Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nỗi đau chẳng hề vơi

2024-08-07 18:50

Tác giả: Cao Đồng


blogradio.vn - Mình chợt nhận ra, cho dù 5 năm, 10 năm, hay 20 năm trôi qua đi chăng nữa, nỗi đau mất đi người sinh thành ra mình vẫn mãi vẹn nguyên chưa bao giờ vơi. Trong quá trình mình trưởng thành, học tập và làm việc, có thể sẽ tạm quên đi nhưng chỉ cần một hình ảnh gợi nhắc về nó, nỗi đau đó lại sục sôi, giằng xé con tim mong manh này.

***

Hôm nay mình đi làm lại căn cước công dân, đây đã là lần thứ ba mình lên tới chỗ này rồi. Mình đã quyết tâm phải làm cho bằng được nên đã tới thật sớm từ khi còn chưa mở cửa cơ, thật may cuối cùng mình cũng làm xong, nhẹ hết cả người. Thế nhưng, khi trở về nhà, chợt có một điều khiến mình trăn trở không thôi.

Vốn là một người nhút nhát từ bé, lại sống hướng nội, không thích những chỗ đông người và chẳng quen biết ai, mình đã phải can đảm lắm mới dám tự mình đến… gặp các anh công an. Trong những lần đi đi về về ấy, mình đã bắt gặp hình ảnh những ông bố đưa con gái đi làm căn cước công dân giống như mình bất kể là giữa trưa nắng nóng, hay phải đợi lâu một chút cũng không hề gì. Bố làm hết mọi thủ tục, bảo con gái ngồi chờ, thấp thỏm ngóng trông tên của con gái đã được gọi chưa để nhắc con vào làm. Từng hành động, cử chỉ, lời nói đều rất ân cần, và tác động rất lớn đến cô gái ngồi một mình ở phía xa kia. Nhìn lại bản thân, mình đã phải đạp xe hơn 4 cây số giữa một giờ trưa ngay con đường trung tâm thành phố đông đúc, nơi mình đã gắn bó suốt 5 năm để có thể xí được một vị trí làm trước thật nhanh. Thực sự lúc đó mình không nghĩ gì nhiều đâu, chỉ muốn nhất định phải làm xong trong ngày hôm nay thôi. Rồi gần đây cũng có nhiều chuyện xảy ra, hết cái nọ đến cái kia khiến mình không khỏi tủi thân, hai ngày trước còn là sinh nhật mình.

Mình chợt nhận ra, cho dù 5 năm, 10 năm, hay 20 năm trôi qua đi chăng nữa, nỗi đau mất đi người sinh thành ra mình vẫn mãi vẹn nguyên chưa bao giờ vơi. Trong quá trình mình trưởng thành, học tập và làm việc, có thể sẽ tạm quên đi nhưng chỉ cần một hình ảnh gợi nhắc về nó, nỗi đau đó lại sục sôi, giằng xé con tim mong manh này. Vì vậy mình rất ít khi nhắc đến “bố” trước mặt người khác, bởi chỉ cần nhắc đến chữ ấy, sự mất mát chẳng thể nào khỏa lấp cứ luôn chực chờ để nhói lên. Tại sao những ngày tháng hạnh phúc bên cạnh bố của con lại ngắn ngủi đến thế? Tại sao những lúc con yếu lòng, mệt mỏi, uất ức, cần một bờ vai để dựa vào lại chẳng tìm thấy hình bóng bố ở đây nữa? Chỉ đơn giản là muốn gọi hai tiếng “bố ơi” thêm một lần sao mà khó tới nhường ấy nhỉ bố ơi?

... Con gái út của bố nhớ bố nhiều lắm, nhớ vòng tay ấm áp ôm trọn lấy con, nhớ bờ vai rộng phía trước chở con băng qua mọi cung đường, nhớ giọng nói trầm vừa đủ nhưng cũng đầy hài hước, nhớ vầng trán cao tóc ngày một thưa dần theo thời gian, nhớ bộ râu đen luôn đâm vào mặt con thật đau mỗi lần bố thơm con. Đã rất lâu rồi, lâu đến nỗi tưởng chừng như tất cả ký ức về bố trong con đang phai mờ dần. Con không muốn điều đó xảy ra, con muốn khắc ghi thật sâu hình ảnh của bố trong tâm trí, xin đừng rời xa con thêm lần nữa. Hãy sống mãi ở nơi sâu thẳm nhất trong trái tim con, nhé bố! Con biết, ở trên bầu trời cao xanh thẳm bố vẫn dõi theo từng bước chân con nhưng bố lại không mấy khi xuất hiện trong giấc mơ của con. Nếu có thể, hãy về thăm con một lần được không bố? Con gái bố nhớ bố nhiều lắm. Lúc ngồi viết ra những dòng này, nước mắt con cứ rơi hoài, mỗi lần nhớ tới bố là một lần con âm thầm nức nở, chẳng ai biết, chẳng ai hay.

Con không mong cầu điều gì cao sang hay xa vời, con chỉ ước được sống trong một gia đình 4 người thật trọn vẹn, vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng có lẽ điều ước ấy chẳng bao giờ có thể thực hiện được. Nỗi đau này chắc sẽ theo con đến hết cuộc đời, dẫu vậy con cũng chả oán trách. Vì nó luôn nhắc cho con nhớ, “Bố mãi mãi là người bố tuyệt vời nhất của con”!

© Cao Đồng - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Em Mệt Rồi, Mình Buông Tay Nhau Thôi | Radio Tâm Sự

Cao Đồng

Sống vì đam mê, nỗ lực hết mình, quả ngọt chắc chắn sẽ đến!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.

Chờ người em thương

Chờ người em thương

Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.

Tương tư

Tương tư

Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời

Bình minh trên phố

Bình minh trên phố

Khi ánh bình minh vừa ló dạng, Phố nhỏ bừng tỉnh trong sương mai. Ánh nắng vàng rơi từng giọt nhẹ, Làm bừng sáng những ước mơ dài.

back to top