24 tuổi - tôi cần một bờ vai
2014-07-29 01:06
Tác giả:
Tôi 24 tuổi – ở cái độ tuổi mà nhiều người đã chín chắn và cũng có nhiều người vẫn còn ngây dại.
24 tuổi là lúc tôi lặng nhìn lại quãng đường tôi đã đi qua. Để làm gì? Có lẽ sẽ có định hướng rõ ràng hơn cho tương lại phía trước hoặc lại tiếp tục thả mình theo những gì trước giờ vẫn làm. Bố mẹ nuôi tôi khôn lớn chuyện học hành do tôi tự quyết đinh, nếu nói là sai lầm cũng đúng mà cũng chẳng phải.
Tôi may mắn hơn những người khác khi ra trường có một công việc ổn định. Suốt 2 năm tôi đã phải cố gắng một mình ở đất Hà Nội bon chen và đắt đỏ này, đối diện với những điều mệt mỏi áp lực trong công việc mà nhiều lúc tưởng chừng như muốn buông xuôi. Tại sao chứ? Tại sao tôi không buông sớm hơn? Vì những điều tôi được học khi còn ngồi trên ghế nhà trường: chỉ là sống có trách nhiệm với nghề – dù mình có lựa chọn nó hay không. Ừ tôi đã sống như vậy đấy và tôi biết ơn những điều tôi làm, khi mà 24 tuổi tôi đã trải mình khá nhiều chỉ trong một môi trường, không tự nói là tất cả nhưng những điều đó một phần đã thay đổi con người tôi. Và tất nhiên câu nói “Hoàn cảnh thay đổi con người cũng đổi thay” thì ra nó vẫn luôn luôn đúng. Có người đã từng nói tôi là con gái sống một mình được là giỏi, tôi thì vẫn nghĩ nó chẳng có gì to tát cả, nhưng giờ thì tôi có thể tự hào tôi đã cố gắng sống rất tốt.
24 tuổi

Chỉ hai năm ra ngoài xã hội tôi mới thấy thấm thía những câu nói dạy dỗ của bố mẹ mà hồi bé tôi không hiểu. Tôi đã biết tổn thương đến nhói lòng như thế nào khi người tôi yêu 5 năm đã phản bội lại tình yêu tôi dành cho anh ấy để đến bên người con gái khác. Có thể bạn nghĩ nó cũng bình thường như bao nhiêu chuyện khác thôi, chỉ là yêu nhau chia tay rồi đường ai nấy đi xã hội đầy rẫy. Nhưng thực tế sẽ chẳng ai hiểu, 5 năm xa cách niềm tin và sự cố gắng ngăn dòng nước mắt tủi thân nó lớn lao như thế nào. Nó để lại một tâm hồn với sự tổn thương sâu sắc và vỏ bọc hoàn hảo cho sự mạnh mẽ ảo kia. Tôi vẫn sống và từ chối tất cả chỉ là tôi đã không còn tin cho đi sẽ được nhận lại nữa.
Khi bước chân đi làm tôi đã vỡ ra thì ra xã hội xấu xa như vậy để một con bé chân ướt chân ráo như tôi đã thấy thấm thía câu nói “Chỉ những trải nghiệm cay đắng mới khiến mình lớn khôn”. Và lại một lần nữa tôi hiểu, niềm tin của người với người nó mong manh lắm. Tôi không nghĩ sẽ có người tốt với tôi, hay đến bên tôi mà chẳng có mục đích nào vậy nên tôi luôn cô độc. Ừ có thể là cách làm ngu ngốc nhưng tôi chỉ đang cố bảo vệ mình thôi vì thực sự 24 tuổi còn quá non nớt để đau hết lần này đến lần khác. Mọi người luôn nói chỗ dựa lớn nhất là gia đình nhưng đối với tôi chỉ muốn bố mẹ nghĩ đến tôi là niềm tự hào chứ không muốn bố mẹ lo lắng cho tôi. Vậy nên những giọt nước mắt cay đắng tủi hờn, tổn thương riêng mình tôi biết.
24 tuổi chẳng có điều gì to tát chỉ là tôi độc thân, có một công việc với mức lương bình thường nhưng quá mệt mỏi và đầy rẫy những cạm bẫy. Và hơn hết là có anh – không phải bạn chẳng phải người yêu và người tình thì càng không đơn giản là liều thuốc an thần loại nhẹ giúp xoa dịu nỗi đau của tôi trong chốc lát. Nhưng bạn biết không, điều tôi khao khát nhất bây giờ là có một khoảng lặng bình yên cho cuộc đời tôi. Bởi vì bản thân tôi đã quá mệt rồi muốn dừng chân có một bờ vai thực sự cho riêng mình và không phải mượn tạm bờ vai của người khác nữa. Có phải đã đến lúc tôi nên phá vỡ vỏ bọc mạnh mẽ kia để sống cho chính bản thân mình hay không?
- Vũ Thị Mai Phương
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.


