Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ước mơ tuổi 20

2023-12-05 05:25

Tác giả: Chu Lê


blogradio.vn - Tôi cũng như nhiều bạn trẻ Việt Nam đang sinh sống và làm việc trên đất nước Mặt trời mọc, mỗi bạn đều có riêng mình những hoài bão ước mơ, cũng đang nuôi dưỡng tâm hồn trong sáng, tinh thần vững vàng và sức khỏe, tài chính đủ lớn để khi trở về đất nước hoàn thành ước mơ ấy. Còn tôi đang từng bước, từng bước tiến lại gần hơn ước mơ của mẹ và của chính tôi trong niềm tin vững chắc. Tôi sẽ làm được.

***

Bây giờ đang là giữa tháng 11, thời tiết của Nhật Bản bước vào đầu mùa lạnh ông mặt trời muốn vươn mình nhô cao hơn để khoe những ánh nắng vàng rực rỡ, nhưng những đám mây không chịu nhường, nó nhõng nhẽo lúc thì giang rộng cánh tay che kín bầu trời bằng màu xám xịt, lúc thì lại uốn mình để lộ ra những khoảng trống, tia nắng vàng như vui mừng chạy vội xuống mặt đất vui chơi cùng đám cỏ, tô màu cho những cánh hoa. Chẳng được bao lâu thì đám mây kéo nhau ùa về phủ kín bầu trời âm u thả xuống những hạt mưa cùng với cơn gió mang không khí lạnh tràn về khắp nơi, báo hiệu mùa đông đã về.

Tôi xa gia đình để tìm chân lý cho tuổi trẻ, mang trong mình bao hoài bão ước mơ, và hơn tất cả là muốn vươn mình trải nghiệm những điều mới lại ở nơi có ngọn núi cao quanh năm phủ tuyết trắng nổi tiếng, nơi có mùa hoa anh đào nở rộ trải dài khắp đất nước, và nơi con người siêng năng hơn vì một ngày bình minh của cả thế giới đều bắt đầu từ đây.

Tôi đến Nhật Bản giữa tháng 6, cũng đã được 5 tháng. Tôi nhớ mẹ, nhớ hơi ấm tình thương của mẹ, tôi nghiện mùi mồ hôi kham khổ, nhọc nhằn ngấm vào quần áo mẹ mặc, mỗi lần đi xa về tôi chạy lại ôm chầm lấy mẹ, úp mặt mình vào ngực mẹ ngửi mùi hương nuôi tôi khôn lớn. cảm nhận ấm áp yêu thương ngập tràn, bàn tay khô ráp của mẹ nhẹ nhẹ vuốt mái tóc như cưng nựng, vỗ về. Thi thoảng mẹ vẫn hỏi tôi.

- Lớn lên con gái của mẹ ước mơ làm gì?

- Con ước mình sẽ làm cô giáo dạy đàn em nhỏ. Tôi trả lời.

- Tại sao con ước làm cô giáo?

- Vì con muốn mọi đứa trẻ để được học hành đầy đủ để sau này lớn lên không phải lam lũ. Rồi tôi hỏi lại mẹ.

- Ước mơ của mẹ là gì?

- Mẹ ước mơ có đủ sức khoẻ kiếm đủ tiền lo cho con gái mẹ thành cô giáo. Mẹ mỉm cười nhìn tôi âu yếm.

Tôi cười rồi vùi đầu vào lòng mẹ ấm áp và mơ màng nghĩ về ước mơ của 2 mẹ con.

Từ ngày bố mất vì tai nạn, bố bị ngã khi đang làm việc và bố rời xa mẹ con tôi mãi mãi . Bao nhọc nhằn của gia đình đạt lên đôi vai gầy của mẹ gồng gánh. Thân hình mẹ gầy, suốt ngày tất bật trên động rộng, áo quần của mẹ phai màu vì nắng, vì gió, và vì mồ hôi.

Mẹ luôn dằn vặt bản thân vì không được học hành đầy đủ, mà cũng không có tài năng gì, chỉ quanh quẩn 4 mùa làm nông trên 2 sào ruộng lúa, và mảnh vườn nhỏ gần nhà mẹ dùng để trồng hoa màu theo mùa vụ. Chật vật, tiết kiệm, cóp nhóm chỉ đủ lo cho tôi học hành, chứ không dư giả cho con được bằng bạn bằng bè. Nhưng với tôi, cuộc sống vất vả đã cho tôi suy nghĩ sâu sắc hơn, trưởng thành hơn và hiểu chuyện hơn, thương mẹ nhiều chứ không hề oán trách. trong ước mơ làm cô giáo của tôi, có phần ước mơ của mẹ là “được học hành đầy đủ để không phải vất vả”.

daquen_(2)

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy tuyết trên đất nước Nhật, tò mò pha lẫn hứng thú và cảm giác mới lạ đôi chút mơ hồ khi những những bông tuyết trắng xóa rời đầy mặt đất, mơ màng trong những cảnh phim đẹp từng được xem trên tivi, lãng mạn khi nhưng cặp đôi yêu nhau tay trong tay dạo chơi dưới bầu trời tuyết, vui cười và cùng hứa hẹn bao điều tươi đẹp trong tương lai, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc.

