do vì sao mỗi giờ ra chơi cậu chọn ngồi chỗ bàn giáo viên. Đó là vì để nhìn tôi rõ hơn mà không sợ ai phát hiện rằng mình đang làm gì ngầm phía sau. Tôi cũng đã hiểu rằng vì sao cậu hay hỏi han tôi mặc dù cậu ít khi nói chuyện với mọi người. 

Tôi hiểu rằng vì sao năm đó một bạn gái dũng cảm yêu thầm cậu bao năm hỏi tôi rằng chắc cậu thích người như tôi mà khi đó tôi lại chẳng nghĩ gì nhiều. Và bây giờ thì tôi biết cậu nợ tôi một hành trình mà nơi đó tôi có cậu. An An à, xin lỗi vì đã để cậu đợi tôi quá lâu rồi. Ở nơi đó bình an nhé.

© linypat - blogradio.vn

Xem thêm: Tháng 12 ấy, tôi thấy nắng về trong gió đông | Radio Tình Yêu

Phạm Ánh Tuyết

Nếu không dành thời gian nhìn lại bản thân, chắc chắn sẽ chẳng bao giờ tôi hiểu được chính mình

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

Lời ước hẹn

Lời ước hẹn

Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em

Cho con cả bầu trời

Cho con cả bầu trời

Chị nói là mẹ sẽ cho con cả bầu trời này trong đó có vô vàn tình thương của mẹ gởi theo con, để ở một nơi thật xa con sẽ luôn có mẹ, luôn có tình thương của mẹ bên cạnh, và con sẽ được ấm áp được bình yên dù không có mẹ bên cạnh.

Ngày ta gặp nhau

Ngày ta gặp nhau

Anh có đếm những ngày xuân lặng lẽ Khi cả anh cả em đều cùng ngóng trông nhau Khi bao xuân qua ta cứ mãi đợi chờ Vì những niềm vui vẫn cứ còn dang dở

Nhân vật

Nhân vật "thức tỉnh" và thể loại bi kịch

Việc các tác giả xây dựng những nhân vật "thức tỉnh" có lẽ giúp người xem nhìn nhận khái quát về nhân vật sớm hơn, cũng tạo nhiều cảm xúc hơn khi xem, đọc kịch. Nhưng đồng thời cũng giúp bi kịch đi sâu hơn, khi những nhân vật đó đã hoàn thành "sứ mệnh" của mình.

Ngày toàn thắng

Ngày toàn thắng

Rồi một buổi sáng chị mở bừng mắt khi tiếng cô phát thanh viên trên đài liên tiếp đưa tin về những cuộc rút quân của giặc Mỹ, chị Nhành thấy vui như mở cờ trong bụng. Chị cứ ôm chặt con vào lòng và gọi tên anh, nhưng chị không thể biết được ngày nào là chính xác anh quay về bên chị.

Lòng tự kiêu

Lòng tự kiêu

Rồi cuối cùng khi anh ta giật mình quay lại sau một khoảng thời gian dài bỏ mặc người mình yêu như thế thì cô gái đã hạnh phúc bên một người khác. Điều mà anh ta không thể ngờ tới, vì anh ta rất tự tin là cô gái đã yêu anh ta sâu nặng như vậy thì chỉ chờ đợi mỗi anh ta mà thôi cho dù là có chờ đến bao lâu.

Tình điên dại

Tình điên dại

Tiếng tình yêu nghe sao mà da diết Nửa hồn tình anh biết gửi tặng ai Nửa mây mù chia cắt đốt hình hài Mà đau quá anh gọi mây bất diệt

Xã giao

Xã giao

Đàn ông quả nhiên không thể tin Trêu đùa xong xuôi rồi vô hình Xã giao vài câu thì biến mất Vậy nói câu đó để làm chi.

Nợ chàng trai thanh xuân một lời cảm ơn và xin lỗi!

Nợ chàng trai thanh xuân một lời cảm ơn và xin lỗi!

Có nghĩa là tôi không hề thật sự thích con người cậu ấy như cách mà cậu ấy thích tôi, cái tôi thích ở cậu chỉ đơn giản là vẻ bề ngoài của cậu. Tôi nhẹ nhõm khi cuối cùng cậu đã có thể từ bỏ một chút rung cảm đó với tôi để tìm được người đáp lại được tình cảm của cậu.

back to top