Viết cho tuổi 24 của tôi
2016-10-19 01:35
Tác giả:
Chút mưa cuối thu, từng cơn gió đập mạnh vào khung cửa sổ. Bên trong căn phòng có ánh mắt đưa về phía xa. Một ngày bận rộn với những công việc luẩn quẩn thường ngày. Tự nhủ dân kinh tế đứa nào cũng khô khan cả, mình cũng không ngoại lệ. Ấy vậy cứ thấy mưa là xao xuyến lạ thường. Cảm giác hợp với cái tính ẩm ương khó chiều ấy.
Cũng vào cái chiều tối tháng 10 ấy, một mình lóc cóc đạp chiếc xe đạp quanh hồ Tây, thấy mình sao mạnh mẽ nhường ấy. Mặc kệ sự đời, mặc thế giới với dòng chảy vội vã xung quanh, một cô nhóc tai cắm headphone, miệng lẩm bẩm theo bài No promises. Cứ bị ghiền mấy thể loại ấy, đôi khi cũng ngông ngông với mấy bản nhạc ballads phá cách Let It Be (The Beatles) hoặc Crying (Roy Orbison). Bạn hỏi rốt cuộc là đứa như thế nào. Chỉ ậm ừ cười trừ rồi lẩn lẩn đánh trống lảng. Một cô gái 24, chênh vênh giữa thế giới cũ và thế giới mới, cảm giác mới lạ với mọi điều xung quanh, ngang tàng, khó hiểu, trong mắt luôn chỉ có một thế giới, đó là bản thân. Vậy đó, cái tuổi của những nổi loạn bất chợt, chưa biết đâu là điểm dừng. Người ta nói, hay đúng hơn là tất cả đều nói, thời gian khiến con người ta trưởng thành hơn. Có lẽ đúng

KHÓ HIỂU - điều đó đúng khi áp dụng lên một cô gái Bảo Bình là em của hiện tại. Đủ chín chắn để thấy đâu là đúng, đâu là sai, ấy vậy vẫn muốn đưa chân đến cái ranh giới không đuợc phép vượt qua ấy. Cái tự tin của tuổi trẻ khiến em chẳng biết hay không muốn biết nó xấu xa như thế nào, chỉ quan tâm đến điều mình muốn, mình thích.
TRẺ CON - đó là điều em nhận được của rất rất nhiều nguời, từ cái tính cách đến cái giọng khó chối bỏ. Ai bảo sinh ra vốn vậy, dù muốn đổi thay cũng không thể. Nhưng cũng không sao cả, trẻ con sẽ được chiều và lâu già
NỔI LOẠN - điều này em cũng không thể phủ nhận, càng ngày khi gia tăng cái độ tuổi của mình, càng thấy khó bảo bấy nhiêu, đúng hơn là mọi việc làm đều tự giác, nghe một tai và làm một kiểu. Không muốn là cô búp bê trong lồng kiếng của ai đó hay chỉ làm vật trang trí cho có lệ. Những chuyện trải qua cho em thấy rằng cuộc đời khắc nghiệt đến nhường nào, nếu bản thân không mạnh mẽ thì sẽ chẳng ai thương yêu mình cả. Lưng chừng tuổi trẻ, lưng chừng của nỗi cô đơn, lưng chừng của nỗi buồn, và lưng chưng thậm chí cả trong suy nghĩ. Tuổi 24 chính là lúc người ta ngoảnh đầu lại tiếc nuối vì những điều đã không làm, người ta buồn vì những điều đã cũ. 24 cũng là lúc những thất bại ở hiện tại, khiến ta cay đắng ngậm ngùi, bất động nằm yên, khóc nức nở và là lúc tương lai mờ mịt, đam mê hay vật chất, tự do hay ổn định.

TƯƠNG LAI - chắc giờ cũng dần đến lúc em phải định nghĩa cái từ này. Dù biết cuộc sống vốn không chờ đợi mình, công việc đến tình cảm giờ cũng chả ra sao. Muốn làm nhiều lắm, cũng thấy buồn khi cứ nghĩ rồi lại để cái bất lực kéo đi. Nhất là vào một ngày mưa ủ rột như thế này, không có việc gi để làm là y như rằng nghĩ ra mọi thứ, tưởng tượng mọi điều. Không biết cái suy nghĩ ở đâu kéo đến nữa một nửa của bản thân với một cô gái, điều này luôn hiện hữu trong suy nghĩ, một chàng trai tốt, biết cư xử và hào hiệp sẽ là điểm cộng trong mắt các nàng, ngẫm bản thân mình cũng không nghĩ là có tiêu chuẩn gì cả. Đơn giản bản thân mỗi người không hoàn hảo, người ta yêu nhau là để bù đắp những điểm thiếu của nhau mà thôi.
Bận rộn cả ngày với 12 tiếng làm việc thì chắc chắn không ai muốn gặp một cô nàng hay anh chàng hay càu nhàu, không thông cảm cho nhau rồi. Yêu cũng có khoảng cách, với hai người đó là sự tự do, nhưng khi với bạn bè, đó là sự gượng ép. Tùy thuộc mỗi người mà có cách đối nhân xử thế khác nhau, tự cảm thấy khi yêu không nên đòi hỏi nhiều, nếu chưa chắc chắn thì tốt nhất không nên xác định, đơn thuần vì không ai muốn là một sự lựa chọn hay thay thế ngẫu nhiên cả. Vô vàn thứ mà một cô gái 24 như em đang nghĩ, đang có, và sắp có. Bản tính là vậy, khó mong ai có thể thấu hiểu và bên cạnh mãi. Quan trọng hơn cả, mọi thứ nên xuất phát từ hai phía, đừng vì sự gượng ép, thiếu sót mà lưa chọn bất chợt.
Suy cho cùng, cái tuổi 24, chẳng đủ mạnh mẽ để khác biệt, cũng chẳng đủ cứng rắn để đối diện, luôn có những con đường được vạch sẵn, chỉ là mỗi người có một lối đi riêng, là bước tiếp hay rẽ ngang. Dù là gì thì điều đó cũng là sự lựa chọn của cá nhân, đến khoảnh khắc thích hợp, tự chúng ta sẽ có câu trả lời. Bởi trên mặt đất đâu có đường, bước chân đi mãi thì cũng thành đường thôi. Rồi đến một lúc nào đó, em sẽ có đích đến của chính mình, hãy để trái tim em lên tiếng, lắng nghe điều trái tim muốn nói, có lẽ yêu thương sẽ dẫn lối em đến được bờ hạnh phúc mà em mong đợi.
© Mộc Miên – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu
Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi
Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt
Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa