Em xin lỗi, vì chưa dám mở lòng đón nhận tiếng yêu thương!
2019-06-22 08:30
Tác giả:
Cỏ Dại
blogradio.vn - Anh nói, em chưa cần yêu anh, chỉ cần cho anh cơ hội để anh được quyền quan tâm cho em là đủ, nhưng đối với em, yêu là phải đến từ hai phía, em không thể vì bản thân mình mà ích kỷ lợi dụng tình yêu của anh… Như vậy, cả hai sẽ càng chịu tổn thương hơn nữa…
***
Hôm nay trời mưa rất lớn, có cả sấm chớp và gió thật mạnh, một mình em ngồi trong căn phòng tối Mưa rồi, hình như mưa rơi vào cả trong lòng em rồi, bỗng nhiên em lại ướt đẫm hàng mi. À, người ta gọi nó là cô đơn!
“Này cô gái, cô đơn vậy đấy, tại sao em lại chưa dám mở lòng?”
Bởi vì em đang còn bận lắm, em bận gồng mình vượt qua những vết thương mà người phía trước ra đi để lại.
Nhưng anh biết mà, chẳng ai đau mãi một nỗi đau phải không, em cũng vậy, em luôn tin rằng rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi, chỉ là… ngay lúc này, em chưa thể đón nhận tiếng yêu thương!
Anh, chắc có lẽ đang buồn lắm phải không? Khi ngỏ lời với một cô gái đang gặp tổn thương. Em chẳng sợ yêu đâu, bởi con người ai mà chẳng mong được yêu thương anh nhỉ, chỉ là bây giờ em chưa đủ dũng khí bước vào một mối tình mới… Anh nói, em chưa cần yêu anh, chỉ cần cho anh cơ hội để anh được quyền quan tâm cho em là đủ, nhưng đối với em, yêu là phải đến từ hai phía, em không thể vì bản thân mình mà ích kỷ lợi dụng tình yêu của anh… Như vậy, cả hai sẽ càng chịu tổn thương hơn nữa…
Anh có thể chờ đợi em, anh đã nói như thế, nhưng mà, liệu anh chờ em như thế được gì hả anh? Em sẽ không dám chắc khi vết thương em lành lại, em có thể rung động trước anh hay không? Hay lại để anh ôm những vết thương như em đã từng. Thời gian chờ đợi của anh, em nghĩ rằng anh hãy tìm một người khác xứng đáng hơn, một người có thể mang lại cho anh hạnh phúc và hy vọng.
Cảm ơn anh, thực sự cảm ơn anh vì những điều anh đã làm vì em, anh nhẹ nhàng như Gió, thổi mát ngọn Cỏ nhỏ là em. Nhưng anh à, vì là Cỏ, em chẳng thể đi cùng anh đến cuối chân trời. Em tin rằng rồi anh sẽ gặp được Mây, một cô gái dành riêng cho anh. Và cô ấy sẽ làm anh hạnh phúc.
Xin lỗi anh, người lỡ thương một người như em!
© Cỏ Dại – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
30 tuổi đâu quá muộn để yêu một người
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu
Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi
Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.