Trong ngày mưa rơi
2016-06-08 01:29
Tác giả:
Những cơn mưa lại trở về thành phố. Như một thói quen. Tháng năm, đất trời sũng nước. Tôi ngồi bó gối nhìn ra thềm nhà. Nơi xác những chiếc lá vàng khô rơi rụng từ mấy hôm trước, đang lập lềnh trôi trên dòng nước lờ nhờ. Một cảm giác ngột ngạt đến khó tả. Tôi cố ngước mắt lên cao, để tìm chút ánh sáng nào đó còn sót lại nơi phía chân trời. Nhưng bầu trời đã xám kín những cụm mây đen. Có cảm giác những làn mưa chạm đất, phủ vây là những bức tường ngăn cách. Không gian như bỗng hóa thành nỗi mơ hồ trong ý nghĩ. Tất cả chỉ còn lại tiếng mưa lúc ồ ạt lúc nhẹ hẫng. Khi gần khi xa, như một tiếng hát thầm…
Tôi ngồi lật lại những trang vở cũ, dòng chữ đã ố vàng bởi dấu vết của thời gian. Những trang vở thời đi học, chữ viết cẩu thả, vụng về. Và chi chít những ký tự học trò viết tắt, ngô nghê. Thời gian đến rồi đi nhanh quá đỗi. Chuỗi ngày hồn nhiên nhất của cuộc đời. Tất cả, bỗng một ngày trở về. Nằm lặng lẽ trong những trang vở. Nhìn những tán cây đứng trần mình, tơi tả trong mưa, lòng tôi lại dấy lên bao nỗi bồi hồi.
Tôi bỗng nhớ T. Không hiểu vì sao những chiều mưa tôi lại nhớ T da diết. Nhớ mái tóc ngắn cũn cỡn. Nhớ như in khuôn mặt nhỏ bé, đen sạm nhưng những nụ cười lúc nào cũng rạng rỡ như nắng mùa thu. Những chiều mưa, tôi và T hay ngồi trước hiên nhà ngắm những giọt mưa buông mình xuống đất. Rồi vỡ tan thành những vòng bóng nước. Đôi khi chúng tôi yên lặng nhìn xa xăm ra giữa màn mưa, cũng có lúc ngồi dựa vào nhau, tay siết nhẹ tay, nhưng tuyệt nhiên im lặng không một cử động. Vì chúng tôi ngầm hiểu rằng, không lời nói nào có thể diễn đạt được nỗi cô đơn sâu kín nhất. Cũng như không hành động nào có thể khiến chúng tôi ấm áp và thân thiết hơn, là khi ngồi bên nhau trong nỗi lặng im. Thỉnh thoảng, tôi và T cũng có nhìn nhau và nói bâng quơ những câu không chủ đích.
“Có ai chết vì buồn lúc ngắm mưa chưa nhỉ?”
Tôi nhìn T, rồi bật cười.
“Cũng chẳng biết nữa. Coi chừng có hai đứa không chết vì buồn, mà chết vì bệnh bởi dầm mưa suốt đó thôi…”
Tôi không biết những buổi chiều như thế có giúp T khuây khỏa hơn không, nhưng trước những đổ vỡ của gia đình, tôi thấy T luôn cố tỏ ra mạnh mẽ. T chỉ thực sự nhỏ bé khi ngồi cạnh tôi giữa chiều mưa. Tuổi mười tám của T buồn và lạnh lẽo như những cơn mưa. Và tôi luôn mong tình cảm của mình sẽ là những tia nắng. Có thể sưởi ấm cho T, sau những ngày mưa dai dẳng ấy.
Ngắm nhìn nét chữ mông lung trên từng trang vở chợt gợi lên nét mặt, khẽ muốn gọi thành tên trong tâm trí những lứa bạn bè. Dòng chữ nghệch ngoạc của D còn sót lại ở phía đuôi vở. Kia là nét chữ nắn nót của V khi chép hộ bài. Tôi bỗng nhớ từng khuôn mặt lém lỉnh của nhóm “ngũ quỷ”. Những con đường mỗi ngày tan học, vui buồn về giữa nắng mưa… Ký ức tưởng chừng rời rạc mà xao động.
