Tôi sẽ tin cô gái ấy
2022-05-06 01:25
Tác giả: Ngô Thành Tuấn
blogradio.vn - Cố gắng động viên, cố gắng an ủi, cố gắng khuyên nhủ… và tất cả điều mang lại con số 0 tròn trĩnh. Tôi bắt đầu đâm ra trách bạn mình. Ngốc nghếch lắm, yếu đuối lắm và hèn nhát lắm. Thể xác và con tim tách biệt hai thế giới thì làm sao vui vẻ.
***
Đêm 30 giao thừa năm ấy, một cái đêm ám ảnh với cuộc đời tôi. Dòng tin nhắn hiện lên, chúc mừng năm mới ư! Không phải, đó là tin báo tử - ba của bạn tôi vừa mất. Tôi chết lặng, trong khoảnh khắc thời gian dường như ngưng lại. Tôi gọi lại và chợt hỏi rằng: "Đùa thôi phải không". Từ bên đầu dây, bạn tôi oà khóc. Cô ấy như muốn chết đi, bởi với cô ấy, ba là một tình yêu to lớn, một chỗ dựa vững vàng, là trụ cột và là người đàn ông duy nhất của gia đình. Tôi thực sự buồn bã đến đau lòng, hãy mạnh mẽ lên tôi cố động viên, dù biết đó là thừa thãi vào lúc này.
Sau tang lễ, bạn tôi cũng đã bình tĩnh trở lại. Cô ấy đã có thể nói chuyện với mọi người, không còn nức nở nữa. Nhẹ nhàng, thanh thản. Rồi mọi chuyện sẽ ổn, cuộc sống sinh diệt vốn dĩ là lẽ tự nhiên cơ mà. Không cưỡng cầu, cũng không tránh khỏi.
Vài ngày tết cũng trôi qua một cách vội vã, trở lại Sài Gòn và làm việc. Tôi muốn rủ bạn tôi đi đâu đó quá, tám tếu vài câu chuyện. Nhưng bạn tôi, không trở lại thành phố nữa. Cô ấy đã từng kể cho tôi không biết bao nhiêu là hoài bão, những mơ ước lớn lao, cô ấy yêu cái thành phố này ghê gớm. Ấy thế mà! Bạn tôi đã thực sự suy sụp vậy sao? Tôi cố dùng mọi lý do mình nghĩ ra để giải thích: có lẽ là chán nản, có lẽ là đau thương hay có lẽ là vì yếu đuối... tất cả không điều gì làm tôi thoả mãn. Cô ấy năng động, yêu đời và mạnh mẽ lắm. Làm sao vậy?
Cô ấy nói vẫn yêu Sài Gòn say đắm, nhớ nó một cách điên cuồng, nhưng nhà chỉ còn lại 3 người phụ nữ, thì còn phải biết thế nào, ngoài ở cạnh bên, dựa dẫm vào nhau mà sống. Giữa đôi ngả đường lựa chọn, mình hay chị mình, sẽ ở lại. Cô ấy đã hi sinh? Ừ…! Bạn tôi đã chọn như thế, ở lại quê, không hẹn ngày trở lại thành phố - nơi mà cô yêu đến dại cuồng.
Tôi chưa bao giờ tin đó là cách giải quyết duy nhất cả. Cố gắng động viên, cố gắng an ủi, cố gắng khuyên nhủ… và tất cả điều mang lại con số 0 tròn trĩnh. Tôi bắt đầu đâm ra trách bạn mình. Ngốc nghếch lắm, yếu đuối lắm và hèn nhát lắm. Thể xác và con tim tách biệt hai thế giới thì làm sao vui vẻ. Thời gian dần trôi, ngày ngày tôi vẫn cố gắng nhắn vài tin cho cố ấy. Thực sự mong ngày bạn sẽ hồi tâm, quay lại đây và làm những thứ cô ấy muốn. Và còn điều quan trọng nhất là hình như tôi đã bắt đầu biết nhớ cái ánh mắt buồn xa xăm, nụ cười duyên dáng và từng câu chuyện mà bạn kể mỗi khi ngồi cùng nhau nhâm nhi ly cafe đắng… sao bạn nỡ bỏ tôi mà không lên nữa vậy – sao lại tàn nhẫn với nhau đến thế?
Hôm nay, tôi ghé nhà thăm cô ấy. Một ngôi nhà rộng lớn, nhưng lạnh lẽo, u buồn và đáng sợ. Tôi cảm nhận được sự ngợp thở đến đau lồng ngực khi bước vào và tù túng ngột ngạt đầy khó chịu. Ôi cô gái bé nhỏ mà tôi thầm nghĩ rằng yếu đuối, hèn nhát ấy lại thực sự dũng cảm đến phi thường. Một tiếng thở dài, một cái nhìn vô định, mình đã sai. Thanh xuân của bạn sẽ ở đây sao – tôi muốn mang bạn tôi ra khỏi nơi này, để bạn được tự do, viết tiếp những ước mơ còn đang dang dở của mình quá – nhưng rồi tôi bất chợt nhận ra, chẳng thể làm gì hơn được. Thực sự, cuộc sống quá đỗi phũ phàng và đôi khi con người chỉ đành biết cúi đầu bất lực. Lặng lẽ và bước tiếp vậy thôi. Biết làm sao hơn được. Có lẽ lấy chồng với cô ấy lúc này cũng đã là một điều giải thoát.
Cuộc đời vẫn thường khắc nghiệt như thế, luôn dồn ép con người đến tận chân tường. Lúc đó, hoặc là chấp nhận hoặc giả đứng lên. Và chẳng có nghịch cảnh nào nhấn chìm số phận ai mãi mãi, chỉ cần ta giữ cho mình một niềm tin - một niềm tin đầy đủ. Tôi tin bạn tôi, chí ít là một quán cà phê nhỏ đang được hình thành - mang theo sứ mệnh xoá tan nỗi buồn trong lòng cô gái trẻ. Rồi bạn sẽ lên thành phố, học pha chế, trở về quê gầy dựng cơ đồ. Nghe cũng mơ hồ và không dễ làm được, nhưng tôi sẽ tin cô ấy, chắc chắn. Rồi một ngày bạn sẽ tìm lại được niềm vui. Còn mục tiêu sẽ là còn lẽ sống? Có phải vậy không?
© Ngô Thành Tuấn - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Mất đi những người bạn thân còn buồn hơn cả thất tình | Radio Tâm sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu