Ngày bình yên nhất cuộc đời con
2017-08-18 01:25
Tác giả:
blogradio.vn - Một ngày có mẹ thì vẫn là một ngày con được bình yên, được dựa vào mẹ lúc mệt mỏi, được tìm chốn quay về khi mỏi gối chùn chân. Mẹ vẫn bảo thiên hạ rộng lớn là thế, nhưng sẽ chẳng có ai hiểu con bằng mẹ, thế nên chỉ cần nghe giọng con qua điện thoại thôi là mẹ biết ngay tâm trạng con thế nào.
Những ngày ở quê báo bão, con trằn trọc cả đêm chẳng ngủ nổi. Vốn dĩ chuyện mưa bão chẳng có gì xa lạ với rốn lũ Miền Trung, thế nhưng mỗi lần báo bão là mỗi lần lòng những đứa con xa lại lo lắng.
Nhớ những ngày xưa, mỗi lần dự báo có bão là mấy mẹ con lại cùng nhau phòng bão. Con xúc từng bao cát nhỏ, cột chặt rồi chuyền lên cho mẹ đặt lên mái nhà. Mẹ bảo như thế để túi cát giữ ngói khỏi bị tốc khi bão về. Rồi hai chị lớn thì cắt bớt những lá chuối và nhành cây nhỏ trong vườn. Bão đến, căn nhà nhỏ lụp xụp ngập lặn trong màn mưa và gió rít. Gió ầm ì gào rú ngoài trời, còn mấy mẹ con trong nhà ngồi ôm nhau. Vài ba chỗ nhà dột nước chảy tong tong, mẹ đi lấy cái xoong nhỏ hứng nước. Đâu vào đấy rồi lại lôi nhau ra mà trêu đùa, mẹ thì ngồi vá víu lại mấy cái quần cái áo cho chị em con, ba chị em thì quay xung quanh mẹ nghe kể chuyện.
Hôm nay lại bão, cơn bão đột ngột chuyển hướng vào thẳng quê mình. Có lẽ vì thế nên chẳng ai kịp trở tay phòng bão. Sáng sớm chưa kịp đọc tin tức, con gọi điện về nhà. Giọng mẹ vẫn như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy. Bão về, mưa to, gió lớn quật đổ hết cây cối trong vườn, thổi bay một góc ngói trên mái nhà... thế nhưng giọng mẹ vẫn bình thản, còn trêu đùa để con khỏi lo.
Phải rồi, mẹ vẫn luôn như vậy, vẫn luôn như vậy ngay cả khi mệt mỏi nhất. Bởi vì mẹ chẳng muốn tôi lo lắng nhiều. Mẹ tự mình ôm hết những nhọc nhằn và nhường cho chúng con những gì bình yên nhất.
Cuộc sống của nhà mình cũng như những ngày bão, mọi thứ đã chẳng còn bình yên kể từ ngày ba bỏ mẹ con mình mà đi. Một mình mẹ gồng gánh tất cả mọi chuyện, chăm lo cho mấy chị em con. Trên đôi vai gầy ấy là cả những tháng ngày chật vật lo từng bữa no bữa đói, và cả ước mơ của chúng con nữa. Ước mơ của những đứa trẻ mong mỏi được đến trường, được có quần áo đẹp, được có tuổi thơ bình yên. Mẹ vẫn cố gắng làm mọi công việc để thực hiện những điều ước ấy. Mẹ chẳng để cho chúng con một ngày bị đói, chẳng để chúng con bị bạn bè bắt nạt vì không có ba, hay bị ai khinh rẻ hắt hủi.
Mỗi lần thế, mẹ đều ôm chúng con vào lòng mà che chở, gương mặt ánh lên sự giận[WU1] dữ. Thậm chí còn chẳng ít lần mẹ đanh đá chua ngoa xông lên để bảo vệ con. Nhưng đằng sau sự mạnh mẽ mà mẹ vẫn bày ra cho cả thiên hạ thấy lại là những giọt nước mắt mẹ giấu lúc đêm khuya khi chị em con đã ngủ say. Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống má con, hòa vào giấc ngủ muộn màng.
Còn con, 25 tuổi rồi nhưng mỗi lần gọi điện về nhà đều nhõng nhẽo với mẹ như một đứa trẻ con lên 5 vậy. Chẳng biết là trong mắt mẹ con vẫn luôn là đứa trẻ, hay trong lòng con vẫn luôn muốn được mẹ chở che bảo vệ nữa. Thế nên trước mặt những người xa lạ con mạnh mẽ kiên cường bao nhiều thì về với mẹ con yếu đuối bấy nhiêu. Một câu hỏi thăm của mẹ thôi cũng khiến con bật khóc không thôi. Thế mà trước hàng vạn lời chua ngoa của thiên hạ con lại bơ đi như chưa từng nghe được gì.
Một ngày có mẹ thì vẫn là một ngày con được bình yên, được dựa vào mẹ lúc mệt mỏi, được tìm chốn quay về khi mỏi gối chùn chân. Mẹ vẫn bảo thiên hạ rộng lớn là thế, nhưng sẽ chẳng có ai hiểu con bằng mẹ, thế nên chỉ cần nghe giọng con qua điện thoại thôi là mẹ biết ngay tâm trạng con thế nào.
Con vẫn ao ước mình có thể tự lập, có thể tự bước đi trên chính đôi chân của mình, tự lo cho cuộc sống của mình và cả của mẹ nữa. Nhưng có lẽ thứ khó trả nhất trên đời này chính là tình cảm, con chỉ nợ mẹ chứ chẳng thể nào trả hết công lao của mẹ.
Con vẫn luôn vùi mình vào công việc, vào những mối quan hệ ngoài kia mà đôi khi quên đi một người vẫn luôn chờ những cuộc điện thoại của con, chờ những lần con về thăm, chờ được ôm con như ngày còn bé. Nếu có thêm một ngày của cuộc đời, con ao ước đó sẽ là bình yên nhất trong cuộc đời con, ngày được ở bên mẹ.
© Jun – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?