Nhìn từng con chữ còn neo trên trang vở ố màu, lại rưng rưng hoài niệm. Như vẫn đó bao hình bóng bạn bè, lần lượt hiện về.
Từng câu chuyện quá khứ tan vào mưa, li ti vỡ. Gió bỗng lùa một cơn thật mạnh qua hàng hiên. Thông thốc. Mát rượi. Hoài niệm ùa về không cách nào ngăn nổi. Tôi khẽ khàng áp đôi gò má xương xẩu lên đầu gối, nằm mơ. Và xa xôi, ở ngoài kia. Dường như những tiếng mưa rơi cứ dần nhỏ lại…
© Nguyễn Đức Phú Thọ – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Ấm áp trà gừng
Bố gật gù khen hương vị trà gừng mẹ làm rất đặc biệt. Mà không phải mình bố cảm nhận như thế, cả ông bà nội, cả mấy chị em tôi đều cảm nhận rõ điều này. Đằng sau hương vị thơm ngon của trà gừng chính là sự quan tâm, yêu thương vô bờ của mẹ.
Vết sẹo trong tim
Em cứ nghĩ sau tất cả những chuyện đã xảy ra thì anh sẽ vì em mà thay đổi và càng yêu em hơn. Nhưng không, anh đã bỏ mặc em để vui bên người khác. Lúc ấy, chỉ có ba mẹ em ở bên cạnh em và em biết thật sự em đã sai khi yêu lầm người.
Hương biển
Anh nghe hương biển cứ thoang thoảng nhẹ nhàng trong gió, hương biển có mùi cá có mùi vị nồng nồng da diết có cả mùi nước mắm thơm thơm đậm đà ở ngôi làng gần đây bay đến.
Những con người trong nắng
Người ta rong chơi trên bao khắp con đường Chỉ có họ cứ lặng thầm trong nắng Chỉ có họ cứ miệt mài mải miết Kiếm tìm hoài những hạnh phúc gần xa
Ngửa đầu trông trăng, thấy trăng tròn vành vạnh
Thế mà, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt ta chạm phải ánh mắt nàng. Ta tưởng như thời gian ngừng trôi và cả thế giới hoàn toàn biến mất, chỉ còn ta và nàng. Không gian chìm trong sắc vàng đỏ, trở nên huyền ảo, vừa như thực lại vừa như mơ.
Giữa những câu chuyện đời
Khi ta trải qua những khó khăn, mất mát hay thành công, niềm hạnh phúc, ta thường nghĩ chúng là duy nhất. Nhưng kỳ thực, trong nhiều câu chuyện khác, những gì ta trải qua lại có thể phản chiếu một phần câu chuyện của người khác.
Sài Gòn ưu tư
Sài Gòn không thấy được nhiều sao như biển cát Không tìm được chỗ riêng tư để thả mình Không lắng nghe được đồng xanh ca tiếng hát Không có người tựa lên gối lặng thinh.
Cái tên
Tôi không biết Mai và Cường đã có cảm giác gì trong khi chịu đau đớn thể xác, nước mắt vốn dĩ để thể hiện sự đau đớn, và buồn tủi đó, liệu hai đứa nhóc đó đã cạn chưa. Tôi không hiểu, người ta chiến đấu không phải vì chiến thắng, họ chiến đấu vì khoảnh khắc họ cần sống.
Chuyện tình của cây
Nhưng cuối cùng, em nhận ra, mình chẳng thể trách, giận và ghét ai cả, bởi đó là Quy Luật của Cuộc Sống. Chúng ta không nên sống vì quá khứ, mà bỏ đi bao điều tốt đẹp do tương lai mang tới, phải không anh?
Tuổi trẻ là những đóa hoa
Chúng ta thường lo lắng về việc liệu mình có chọn đúng con đường hay không, liệu những quyết định hôm nay có dẫn đến thành công trong tương lai. Nhưng sự thật là không ai có thể biết chắc chắn về điều đó. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là sống hết mình cho hiện tại, theo đuổi đam mê và không ngừng học hỏi từ những thất bại.