Phát thanh xúc cảm của bạn !

Gửi con gái - tình yêu bé nhỏ

2024-08-27 18:25

Tác giả: Chu Lê


blogradio.vn - Mẹ đã không còn sợ con đường phía trước là ánh sáng hay bóng đêm, mẹ vẫn bước vì bên cạnh mẹ có một mặt trời bé con luôn chiếu sáng bằng tình yêu thương của con dành cho mẹ, luôn nắm lấy tay mẹ và luôn cần mẹ che chở, bảo vệ.

***

Con gái à, hôm nay nơi mẹ sống bắt đầu có tuyết rơi, nhiệt độ là âm độ C, ngoài trời lạnh lắm nhé, vì lạnh nên không khí ngoài trời biến nhưng giọt nước mưa vo tròn lại thành những hạt tuyết trắng rơi xuống đất tạo lên một lớp đá lạnh trên mặt đất. Ở nhà mình trời vẫn chưa trở lạnh phải không con?

Hôm nay chủ nhật, con được nghỉ học con đã làm gì? Kể cho mẹ nghe được không?

Trời càng lạnh thì mẹ càng nhớ con, nhớ những lúc mẹ được ôm con nằm trong lớp chăn bông ấm áp, đọc cho con nghe câu chuyện cổ tích.

Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát 5 tháng mẹ xa con, xa ngôi nhà thân thương với hình bóng đã già của người phụ nữ vất vả suốt đời vì mẹ, người đó con gọi là bà ngoại. Nơi có cô con gái ngày ngày quấn quýt bên mẹ nói cười, vui tươi, hởn hở khi chờ đón mẹ đi làm về. Mẹ nhớ giọng nói, tiếng cười trong veo hồn nhiên của con, như chú chim chích choè hay đậu cành nhãn cạnh nhà mình hót líu lo chào mùa hè tới. Ân thanh ấy đã đánh tan cảm giác mệt mỏi sau một ngày làm việc vất vả, nhiều suy tính của mẹ, chỉ còn lại câu chuyện vui tươi của con. Rồi lâu lâu con chạy lại gần mẹ hỏi bao nhiêu câu hỏi mà con còn thắc mắc trong đầu muốn nghe mẹ giải đáp.

Chưa hết, con còn lon ton chạy vào nhà lấy quyển truyện cổ tích đưa cho mẹ, rồi sà vào lòng mẹ, bàn tay nhỏ xíu chỉ vào hình ảnh rồi kể chuyện cho mẹ nghe như thể con đã biết đọc hết chữ. Mẹ nghe con ríu rít đủ thứ chuyện, rồi trả lời câu hỏi của con, mẹ mỉm cười, trong lòng mẹ trào dâng niềm hạnh phúc, vì mẹ có con. Với mẹ con là bầu trời, là tương lai, là tia sáng mặt trời soi sáng tâm hồn u tối của mẹ, đã lâu nó bị phủ một lớp màu đen u ám với bao buồn phiền của cuộc sống. Cuộc sống mẹ chưa bao giờ hết vất vả nhưng có con mẹ đã có động lực, có thêm sức mạnh để bước tiếp, để tiến lên phía trước. Mẹ đã không còn sợ con đường phía trước là ánh sáng hay bóng đêm, mẹ vẫn bước vì bên cạnh mẹ có một mặt trời bé con luôn chiếu sáng bằng tình yêu thương của con dành cho mẹ, luôn nắm lấy tay mẹ và luôn cần mẹ che chở, bảo vệ.

Con gái à!

Ba năm mẹ và con xa nhau có thể rất dài, nhưng so với cuộc đời của con thì rất ngắn, không sao cả phải không con. Hãy nói với mẹ là con vẫn ổn nhé.

Ba năm mẹ đi làm xa nhà vì cuộc sống, vì tương lai của con, và cả vì chính bản thân mẹ để những ngày tháng sau này đỡ vất vả hơn. Hãy nói với mẹ là mẹ đừng lo lắng nhé.

