Phát thanh xúc cảm của bạn !

Viết cho tuổi 24 của tôi

2016-10-19 01:35

Tác giả:


blogradio.vn - Suy cho cùng, cái tuổi 24, chẳng đủ mạnh mẽ để khác biệt, cũng chẳng đủ cứng rắn để đối diện, luôn có những con đường được vạch sẵn, chỉ là mỗi người có một lối đi riêng, là bước tiếp hay rẽ ngang. Dù là gì thì điều đó cũng là sự lựa chọn của cá nhân, đến khoảnh khắc thích hợp, tự chúng ta sẽ có câu trả lời.

***

Chút mưa cuối thu, từng cơn gió đập mạnh vào khung cửa sổ. Bên trong căn phòng có ánh mắt đưa về phía xa. Một ngày bận rộn với những công việc luẩn quẩn thường ngày. Tự nhủ dân kinh tế đứa nào cũng khô khan cả, mình cũng không ngoại lệ. Ấy vậy cứ thấy mưa là xao xuyến lạ thường. Cảm giác hợp với cái tính ẩm ương khó chiều ấy.

Cũng vào cái chiều tối tháng 10 ấy, một mình lóc cóc đạp chiếc xe đạp quanh hồ Tây, thấy mình sao mạnh mẽ nhường ấy. Mặc kệ sự đời, mặc thế giới với dòng chảy vội vã xung quanh, một cô nhóc tai cắm headphone, miệng lẩm bẩm theo bài No promises. Cứ bị ghiền mấy thể loại ấy, đôi khi cũng ngông ngông với mấy bản nhạc ballads phá cách Let It Be (The Beatles) hoặc Crying (Roy Orbison). Bạn hỏi rốt cuộc là đứa như thế nào. Chỉ ậm ừ cười trừ rồi lẩn lẩn đánh trống lảng. Một cô gái 24, chênh vênh giữa thế giới cũ và thế giới mới, cảm giác mới lạ với mọi điều xung quanh, ngang tàng, khó hiểu, trong mắt luôn chỉ có một thế giới, đó là bản thân. Vậy đó, cái tuổi của những nổi loạn bất chợt, chưa biết đâu là điểm dừng. Người ta nói, hay đúng hơn là tất cả đều nói, thời gian khiến con người ta trưởng thành hơn. Có lẽ đúng

Viết cho tuổi 24 của tôi

KHÓ HIỂU - điều đó đúng khi áp dụng lên một cô gái Bảo Bình là em của hiện tại. Đủ chín chắn để thấy đâu là đúng, đâu là sai, ấy vậy vẫn muốn đưa chân đến cái ranh giới không đuợc phép vượt qua ấy. Cái tự tin của tuổi trẻ khiến em chẳng biết hay không muốn biết nó xấu xa như thế nào, chỉ quan tâm đến điều mình muốn, mình thích.

TRẺ CON - đó là điều em nhận được của rất rất nhiều nguời, từ cái tính cách đến cái giọng khó chối bỏ. Ai bảo sinh ra vốn vậy, dù muốn đổi thay cũng không thể. Nhưng cũng không sao cả, trẻ con sẽ được chiều và lâu già

NỔI LOẠN - điều này em cũng không thể phủ nhận, càng ngày khi gia tăng cái độ tuổi của mình, càng thấy khó bảo bấy nhiêu, đúng hơn là mọi việc làm đều tự giác, nghe một tai và làm một kiểu. Không muốn là cô búp bê trong lồng kiếng của ai đó hay chỉ làm vật trang trí cho có lệ. Những chuyện trải qua cho em thấy rằng cuộc đời khắc nghiệt đến nhường nào, nếu bản thân không mạnh mẽ thì sẽ chẳng ai thương yêu mình cả. Lưng chừng tuổi trẻ, lưng chừng của nỗi cô đơn, lưng chừng của nỗi buồn, và lưng chưng thậm chí cả trong suy nghĩ. Tuổi 24 chính là lúc người ta ngoảnh đầu lại tiếc nuối vì những điều đã không làm, người ta buồn vì những điều đã cũ. 24 cũng là lúc những thất bại ở hiện tại, khiến ta cay đắng ngậm ngùi, bất động nằm yên, khóc nức nở và là lúc tương lai mờ mịt, đam mê hay vật chất, tự do hay ổn định.

Viết cho tuổi 24 của tôi

TƯƠNG LAI - chắc giờ cũng dần đến lúc em phải định nghĩa cái từ này. Dù biết cuộc sống vốn không chờ đợi mình, công việc đến tình cảm giờ cũng chả ra sao. Muốn làm nhiều lắm, cũng thấy buồn khi cứ nghĩ rồi lại để cái bất lực kéo đi. Nhất là vào một ngày mưa ủ rột như thế này, không có việc gi để làm là y như rằng nghĩ ra mọi thứ, tưởng tượng mọi điều. Không biết cái suy nghĩ ở đâu kéo đến nữa một nửa của bản thân với một cô gái, điều này luôn hiện hữu trong suy nghĩ, một chàng trai tốt, biết cư xử và hào hiệp sẽ là điểm cộng trong mắt các nàng, ngẫm bản thân mình cũng không nghĩ là có tiêu chuẩn gì cả. Đơn giản bản thân mỗi người không hoàn hảo, người ta yêu nhau là để bù đắp những điểm thiếu của nhau mà thôi.

Bận rộn cả ngày với 12 tiếng làm việc thì chắc chắn không ai muốn gặp một cô nàng hay anh chàng hay càu nhàu, không thông cảm cho nhau rồi. Yêu cũng có khoảng cách, với hai người đó là sự tự do, nhưng khi với bạn bè, đó là sự gượng ép. Tùy thuộc mỗi người mà có cách đối nhân xử thế khác nhau, tự cảm thấy khi yêu không nên đòi hỏi nhiều, nếu chưa chắc chắn thì tốt nhất không nên xác định, đơn thuần vì không ai muốn là một sự lựa chọn hay thay thế ngẫu nhiên cả. Vô vàn thứ mà một cô gái 24 như em đang nghĩ, đang có, và sắp có. Bản tính là vậy, khó mong ai có thể thấu hiểu và bên cạnh mãi. Quan trọng hơn cả, mọi thứ nên xuất phát từ hai phía, đừng vì sự gượng ép, thiếu sót mà lưa chọn bất chợt.

Suy cho cùng, cái tuổi 24, chẳng đủ mạnh mẽ để khác biệt, cũng chẳng đủ cứng rắn để đối diện, luôn có những con đường được vạch sẵn, chỉ là mỗi người có một lối đi riêng, là bước tiếp hay rẽ ngang. Dù là gì thì điều đó cũng là sự lựa chọn của cá nhân, đến khoảnh khắc thích hợp, tự chúng ta sẽ có câu trả lời. Bởi trên mặt đất đâu có đường, bước chân đi mãi thì cũng thành đường thôi. Rồi đến một lúc nào đó, em sẽ có đích đến của chính mình, hãy để trái tim em lên tiếng, lắng nghe điều trái tim muốn nói, có lẽ yêu thương sẽ dẫn lối em đến được bờ hạnh phúc mà em mong đợi.

© Mộc Miên – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

back to top