Xin lỗi vì đã yêu em ở thời điểm đẹp nhất của đời con gái
2019-10-19 01:35
Tác giả:
Như Hồng
blogradio.vn - Ngày qua ngày, chẳng hiểu vì sao tôi lại lừa dối em vì ngu ngơ nghĩ rằng em yêu tôi quá nhiều. Ban đầu em khóc, nhưng sau này em chẳng khóc nữa, có vẻ tôi đã nhận ra được điều gì đó, tôi sợ ánh mắt vô hồn của em mỗi lúc nhận ra tôi nói dối, em cười, em "ừ", em nhìn lên bầu trời, em mặc kệ...
***
Năm ấy, em đẹp tuổi 16 trăng tròn, cô gái ấy có thân hình nhỏ nhắn với nụ cười hồn nhiên như chưa yêu bao giờ. Tôi bên em yên bình vậy thôi, chẳng ngờ rằng đã yêu em từ bao giờ. Chúng tôi đến với nhau như bao cặp đôi ở tuổi học trò đồng trang lứa, mọi người luôn tấm tắc khen chúng tôi đẹp đôi và hợp nhau biết bao nhiêu. Cùng vui, cùng khóc, trải qua không ít hờn ghen và giận dỗi... Thế rồi chớp mắt một cái, đã gần 5 năm chúng tôi ở bên nhau, tình yêu học trò đâu ai ngờ sẽ đi xa đến vậy.
Năm nay, em hơn 20 rồi, cô gái ấy càng lớn càng xinh đẹp và giỏi giang, tính nết nhu mì, chẳng còn là cô bé siêu quậy hồi trung học. Cô ấy được nhiều người theo đuổi lắm, mà có lẽ đến bây giờ tôi mới nhận ra được giá trị và tình yêu thơ ngây của em đã từng giành cho tôi.
Ngày đó tôi ngu dại, cứ nghĩ rằng thật đơn giản để có được một người quan tâm và yêu thương tôi. Lúc mới yêu, chúng tôi ở bên nhau suốt ngày, những cái nắm tay nhẹ nhàng cũng đủ làm cả hai đứa đỏ cả mặt lên và nhớ đến nhau, mong đến lúc để lại được gặp nhau. Tình yêu nồng nàn và say đắm nhưng bình dị thế đấy. Rồi tôi bị cuốn theo những cuộc vui tuổi mới lớn, tôi thường xuyên tụ tập bạn bè và bỏ quên em ở phía sau, tôi quên dần ngày kỉ niệm tình yêu với em, quên những ngày lễ, có hôm tôi tắt luôn điện thoại suốt mấy ngày để đi chơi xa với đám bạn. Thế nhưng nếu em rời xa tôi khi đó thì sẽ chẳng làm tôi đau đớn như hôm nay, em lại tha thứ cho tôi tất cả, em vui mừng khi tôi trở về và nói rằng lo lắng cho tôi, em vui mừng vì tôi không xảy ra chuyện gì; vậy mà tôi lại vui vẻ chơi bời suốt mấy ngày qua... Tệ thật, tôi chỉ biết ôm em mà cười ngượng ngùng.

Ngày qua ngày, chẳng hiểu vì sao tôi lại lừa dối em vì ngu ngơ nghĩ rằng em yêu tôi quá nhiều. Ban đầu em khóc, nhưng sau này em chẳng khóc nữa, có vẻ tôi đã nhận ra được điều gì đó, tôi sợ ánh mắt vô hồn của em mỗi lúc nhận ra tôi nói dối, em cười, em "ừ", em nhìn lên bầu trời, em mặc kệ...
Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, hôm đó em vẫn gặp tôi một cách bình thường, em nói muốn rời xa tôi, tôi cứ nghĩ em giả vờ thôi chứ mấy năm qua có bao giờ em làm được điều đó. Thái độ chủ quan của tôi đã làm tan nát trái tim tôi đến bây giờ. Tôi đã sai vì chỉ níu kéo em một cách đơn thuần như là cầm tay em lại và nói vài câu qua loa, em quay đi, tôi mặc kệ vì tôi nghĩ em sẽ lại gọi điện cho tôi thôi. Thế mà sau cái quay lưng đi của em, đến hôm nay đã tròn một năm rồi em chưa quay trở lại, em từ chối tất cả sự liên lạc từ tôi suốt một năm qua. Em càng lạnh lùng, tôi lại càng đau đớn hơn, một năm qua chưa hôm nào là tôi thôi nhớ đến em, dù có tìm mọi cách liên lạc thì em vẫn cố cắt đứt một cách dứt khoát. Vì sao lúc này không còn em thì tôi chẳng tụ tập với đám bạn nữa, ngày ấy tôi thấy em phiền phức đến vậy mà. Đây là cái giá quá đắt mà tôi phải trả, em sẽ không bao giờ quay lại bên tôi nữa, đáng ra tôi nên nhận ra điều đó sớm hơn.
Hôm nay tôi gặp lại em, em xinh đẹp, em mạnh mẽ hơn nhiều, khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt biết hờn dỗi lúc nào cũng có gì đó ươn ướt trong mắt, như những ngày em nhìn tôi khi tôi lừa dối em.
Năm em 16 tuổi tôi yêu em vì ánh mắt hồn nhiên không có chút muộn phiền, năm em 21 tuổi tôi yêu em vì ánh mắt lạnh tanh đã vướng muộn phiền vì tôi.
Anh xin lỗi, vì đã yêu em ở thời điểm đẹp nhất của đời con gái.
© Sầu Riêng Blog – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình: Những chuyện tình mùa thu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.
Nơi cỏ mọc xanh rì
Người ta vẫn thường khen má giỏi, nhưng má khiêm tốn: “Tôi chỉ đang sống thôi mà.” Nhưng tôi biết má sống không chỉ cho má mà còn cho nhiều hơn một người, đó là chúng tôi. Rằng một điều hiển nhiên mà cả xóm đều biết, nhờ má mà có những mùa nước lũ không ai bị bỏ lại.
Bạo lực tinh thần có biểu hiện thế nào?
Những lời nói, cử chỉ, sự thờ ơ, ám thị, khinh miệt hay hạ thấp người khác một cách có chủ ý và lặp đi lặp lại cũng có thể trở thành một hình thức bạo lực tinh thần.
Ta tìm kiếm điều gì ở tình yêu tuổi 22
Điều quý giá nhất chúng tôi dành cho nhau có lẽ là sự thấu hiểu và sẻ chia, những điều chẳng thể nhìn thấy bằng mắt thường. Chỉ khi thực sự bước vào căn nhà tâm hồn của đối phương, kiên nhẫn soi chiếu từng ngóc ngách, dành thời gian lặng lẽ quan sát, ta mới có thể hiểu được.
Nếu có thể hãy chọn thứ tha
Anh nói nó nếu có thể nếu nó có thể tha thứ được để trái tim nó sẽ ấm áp hơn, để nó biết cuộc sống này còn rất nhiều tình người còn rất nhiều tình thương xung quanh nó, vì nó xứng đáng được yêu thương vì nó xứng đáng với một cuộc sống tốt nhất, mà chỉ chính nó mới làm đươc điều đó.
Thằng ăn học
Cái giấy tốt nghiệp đại học mà người ta vẫn gọi là bằng cử nhân đối với những đứa dân tỉnh lẻ như nó thực ra là tờ giấy mỏng tang đóng trong khung gỗ rẻ tiền mẹ nó mua ở chợ chiều. Thằng Cường không treo mà nó cuộn lại, cất trong túi áo cũ như giữ một món nợ chưa trả.
Mưa xuân
Mưa xuân mưa xuân yêu mưa xuân Đôi mắt biển xanh thuyền đậu vắng Mới lớn nên hay cười uỷ mị Ai biết lòng ai như triết nhân
Con đường ngắn nhất
Lâm đi theo con đường tắt để nhanh giàu và thăng tiến, lợi dụng mối quan hệ và chức quyền, nhưng cuối cùng bị phát hiện sai phạm, mất gia đình và tự do. Truyện nhấn mạnh: “Con đường ngắn nhất không phải là con đường đúng nếu thiếu đạo đức và cống hiến cho đời.”
Người làm được 3 điều này khi 40-55 tuổi thực sự rất khôn ngoan, đáng nể
Làm được 3 điều này, bạn sẽ thấy mình an yên với hiện tại, không tự tiêu hao, không lo lắng.