Ba năm xa mẹ là thử thách với con phải không, sẽ phải tự trưởng thành hơn, phải tự chịu trách nhiệm với hành động của mình vì không có mẹ ở bên để bênh vực con, không có mẹ ở bên để nhận lỗi thay con. Tuy chỉ là đôi việc nhỏ thôi nhưng con đã phải tự mình chịu sai nếu con chưa đúng, như là làm vỡ bát khi tập tự nấu ăn, như là bị ngã trầy xước chân khi đi xe đạp, hay khi chạy vội mà không nhìn đường. Như là nói dối để bao biện cho việc làm sai của mình, cũng có khi bị đau mà không dám khóc, không dám nói lại với bà sợ bị nạt. Nhưng tất cả điều đó sẽ trải nghiệm trong cuộc sống con cần trải qua để lớn lên từng ngày; như là con bị bỏng tay, hay chẳng may bị đứt tay khi tập cầm dao cắt rau, thì lần sau con cũng sẽ tự biết nếu chạm vào sẽ bị nóng. Không cận thận khi dùng dao sẽ đứt tay, chảy máu và kết quả sau cùng là con đã biết nấu chín thức ăn mà không bị bỏng tay, biết cầm dao cắt mọi thứ mà không chảy máu. Từ những va vấp đó, thì chính bản thân con sẽ tự cảm nhận ra nhiều điều và trưởng thành hơn. Mẹ hy vọng là vậy!

Mẹ biết trong thời gian không có mẹ ở nhà con sẽ phải tự mình cố gắng trong nhiều việc, sẽ bớt đi một chút hồn nhiên vô tư thường thấy nơi con, độ tuổi của con. Phải tự lấy và gấp, phân loại quần áo gọn gàng trước khi cho vào tủ, quần, áo đi học phải móc treo cho phẳng, quần áo ở nhà để riêng theo loại, tất chân, tay phải được lồng vào nhau theo màu, khi lấy dùng không phải tìm. Phải tự gấp chăn, màn sau khi ngủ dậy, phải tự nép dọn sách vở sau khi học, phải tự sắp xếp đồ chơi sau trận bới lộn để chơi thỏa thích. Phải tự tắm gội, phải tự nấu các món ăn đơn giản khi đói,… Nhưng việc này nếu có mẹ ở nhà thì chưa hẳn con đã phải làm, vì mẹ nuông chiều con quá mức. Vậy nên bây giờ con tự làm được mà không cần có mẹ là con lớn rồi. Dù không thích cũng làm, vì không làm thì cũng không ai làm cho. Mẹ nghĩ vừa thương vừa vui. Mẹ cũng nghĩ là con cũng vui vì được trải nghiệm những cảm giác mới lạ khi lần đầu làm như việc nấu ăn, quét sân, rửa bát,… dù có vụng về một chút nhưng không bị ai càu nhàu, la mắng, phải không?

Mùa đông năm nay lạnh muộn, thời gian thay đổi ngày ngắn đêm dài, là thời tiết giao mùa trời lạnh buốt cũng là lúc các virut phát triển mạnh dễ lây lan bệnh, sức đề kháng con yếu nên bị cúm A, con sốt cao 41 độ phải nhập viện điều trị. Dì và bà ngoại lại vất vả thay phiên nhau chăm con. Nhìn con qua màn hình điện thoại nằm im li bì, bàn tay nhỏ xíu gắn cái kim chuyền thuốc trên chiếc giường của bệnh viện làm tim mẹ đau thắt. Bình thường mẹ gọi điện về con ham chơi không nói chuyện với mẹ được nhiều, khi nghe cô giáo nói ở lớp con không ngoan mẹ dọa cho nghỉ học, rồi bà ngoại phản ánh là con vì nấu ăn nên làm bẩn bếp mà không biết lấy khăn lau sạch, liền trách mắng,… Những lúc như thế mẹ buồn nhưng mẹ không đau lòng, vì trong con tràn đầy năng lượng, đầy sức sống thì con mới nghịch phá được phải không? Bây giờ nhìn con nằm im lặng, khuôn mặt nhợt nhạt vì sốt cả đêm, tim mẹ đau thắt. Phải chi mẹ có thể ôm con vào lòng lúc này, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc mền của con và nói: “Không sao đâu, có mẹ đây rồi”.

Ngày mai, con hãy khỏe lên nhé, mẹ muốn nhìn thấy con chạy nhảy, vui đùa trong sân nhà mình. Mẹ muốn được nghe giọng con nhanh nhảu trong veo khi bắt máy trả lời điện thoại của mẹ “con chào mẹ”. Mẹ muốn được chạm vào màn hình điện thoại khi con ghé đôi má sát lại và nói: “Mẹ thơm vào má con đi”. Chặng đường còn lại còn rất dài, mẹ sẽ cùng con trải qua, mẹ chưa phải là người mẹ tốt nhất, nhưng chắc chắn một điều là mẹ yêu con nhiều nhất.

© Chu Lê - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Anh Từng Là Khoảng Trời Bình Yên Em Yêu Nhất | Radio Tâm Sự

Chu Lê

Thủy trà

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top