Tương tư như giọt sương mai
2023-02-23 01:20
Tác giả:
blogradio.vn- Đối với tớ tình đầu lại như những giọt sương trong nắng mai. Tớ cũng như giọt sương ấy thôi, hàng ngày mang trong mình sự buốt lạnh chỉ chờ cậu ấy là binh minh mang ấm áp đến, nhưng tiếc là niềm vui và hạnh phúc đó không thuộc về tớ, cậu chỉ có thể cho tớ cảm nhận chút hơi ấm thôi, như thế cũng đủ quá rồi.
***
Năm ấy, những năm tháng cuối cấp ba, ngoài việc học ra tớ chẳng quan tâm những thứ khác là mấy, kiểu say nắng một ai đó với tớ là điều không thể xảy ra vì tớ đã đặt ra nguyên tắc cho mình là phải trở thành con ngoan trò giỏi trước đã, còn ái tình chỉ khiến con người ta lu mờ tâm trí mà thôi. Hàng ngày tới lớp nghe mấy đứa bạn xúm lại kể chuyện về chàng trai mà nó thích, vậy mà chàng trai đó có đáp lại nó đâu, cuối cùng cũng chỉ là tự thân tự thương tự nhớ, tự khiến mình là kẻ thất tình.
Cứ cho rằng mình có nguyên tắc hơn nữa lại quyết đoán không để chút chuyện xíu xiu kia làm mình lay động mình cũng muốn có người chở che, yêu thương. Tớ đã không tham gia bàn tán chuyện tình cảm với nhóm bạn, bởi nhiều chuyện cũng không giúp ích được gì, có khi làm bạn mình thêm thất vọng. Tớ cắm cúi làm bài mà nghe mấy chuyện linh tinh đó mà không thể tập trung cho nổi “Làm sao mà làm bài được đây!”. Một mớ hỗn độn đang đi xuôi chạy ngược trong đầu.
Giây phút tớ đang bối rối giải bài toán khó thì một ai đó lướt ngang qua khung cửa sổ cùng biết bao nhiêu sự ngỡ ngàng. Đó là một chàng trai với khuôn mặt ngời sáng, nụ cười ấm áp. Không biết nụ cười ấy đã khiến bao nhiêu trái tim phải rung động. Ngay lúc này tớ đã biết cảm giác say nắng là như thế nào và tớ đã say trong nụ cười ấy rồi. Vì tự nơi đáy lòng tớ có chút ngượng ngùng, chút tò mò muốn biết người vừa lướt ngang đời mình đó là ai.
Tối của ngày hôm đó tớ chỉ dành thời gian để tìm tòi về cậu ấy, quên luôn cả việc ăn uống, làm bài tập như thường lệ. Không ngờ những rung động đầu tiên lại có sức lấn át lý trí tớ như thế. Lúc này, sự vô tư mạnh mẽ cứ đi đâu hết chỉ bỏ lại tớ mớ hỗn độn cảm xúc: vui mừng rồi chợt cười thất thường, tự ti vì cảm thấy mình còn quá nhiều thiếu sót, rồi chợt buồn nhớ ra mình và cậu ấy chỉ là người lạ, cậu ấy không hề biết tên mình cũng như sự tồn tại của mình.
Cứ thế ngày qua ngày tới lớp tâm trí tớ quẩn quanh là hình bóng đó “Không biết cậu ấy có lại ghé ngang nữa không?” rồi lại tiếp tục suy nghĩ “Nếu cậu ấy ghé lại thiệt thì tớ nên làm gì? Có nên lại gần làm quen? Như vậy cũng không nên, người có sức lan tỏa như cậy ấy chắc cũng đã có người thầm thương trộm nhớ rồi”. Và rồi bóng dáng ấy lại ghé ngang lớp tớ làm con tim không ngừng thổn thức, tim tớ đập mạnh như có ai đó ghé thăm. Một cách tự nhiên tớ rời lớp rồi lẳng lặng đi theo cậu ấy, những bước chân bẽn lẽn phía sau cứ như nhân vật phản diện đang cố thực hiện ý đồ xấu, bỗng một âm thanh thoảng qua tai tớ.
“Sao cậu đi theo tớ vậy”
Giọng nói ấy làm tớ bừng tỉnh, vội vàng đáp lại trong sự bối rối:
“À tớ chỉ tiện đường ghé ngang thôi”
“Ừ, mà cậu tên gì thế nhỉ?”
“Mình là Ngọc Anh, lớp 12A2” Tớ nhanh trí trả lời mà chẳng cần biết người kia có đang nghĩ gì về mình không, còn chàng trai ấy vẫn điềm nhiên hiểu ý và hành xử lịch sự.
“Mình là Nhật Minh, lớp 12A1. Rất vui được biết cậu”.
“Cậu ấy đã biết đến sự tồn tại của tớ” Tớ mỉm cười rồi thầm suy nghĩ trong vẩn vơ.
Lần nữa tớ lại lạc vào trong những cảm xúc, những rung động đầu tiên, biết nhớ biết thương một ai đó. Lần đầu tớ có ước được yêu thương được quan tâm hơn bao giờ hết, điều đó càng tiếp thêm cho tớ động lực là niềm hi vọng.
Nhưng tớ đâu biết được rằng chính giác quan của tớ đã đúng, rằng cậu đã có người thầm thương trộm nhớ mất rồi. Là tớ tự tương tư chứ trước giờ cậu nào có biết trong lòng tớ nghĩ gì, tớ là ai trong cậu, còn cậu hàng ngày ghé ngang lớp tớ là vì điều gì?
Rồi một ngày đẹp trời muốn đem hết những nhớ nhung gửi gắm trọn vẹn cho người đó cũng là lúc mình hiểu được rằng cậu ấy tương tư một cô nàng xinh xắn trong lớp tớ nên hàng ngày cậu ấy ghé ngang chỉ để liếc nhìn. Họ dường như đã thấu hiểu suy nghĩ của đối phương rồi. Tình cảm đó đã từ lâu: chỉ cần thấy nhau là đủ, không rạo rực như trời nắng cháy, không ồn ào phức tạp để cả lớp phải ngưỡng mộ hay bàn tán. Nghĩ đến đây tớ hụt hẫng và chơi vơi như đã lỡ mất điều gì đó, mà điều đó có phải dành cho tớ đâu. Thật ngốc nghếch khi vừa mới gặp lần đầu đã trót trao con tim cho một ai đó mà mình không hiểu biết về họ.
Mối tình đầu đến với tớ quả thực rất tự nhiên tới mức không ngờ, tớ tự cho mình nào là nguyên tắc, nào là quyết đoán, thế mà chẳng đoán được tình đầu đang len lỏi vào trong tâm trí để khi hụt hẫng mới kịp nhận ra. Người ta nói: tình đầu như những dấu chân trên cát, bước chân thật nhẹ nhàng nhưng in vết thật sâu rồi lại nhanh chóng bị xóa mờ bởi những con sóng.
Đối với tớ tình đầu lại như những giọt sương trong nắng mai. Những giọt sương nhẹ và lạnh buốt xuất hiện hàng ngày vào buổi sớm chỉ để ngắm nhìn bình minh ấm áp rồi tan biến trong phút chốc. Tớ cũng như giọt sương ấy thôi, hàng ngày mang trong mình sự buốt lạnh chỉ chờ cậu ấy là binh minh mang ấm áp đến, nhưng tiếc là niềm vui và hạnh phúc đó không thuộc về tớ, cậu chỉ có thể cho tớ cảm nhận chút hơi ấm thôi, như thế cũng đủ quá rồi.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Xem thêm: Hạnh phúc là khi được cùng em già đi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Lãng mạn có cần thiết không
Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó trong đầu, là tôi sẽ sống đến năm bao nhiêu, tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là được làm hết những việc tôi muốn làm những điều tôi thích làm. Tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là tôi lại được lớn lên trong những suy nghĩ được có thêm những cảm xúc vơi đầy trong tim.

Tình yêu thật sự đã hiếm, tình bạn thật sự còn hiếm hơn
Mỗi người đến với cuộc đời chúng ta là duyên, trong bất kỳ mối quan hệ nào tôi cũng luôn tin như vậy. Nếu không giữa hàng vạn con người, chúng ta lại chỉ gặp họ, chia sẻ với họ, đồng cam cộng khổ bên họ và đi cùng họ mãi về sau.

Bước tiếp hành trình mới
Ai mà trong cuộc đời không từng thất bại chứ? Điều may mắn nhất của tôi là vẫn có gia đình dang tay đón tôi quay trở về. Bây giờ, cuộc sống mẹ con tôi chưa sung túc lắm nhưng luôn sống trong tình yêu thương của cả gia đình tôi.

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình
Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc
Lúc nào cũng mong mỏi một người đến và vỗ về trái tim đầy vết xước của mình, nhưng chính những đứa trẻ ấy lại chẳng thể mở lòng để một dấu chân bước vào ranh giới của bản thân mà mình đã và đang tạo ra. Sự đề phòng, sự sợ hãi ngày một lớn dần mà chẳng hề hay biết.

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!
Sự thay đổi trong quan niệm về tiền của giới trẻ chính là một lát cắt tiêu biểu của thời đại xã hội phát triển nhanh chóng.

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ
Có người nói, lớn rồi thì nỗi đau hóa thành vết chai không còn nhức nhối như ngày thơ bé chỉ lặng lẽ nằm im khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về
Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư
Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề
Có những nghề gắn liền với ánh hào quang, với những phần thưởng danh giá, nhưng nghề giáo thì không. Thành quả của nghề giáo không phải là sự nổi tiếng hay vật chất, mà là sự trưởng thành của từng thế hệ học trò.