Phát thanh xúc cảm của bạn !

Vì trưởng thành là phải bước qua những dại khờ

2017-07-19 01:35

Tác giả:


blogradio.vn - Có những nỗi buồn vu vơ lắm. Đôi khi chỉ là vì không được ăn món kem ngày nào... Bây giờ, nhiều khi ngổn ngang không biết bản thân đang buồn vì điều gì, có khi cũng chỉ vì nhìn quanh chẳng lấy một ai để bấu víu, để trấn an lòng mình rằng ta không hề cô đơn. Vì mình đã trưởng thành hay vì khi trưởng thành mình không còn cách nào khác là phải tự bước qua nỗi buồn một mình?

***

Tôi nghe rõ bên tai mồn một tiếng ve hòa lẫn vào âm thành tĩnh lặng như tờ của căn phòng cao nhất kí túc xá. Hẹn đồng hồ sớm hơn bình thường, vẫn cái quyết tâm ấy, nhưng sao tôi không chợp mắt được. Hình ảnh của người đó vẫn cuộn lấy tâm trí đã rã rời. Chúng tôi đã không còn là gì của nhau rồi. Họ có thể không còn nhớ đến tôi. Không còn biết đến tôi, nhưng sao tôi vẫn không thể nào làm điều gì tốt hơn là để nỗi nhớ lấn chìm trong biển kí ức.

Tôi ngọ ngậy đầu để im lặng đưa mình trôi vào giấc ngủ. Một chút hi vọng mong manh rằng tôi sẽ có thể khiến bản thân quên đi người đó. Đã bao lâu rồi, tôi thôi cái thói quen nhắc ai đó đi ngủ sớm, cũng thôi thức khuya vì online. Và tôi nghiện cái thói quen mới, là đi ngủ sớm. Trời mùa hạ mát mẻ với những cơn gió nhẹ bình thản càng đưa tôi về giấc ngủ ngon lành hơn. Nhiều đêm tò mò muốn biết cuộc sống của người ra sao, tôi vào trang facebook của người. Như hình như mọi thứ vẫn như cũ, những tấm hình của bạn người, của sở thích bóng đá, đi phượt và ước mơ của người. Nhưng tuyệt nhiên những kí ức của người không hề có bóng dáng tôi.

Tôi bước vào khoảng trời của người khi mà cả hai cách nhau gần 1000 km. Cái khoảng cách đó đủ để người ta xa nhau một cách dễ dàng nhất. Nhưng tôi vẫn cố chấp nuôi dưỡng thứ tình cảm vô hình mà ngọt ngào ấy. Người hay hỏi tôi đã có người yêu chưa. Tôi luôn trốn tránh bằng cách nói là lảng tránh sang chuyện khác. Tôi thật lạ, vừa muốn người ta yêu mình nhưng lại không muốn người ta yêu mình. Tôi cố gắng làm mọi cách để chứng tỏ với người rằng tôi đang yêu một anh nào đó, nhưng lại không thể trốn tránh được những giây phút cô đơn để nói với người rằng tôi đang rất cô đơn.

  Vì trưởng thành là phải bước qua những dại khờ

Tôi dành cho người sự quan tâm vô điều kiện, nhiều lúc có cảm tưởng không biết bản thân có phải là một con người khác hay không? Tôi dần trở thành một người hay lo lắng cho những mối bận tâm của người. Đôi khi người quay lại hỏi tôi, sao phải quan tâm khi không yêu người. Và rồi, tôi chỉ biết giấu cảm xúc rối bời của mình trong ba chữ: “Không biết nữa”. Tôi đánh mất chính bản thân mình trong những sự quan tâm và không quan tâm.

Đêm nay vô tình tôi đọc được dòng trạng thái: “Đừng quá hiền lành, đừng quá rộng lượng cũng đừng quá dốc sức làm hết mọi chuyện, đừng có chuyện gì cũng nghĩ cho người khác, nếu không người ta sẽ luôn nghĩ rằng tất cả những gì bạn làm đều là điều đương nhiên.” Tôi chợt thấy mình trong dòng tâm trạng ấy. Dù có một ngày tôi không chống đỡ nổi nữa, tôi khóc, tôi mệt cũng sẽ chẳng có ai quan tâm. Bởi vì trong mắt họ, tôi làm mọi thứ một cách tự nguyện. Và họ không có bổn phận gì với những cơn yếu lòng của tôi.

