Phát thanh xúc cảm của bạn !

Trong ngày mưa rơi

2016-06-08 01:29

Tác giả:


blogradio.vn - Từng câu chuyện quá khứ tan vào mưa, li ti vỡ. Gió bỗng lùa một cơn thật mạnh qua hàng hiên. Thông thốc. Mát rượi. Hoài niệm ùa về không cách nào ngăn nổi. Tôi khẽ khàng áp đôi gò má xương xẩu lên đầu gối, nằm mơ. Và xa xôi, ở ngoài kia. Dường như những tiếng mưa rơi cứ dần nhỏ lại…

***

Những cơn mưa lại trở về thành phố. Như một thói quen. Tháng năm, đất trời sũng nước. Tôi ngồi bó gối nhìn ra thềm nhà. Nơi xác những chiếc lá vàng khô rơi rụng từ mấy hôm trước, đang lập lềnh trôi trên dòng nước lờ nhờ. Một cảm giác ngột ngạt đến khó tả. Tôi cố ngước mắt lên cao, để tìm chút ánh sáng nào đó còn sót lại nơi phía chân trời. Nhưng bầu trời đã xám kín những cụm mây đen. Có cảm giác những làn mưa chạm đất, phủ vây là những bức tường ngăn cách. Không gian như bỗng hóa thành nỗi mơ hồ trong ý nghĩ. Tất cả chỉ còn lại tiếng mưa lúc ồ ạt lúc nhẹ hẫng. Khi gần khi xa, như một tiếng hát thầm…

Tôi ngồi lật lại những trang vở cũ, dòng chữ đã ố vàng bởi dấu vết của thời gian. Những trang vở thời đi học, chữ viết cẩu thả, vụng về. Và chi chít những ký tự học trò viết tắt, ngô nghê. Thời gian đến rồi đi nhanh quá đỗi. Chuỗi ngày hồn nhiên nhất của cuộc đời. Tất cả, bỗng một ngày trở về. Nằm lặng lẽ trong những trang vở. Nhìn những tán cây đứng trần mình, tơi tả trong mưa, lòng tôi lại dấy lên bao nỗi bồi hồi.

Tôi bỗng nhớ T. Không hiểu vì sao những chiều mưa tôi lại nhớ T da diết. Nhớ mái tóc ngắn cũn cỡn. Nhớ như in khuôn mặt nhỏ bé, đen sạm nhưng những nụ cười lúc nào cũng rạng rỡ như nắng mùa thu. Những chiều mưa, tôi và T hay ngồi trước hiên nhà ngắm những giọt mưa buông mình xuống đất. Rồi vỡ tan thành những vòng bóng nước. Đôi khi chúng tôi yên lặng nhìn xa xăm ra giữa màn mưa, cũng có lúc ngồi dựa vào nhau, tay siết nhẹ tay, nhưng tuyệt nhiên im lặng không một cử động. Vì chúng tôi ngầm hiểu rằng, không lời nói nào có thể diễn đạt được nỗi cô đơn sâu kín nhất. Cũng như không hành động nào có thể khiến chúng tôi ấm áp và thân thiết hơn, là khi ngồi bên nhau trong nỗi lặng im. Thỉnh thoảng, tôi và T cũng có nhìn nhau và nói bâng quơ những câu không chủ đích.

Trong ngày mưa rơi

“Có ai chết vì buồn lúc ngắm mưa chưa nhỉ?”


Tôi nhìn T, rồi bật cười.

“Cũng chẳng biết nữa. Coi chừng có hai đứa không chết vì buồn, mà chết vì bệnh bởi dầm mưa suốt đó thôi…”


Tôi không biết những buổi chiều như thế có giúp T khuây khỏa hơn không, nhưng trước những đổ vỡ của gia đình, tôi thấy T luôn cố tỏ ra mạnh mẽ. T chỉ thực sự nhỏ bé khi ngồi cạnh tôi giữa chiều mưa. Tuổi mười tám của T buồn và lạnh lẽo như những cơn mưa. Và tôi luôn mong tình cảm của mình sẽ là những tia nắng. Có thể sưởi ấm cho T, sau những ngày mưa dai dẳng ấy.

Ngắm nhìn nét chữ mông lung trên từng trang vở chợt gợi lên nét mặt, khẽ muốn gọi thành tên trong tâm trí những lứa bạn bè. Dòng chữ nghệch ngoạc của D còn sót lại ở phía đuôi vở. Kia là nét chữ nắn nót của V khi chép hộ bài. Tôi bỗng nhớ từng khuôn mặt lém lỉnh của nhóm “ngũ quỷ”. Những con đường mỗi ngày tan học, vui buồn về giữa nắng mưa… Ký ức tưởng chừng rời rạc mà xao động.

Nhìn từng con chữ còn neo trên trang vở ố màu, lại rưng rưng hoài niệm. Như vẫn đó bao hình bóng bạn bè, lần lượt hiện về.

Từng câu chuyện quá khứ tan vào mưa, li ti vỡ. Gió bỗng lùa một cơn thật mạnh qua hàng hiên. Thông thốc. Mát rượi. Hoài niệm ùa về không cách nào ngăn nổi. Tôi khẽ khàng áp đôi gò má xương xẩu lên đầu gối, nằm mơ. Và xa xôi, ở ngoài kia. Dường như những tiếng mưa rơi cứ dần nhỏ lại…

© Nguyễn Đức Phú Thọ – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

Bình an sau giông bão (Phần 2)

Bình an sau giông bão (Phần 2)

An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

back to top