Tôi sẽ tin cô gái ấy
2022-05-06 01:25
Tác giả: Ngô Thành Tuấn
blogradio.vn - Cố gắng động viên, cố gắng an ủi, cố gắng khuyên nhủ… và tất cả điều mang lại con số 0 tròn trĩnh. Tôi bắt đầu đâm ra trách bạn mình. Ngốc nghếch lắm, yếu đuối lắm và hèn nhát lắm. Thể xác và con tim tách biệt hai thế giới thì làm sao vui vẻ.
***
Đêm 30 giao thừa năm ấy, một cái đêm ám ảnh với cuộc đời tôi. Dòng tin nhắn hiện lên, chúc mừng năm mới ư! Không phải, đó là tin báo tử - ba của bạn tôi vừa mất. Tôi chết lặng, trong khoảnh khắc thời gian dường như ngưng lại. Tôi gọi lại và chợt hỏi rằng: "Đùa thôi phải không". Từ bên đầu dây, bạn tôi oà khóc. Cô ấy như muốn chết đi, bởi với cô ấy, ba là một tình yêu to lớn, một chỗ dựa vững vàng, là trụ cột và là người đàn ông duy nhất của gia đình. Tôi thực sự buồn bã đến đau lòng, hãy mạnh mẽ lên tôi cố động viên, dù biết đó là thừa thãi vào lúc này.
Sau tang lễ, bạn tôi cũng đã bình tĩnh trở lại. Cô ấy đã có thể nói chuyện với mọi người, không còn nức nở nữa. Nhẹ nhàng, thanh thản. Rồi mọi chuyện sẽ ổn, cuộc sống sinh diệt vốn dĩ là lẽ tự nhiên cơ mà. Không cưỡng cầu, cũng không tránh khỏi.
Vài ngày tết cũng trôi qua một cách vội vã, trở lại Sài Gòn và làm việc. Tôi muốn rủ bạn tôi đi đâu đó quá, tám tếu vài câu chuyện. Nhưng bạn tôi, không trở lại thành phố nữa. Cô ấy đã từng kể cho tôi không biết bao nhiêu là hoài bão, những mơ ước lớn lao, cô ấy yêu cái thành phố này ghê gớm. Ấy thế mà! Bạn tôi đã thực sự suy sụp vậy sao? Tôi cố dùng mọi lý do mình nghĩ ra để giải thích: có lẽ là chán nản, có lẽ là đau thương hay có lẽ là vì yếu đuối... tất cả không điều gì làm tôi thoả mãn. Cô ấy năng động, yêu đời và mạnh mẽ lắm. Làm sao vậy?
Cô ấy nói vẫn yêu Sài Gòn say đắm, nhớ nó một cách điên cuồng, nhưng nhà chỉ còn lại 3 người phụ nữ, thì còn phải biết thế nào, ngoài ở cạnh bên, dựa dẫm vào nhau mà sống. Giữa đôi ngả đường lựa chọn, mình hay chị mình, sẽ ở lại. Cô ấy đã hi sinh? Ừ…! Bạn tôi đã chọn như thế, ở lại quê, không hẹn ngày trở lại thành phố - nơi mà cô yêu đến dại cuồng.
Tôi chưa bao giờ tin đó là cách giải quyết duy nhất cả. Cố gắng động viên, cố gắng an ủi, cố gắng khuyên nhủ… và tất cả điều mang lại con số 0 tròn trĩnh. Tôi bắt đầu đâm ra trách bạn mình. Ngốc nghếch lắm, yếu đuối lắm và hèn nhát lắm. Thể xác và con tim tách biệt hai thế giới thì làm sao vui vẻ. Thời gian dần trôi, ngày ngày tôi vẫn cố gắng nhắn vài tin cho cố ấy. Thực sự mong ngày bạn sẽ hồi tâm, quay lại đây và làm những thứ cô ấy muốn. Và còn điều quan trọng nhất là hình như tôi đã bắt đầu biết nhớ cái ánh mắt buồn xa xăm, nụ cười duyên dáng và từng câu chuyện mà bạn kể mỗi khi ngồi cùng nhau nhâm nhi ly cafe đắng… sao bạn nỡ bỏ tôi mà không lên nữa vậy – sao lại tàn nhẫn với nhau đến thế?
Hôm nay, tôi ghé nhà thăm cô ấy. Một ngôi nhà rộng lớn, nhưng lạnh lẽo, u buồn và đáng sợ. Tôi cảm nhận được sự ngợp thở đến đau lồng ngực khi bước vào và tù túng ngột ngạt đầy khó chịu. Ôi cô gái bé nhỏ mà tôi thầm nghĩ rằng yếu đuối, hèn nhát ấy lại thực sự dũng cảm đến phi thường. Một tiếng thở dài, một cái nhìn vô định, mình đã sai. Thanh xuân của bạn sẽ ở đây sao – tôi muốn mang bạn tôi ra khỏi nơi này, để bạn được tự do, viết tiếp những ước mơ còn đang dang dở của mình quá – nhưng rồi tôi bất chợt nhận ra, chẳng thể làm gì hơn được. Thực sự, cuộc sống quá đỗi phũ phàng và đôi khi con người chỉ đành biết cúi đầu bất lực. Lặng lẽ và bước tiếp vậy thôi. Biết làm sao hơn được. Có lẽ lấy chồng với cô ấy lúc này cũng đã là một điều giải thoát.