“Điều buồn nhất là … anh biết nhưng vờ như không biết.”

Tôi dần trở về cuộc sống thường nhật, thầm cảm ơn người đã đến và yêu mình.

Cảm ơn người đã mang đến nỗi đau và rời xa tôi khi tôi cần người nhất.

Cảm ơn đã cho tôi biết trên đời này chẳng có gì là mãi mãi. Cũng cho tôi biết, chỉ cần quay lưng là lòng người tự khắc thay đổi.

Cảm ơn đã cho tôi biết, đôi khi hạnh phúc là buông bỏ.

Thực ra giữa chúng ta chưa từng có bắt đầu, nên cũng không thể có kết thúc. Người chưa từng nói yêu tôi, tôi cũng chưa từng nói yêu người. Chúng ta chỉ là những người đi ngang qua đời nhau, gặp nhau tại một khúc quanh nào đó, rồi dừng lại,dựa vào nhau để tìm điểm tựa cho nhau rồi lại chia xa. Đi hết một ngày dài, rốt cuộc vẫn chỉ một mình tôi đứng giữa cuộc đời dài rộng này. Mệt nhoài sau vướng bận thường trực, tôi chợt nhận ra bao lâu rồi chưa được ai đó chìa bàn tay cho tôi nắm lấy, bao lâu rồi chưa có một câu hỏi thăm, bao lâu rồi chưa tựa vào vai ai mà khóc lóc, mà nhõng nhẽo như một đứa trẻ. Giữa thành phố ồn ào, tấp nập, đông người này, ai cũng có những mối lo riêng. Chỉ mình tôi là kẻ cô đơn độc bước với nỗi buồn của riêng mình và để thanh xuân chảy trôi không hồi đáp.

  Vì trưởng thành là phải bước qua những dại khờ

Những ngày trôi qua không một cuộc hẹn, không một tin nhắn, chẳng một cuộc gọi nhớ, tôi nằm dài và để giấc ngủ cuốn trôi tất cả. Nỗi nhớ và cô đơn cùng hòa vào làm một. Chợt nhận ra, không còn đau như trước nữa, những chông chênh của tuổi trẻ đến thế là cùng. Thèm lắm một chuyến đi trở về tuổi thơ, vô âu, vô tư và vô nghĩ.

Có những nỗi buồn vu vơ lắm. Đôi khi chỉ là vì không được ăn món kem ngày nào... Bây giờ, nhiều khi ngổn ngang không biết bản thân đang buồn vì điều gì, có khi cũng chỉ vì nhìn quanh chẳng lấy một ai để bấu víu, để trấn an lòng mình rằng ta không hề cô đơn. Vì mình đã trưởng thành hay vì khi trưởng thành mình không còn cách nào khác là phải tự bước qua nỗi buồn một mình?

Chợt nhận ra, mình đã quá vội vàng khi trao đi yêu thương cho một người xa lạ. Dẫu biết rằng, trong cuộc đời, sẽ có những cuộc tình đến rồi đi. Sẽ có những người tưởng chừng như tri kỉ trong phút chốc lại hóa thành người dưng. Nhưng vẫn tin rằng cuối con đường ấy sẽ là hạnh phúc. “Ở đời mấy ai có những hạnh phúc trọn vẹn. Có mấy ai khi yêu mà không mang lấy tổn thương dù chỉ là chút ít. Giá trị của tình yêu không phải là đong đếm bao nhiêu nỗi nhớ thương hay thời gian là bao lâu cho một cuộc tình. Cái cốt lõi là chân thành bao nhiêu, cùng nhau vượt qua hoạn noạn song gió được bao nhiêu kia.”

Chợt nhận ra người và tôi chỉ mới bước qua những dại khờ tuổi lớn.

Và sự trưởng thành cần lắm những đau thương.

© Lê Thị Thanh Phương Thảo – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top