Tuổi trẻ ấy đến bao giờ mới hết dại khờ?
2017-09-07 01:32
Tác giả:
Điều khiến bạn tiếc nuối nhất trong cuộc đời này là gì?
Hẳn rằng mỗi người sẽ có một câu trả lời khác cho riêng mình. Đó có thể là mối tình đầu không trọn vẹn, là lần cãi nhau với đứa bạn thân, là lần ương bướng cãi lời mẹ… Thế nhưng cuộc đời ấy để trọn vẹn trải qua, tôi xin dành điều tiếc nuối nhất cho tuổi trẻ. Bởi vì ở đó, tôi đã bỏ lỡ mối tình đầu của mình, ở đó tôi có những lần cãi mẹ, ở đó tôi có những lần giận hờn với bạn thân, có những sai lầm nông nỗi.
Thế nhưng, tuổi trẻ ấy ai mà chẳng từng trải qua, cả những niềm vui và nỗi buồn mang tên tuổi trẻ.
Tuổi trẻ, tôi tự cho mình vô số những lý do để giải thích cho những lỗi lầm của mình.
Ở cái tuổi ương bướng, tôi đã khiến mẹ không ít lần buồn bã. Có lẽ cái tôi nông nổi của một cậu trai mới lớn khiến tôi bướng bỉnh và cứng đầu hơn tôi vẫn nghĩ. Ai chẳng từng nghĩ rằng mình là người hoàn hảo và việc mình làm là đúng nhất mà chẳng hề biết được nó sai lầm đến mức nào. Nên nói rằng đó là quá tự tin hay quá bồng bột đến mức chẳng phân biệt được những suy nghĩ nông cạn đó. Thế mà tôi đã từng như thế, đã từng phớt lờ những lời mẹ dặn, bỏ quên những lần mẹ lặng lẽ khóc để chạy theo những suy nghĩ ấy. Còn giờ đây khi nhìn lại những ngày ấy, tôi chỉ có thể nói rằng bởi vì đó là tuổi trẻ… Lời biện minh quen thuộc khiến tôi nhụt chí trước mong mỏi thay đổi chính mình.
Ở cái tuổi trẻ ngông cuồng ấy, ai chẳng trải qua một mối tình hay thậm chí một vài mối tình cứ ngỡ khắc cốt ghi tâm. Năm 17 tuổi, tôi trải qua mối tình đầu. Tôi nghe có ai đó nói rằng người cùng bạn trải qua những năm 17 tuổi chưa hẳn đã là người đi cùng bạn suốt đời. Nhưng rồi tuổi trẻ, tôi vẫn muốn cho mình những tháng ngày thanh xuân với thứ tình cảm ngây thơ trong sáng ấy. Tình yêu mà, không có gì là sai trái, đôi khi gặp đúng người sai thời điểm chưa chắc là đã tốt, bởi vì tháng ngày dài như thế ai biết trước điều gì sẽ sảy ra. Mối tình 17 tuổi, 20 tuổi rồi cả những mối tình chóng vánh sau đó nữa cũng chẳng có kết quả như mọi người vẫn mong chờ. Tôi cũng đã từng mong chờ vào nó, từng mong mỏi một cái kết đẹp hơn là những ngày chia tay đau khổ. Nhưng cũng chính tuổi trẻ giúp tôi hiểu rằng không phải cứ muốn là được.
Đó sẽ là những lần trả giá, bằng tiền, bằng tình cảm hay một thứ gì đó xứng tầm với những lỗi lầm của chúng ta.
Đó là những câu tạm biệt không có lần gặp lại, là những hờn dỗi đi theo tôi cả những năm tháng sau, là những niềm tin đã trót đổ vỡ dù cố gắng hàn gắn đến đâu cũng để lại những vết thương lớn.
Tuổi trẻ đó, nông nổi đó, và rồi sai lầm đó.
Thế đó, chắc rằng sẽ chẳng có ai dám tự tin nói tuổi trẻ mình không hề có sai lầm. Và điều sai lầm lớn nhất chính là không dám đối diện và thừa nhận chính mình, để rồi cứ trượt dài trong đó. Sự bướng bỉnh và mong mỏi được khẳng định mình, được công nhận mà bất chấp thực hiện những điều liều lĩnh. Chúng ta ai cũng có cái tôi, và tuổi trẻ chính là khoảng thời gian chúng ta muốn được thể hiện cái tôi nhiều nhất. Ở ngưỡng cửa chập chững của sự chuyển giao, tôi vẫn luôn tự cho mình là trưởng thành để quyết định tất thảy. Cứ nghĩ rằng đó là tuổi trẻ mà sống hết mình bằng bản năng để rồi đến khi biết đó là dại khờ thì đã quá muộn.
Tuổi trẻ ấy mà, đến bao giờ mới hết dại khờ?
© Jun – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Trăm năm bên nhau
Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.
Niềm vui trọn tim anh
Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.
Bạn đang che giấu cảm xúc?
Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.
Ở lại hay ra đi
Ngắm nhìn anh - người thiếu niên em thương Cất lên khúc ca ấy Cùng hào vào mơ mộng em của em
Lời hứa tháng mười (Phần 2)
Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.
Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"
Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?
Năm mới xinh tươi
Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã
Hai đầu ngọn sóng
Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.
Mùa đông dang dở
Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường
Lời ước hẹn
Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em