Cuộc đời vẫn thường khắc nghiệt như thế, luôn dồn ép con người đến tận chân tường. Lúc đó, hoặc là chấp nhận hoặc giả đứng lên. Và chẳng có nghịch cảnh nào nhấn chìm số phận ai mãi mãi, chỉ cần ta giữ cho mình một niềm tin - một niềm tin đầy đủ. Tôi tin bạn tôi, chí ít là một quán cà phê nhỏ đang được hình thành - mang theo sứ mệnh xoá tan nỗi buồn trong lòng cô gái trẻ. Rồi bạn sẽ lên thành phố, học pha chế, trở về quê gầy dựng cơ đồ. Nghe cũng mơ hồ và không dễ làm được, nhưng tôi sẽ tin cô ấy, chắc chắn. Rồi một ngày bạn sẽ tìm lại được niềm vui. Còn mục tiêu sẽ là còn lẽ sống? Có phải vậy không?
© Ngô Thành Tuấn - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Mất đi những người bạn thân còn buồn hơn cả thất tình | Radio Tâm sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Thân gửi, anh yêu em
Nhưng chẳng có từ ngữ nào đủ để miêu tả nỗi nhớ ấy, và càng viết thì anh càng thấy mình rơi vào trong nó sâu hơn. Giờ đây anh đã hiểu nỗi lòng của những người yêu xa, anh muốn ôm và hôn em nhiều hơn bao giờ hết.
Tết là đừng xa nhau
Cái niềm ao ước đó cứ làm bác Ba trăn trở hoài mỗi khi từ tết xuất hiện, mong sao tết là tất cả được gần gũi bên nhau. Tết là đừng làm mọi người phải cách xa, vậy mà bác cứ ước hoài cũng có được đâu, là vì vậy đó.
Hôn nhân địa ngục hay ngã rẽ thiên đường
Người yêu hiện tại của em, anh ấy đã chứng kiến mọi thứ. Anh ấy đã an ủi và chăm sóc em khi em yếu đuối nhất, và em không thể ngừng tự hỏi: Tại sao em lại phải gắn bó với người chồng bạo lực, trong khi em có thể tìm được hạnh phúc thực sự?
Dịu dàng trong đời (Phần 5)
Cô từng nghe qua một câu nói: “Đến một lúc nào đó bạn sẽ phải bật khóc trước lựa chọn của bạn”, chuyện của Ngọc cũng vậy chuyện của cô cũng thế, mãi đến sau này cô mới có thể hiểu ra những điều này. Cô tổn thương người mình yêu cũng tổn thương cả chính mình
Những chuyện đến với mình đều là cái duyên
Cách tiếp nhận, xử lý các vấn đề của mỗi người cũng khác nhau. Những người cảm tính, bồng bột, xốc nổi thì hành động thường thái quá khi đối diện với sự việc. Còn những người chín chắn hơn, trải nghiệm hơn, trưởng thành hơn họ sẽ bình tĩnh để đối đáp.
Bãi sông Hồng
Cầu nhộn nhịp, lung linh trong nắng mới, Bóng nghiêng soi rạo rực nước sông Hồng. Sóng dạt dào năm tháng mãi chờ mong, Thuyền ai đó mong về lại bến xưa.
Người EQ cao không tuỳ tiện nói 3 điều này, trong khi người EQ thấp gặp ai cũng kể
Người EQ cao không dễ dàng chia sẻ 3 điều này với người khác. Họ luôn biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói.
Vì còn thương nên còn vương
Muốn kêu than với đất trời rằng mình nhớ em, muốn gào lên cho cả thế giới biết mình thương em nhưng nào có ai quan tâm đến anh cơ chứ, người ta cũng chỉ cười trừ vì hơi sức đâu mà để ý đến một kẻ tình si. Anh đành gửi gắm vào hết con chữ, anh vùi đầu vào những suy tư, anh cứa vào tay mình rỉ máu, à thì ra, chẳng đau bằng việc đánh mất em.
Buồn - tức là cuộc sống vẫn còn ý nghĩa
Cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ, tôi cũng vậy và mọi người cũng vậy. Cho đến lúc nào đó bạn vượt qua được những khó khăn, thử thách bạn sẽ thấy rằng những thứ làm khó bạn lại chính là những thứ giúp bạn được thăng hạng.
Dịu dàng trong đời (Phần 4)
Khi anh mở lời muốn tiến xa hơn, cô vui vẻ nhưng lại không dám tin, cô lại lùi lại, nhưng khi anh nói: “khi nào em muốn nói anh sẽ nghe” thì cô đã không còn do dự nữa rồi. Hẹn anh hôm nay là muốn kể cho anh quá khứ của cô, lại muốn cùng cho anh danh phận.