Tôi vừa sang tuổi 20 tôi cũng trong trắng, tinh khôi như những bông tuyết kia, nhưng tuyết được sinh ra từ đám mây ở cao, không khí lạnh kết tạo thành nó và tự do rơi trên mặt đất, sau mùa đông rồi cũng tan biến. Còn tôi, tôi có lý tưởng của tuổi trẻ, tôi có ước mơ và có một trách nhiệm không hề nhỏ để có mặt ở đây. Và hiển nhiên tôi không thể sống vô tư như bông tuyết và rơi tự do không định hình.

Tôi không thi Đại học mà thuyết phục mẹ đi xuất khẩu lao động, mẹ không muốn tôi từ bỏ ước mơ làm cô giáo, mẹ luôn mong tôi học giỏi để sau này không vất vả vật lộn cuộc sống như mẹ. Nhưng tôi lớn lên từ bàn tay lam lũ của mẹ, từ những đồng tiền nhọc nhằn mẹ kiếm được và tôi hơn mẹ là đã được học hành đầy đủ nên nhận thức của tôi về ước mơ, về cuộc sống và tương lai của mình khác với mẹ.

Đó là lý do tôi đã đến Nhật khi tuổi còn đôi mươi, tôi luôn ghi nhớ ước mơ đã từng nói với mẹ lúc còn nhỏ, chỉ là lúc này tạm để ước mơ đó sau 3 năm nữa, khi tôi có thể tự lo cho học phí cho việc học Đại học để trở thành cô giáo mà không lo sợ làm mẹ phải vất vả thêm chỉ để cho ước mơ của tôi thành hiện thực.

Quyết định chọn đất nước mặt trời mọc để thực hiện ước mơ cũng như trách nhiệm của người con đã trưởng thành. Vì tôi tin Nhật Bản là đất nước kinh tế phát triển, nền công nghiệp hiện đại, tân tiến, Nhật Bản rất nghiêm khắc với giáo dục con người, luân tuân thủ phép tắc, kỷ luật, kỷ cương rất đáng để trải nghiệm tuổi trẻ, học hỏi trưởng thành và hoàn thiện bản thân.

Trong giấc ước tôi là cô giáo, khoác trên mình bộ áo dài tinh khôi bên cạnh đàn em nhỏ quấn quýt bên trang sách mới, túm tím nói cười, ánh mắt long lanh, hôn nhiên, vô tư. Bên ngoài khung cửa sổ đàn chim ríu rít chuyền cành trong làn xanh biếc của lá xen lẫn màu vàng của nắng khẽ xuyên qua kẽ lá chiếu rọi vào lớp học của tôi, tô thêm sắc màu cho bàn, cho ghế, cho phấn, cho chiếc bảng và cho những chiếc áo trắng của em nhỏ thêm lung linh. 

nghesi_(2)

Tiếng cười vang trong trẻo hoà cùng tiếng líu lo của những chú chim là âm thanh êm dịu làm trong tâm hồn tôi nhẹ nhàng, thảnh thơi xóa tan những lúc mệt lả, đói rã rời sau giờ tan ca, phải đạp xe dưới trời tuyết ngập tràn gần nửa vành xe và những cơn gió liên tiếp ập đến thổi vào người tôi như muốn cuốn bay đi tất cả. Giấc mơ luôn trong tâm trí, càng làm cho tôi quyết tâm hơn, vượt qua mọi khó khăn để thật nhanh hóa giấc mơ đó thành hiện thực.

Tôi cũng như nhiều bạn trẻ Việt Nam đang sinh sống và làm việc trên đất nước Mặt trời mọc, mỗi bạn đều có riêng mình những hoài bão ước mơ, cũng đang nuôi dưỡng tâm hồn trong sáng, tinh thần vững vàng và sức khỏe, tài chính đủ lớn để khi trở về đất nước hoàn thành ước mơ ấy. Còn tôi đang từng bước, từng bước tiến lại gần hơn ước mơ của mẹ và của chính tôi trong niềm tin vững chắc. Tôi sẽ làm được.

© Chu Lê - blogradio.vn

Xem thêm: Đừng Ngục Ngã Vì Phía Trước Là Bầu Trời, Ngoài Kia Là Nắng

Chu Lê

Thủy trà

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top