Chỉ cần biển tin em, vậy là đủ
2020-12-28 01:27
Tác giả:
blogradio.vn - Mỗi người có một tâm hồn riêng, chỉ là tâm hồn ấy phải lương thiện. Thầy có thích biển không. Rất nhiều người thích biển, yêu biển vì biển là biển, vì biển xứng đáng được yêu.
***
Em đang lắng nghe tiếng sóng
Sóng muôn đời vẫn vậy, lúc nhẹ nhàng dịu êm lúc thét gào dữ dội
Em muôn đời vẫn vậy, đi đâu về đâu vẫn quay về bên biển.
Quê hương em là biển mà.
Em nghĩ nếu con đường biết nói, nó sẽ kiện em vì cái tội không bao giờ gọi đúng tên nó. Con đường có tên rõ ràng, sao em cứ gọi là đường biển. Và nó cũng sẽ mắng em vì quá yêu biển nên mỗi lần cứ muốn xả stress hay rảnh rỗi là em cứ đi dạo biển, đứng ngắm biển. Bao nhiêu năm đi trên con đường ấy nó hổng bị mòn đi mới là lạ.
Không phải mình em đâu, người dân quê em đều rất yêu biển và còn mê biển là đằng khác.
Nhiều lúc em cứ nghĩ, biển không phải chỉ là thiên nhiên, là món quà tuyệt vời từ thiên nhiên được ông trời ưu ái tặng cho quê em, mà biển còn là một con người. Những gì biển thể hiện đúng là vậy mà, có lúc giận dữ, có lúc ngoan hiền, có lúc xanh trong xinh đẹp, có lúc lại đục ngầu xấu xí những ngày mưa bão.
Cho dù thế nào, em vẫn rất yêu biển.
Ngày xưa theo ba đi tắm biển, em nhớ nhất là những lần bị uống nước, em chỉ biết kêu lên, ba ơi mặn quá, ba em chỉ cười. Sau này khi lớn em phát hiện ra da em bị nổi đỏ lên khi tắm biển, vậy là bác sĩ không cho em tắm biển nữa, họ nói em bị dị ứng nặng với nước biển.
Ở biển mà không được tắm biển, vừa buồn vừa ức.
Nhưng không sao, em được ngắm biển là ổn rồi.
Em nhớ có lần Thầy nói với em là Thầy không biết hát, em thì biết hát một chút và thích hát, những bài hát về biển thì nhiều lắm, em cứ hát theo ý thích mà nhiều khi chẳng thuộc trọn vẹn bài nào.
“Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông dường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu về đâu”
Em cũng không nhớ đã bao nhiêu lần em lội chân không trên cát. Cát biển mịn màng, cứ mỗi bước chân lại được in dấu rồi lại bị sóng xóa đi làm em vừa tiếc nuối vừa thích thú. Nhiều lúc em hỏi biển, biển có tự bao giờ và ai sinh ra biển nhưng biển im lặng, chỉ có tiếng sóng rì rào nhè nhẹ mà em cảm nhận như tiếng cười khẽ của biển vậy.
Có người nói tính em lãng mạn quá nên rất dễ bị khổ tâm. Em thấy ngược lại, tính em rất thẳng và rất thực tế, còn lãng mạn như người ta nói có lẽ là do những cảm xúc trong em quá nhiều và đã có lúc em chưa kiểm soát được hết, vậy thôi. Mà em nghĩ cũng nên lãng mạn một chút, cuộc sống sẽ bớt nặng nề hơn. Nhưng thẳng quá cũng không tốt, đó là một trong những điểm yếu của em.
Nhiều lúc người ta thương hoặc ghét một ai đó không cần phải có lý do, đúng không Thầy, mà khi hết tình cảm rồi cũng vậy, càng không cần có lý do. Thương là thương, mà hết thương là hết thương, đơn giản vậy thôi mà.
Mỗi người có một tâm hồn riêng, chỉ là tâm hồn ấy phải lương thiện.
Thầy có thích biển không
Rất nhiều người thích biển, yêu biển vì biển là biển, vì biển xứng đáng được yêu.
Với em, biển luôn chất chứa trong lòng bao nhiêu bí ẩn, bao nhiêu điều kỳ thú mà con người chưa thể khám phá hết được, biển chứa đựng trong lòng nó bao nhiêu nỗi đau, bao nhiều hoài vọng, bao nhiêu ước mơ của bao con người thầm lặng đã ngủ yên mãi mãi, để ngàn đời sau còn lưu luyến nhắc tên.
Với em, biển cũng để lại cho em những ký ức đớn đau một thời.
Năm em học lớp 10, có hai người bạn khá thân học cùng lớp học thêm toán với em đi vượt biên cùng gia đình. Em nghe kể khi tàu ra giữa khơi đã gặp bọn hải tặc, tụi nó giết và cướp hết sạch tài sản của mọi người. Em nghe mà đau đớn, ngày ấy người ta đi vượt biên nhiều lắm và nạn hải tặc là nỗi ám ảnh lớn nhất với họ thời đó. Ở xóm em cũng có mấy gia đình như vậy nhưng họ may mắn hơn các bạn em, họ đến nơi an toàn.
Thời đó, nước Mỹ là một viễn cảnh huy hoàng cho bao người. Ở đó người ta được ăn sung mặc sướng, được có lắm tiền mà không phải bỏ công sức nhọc nhằn. Lúc đó em còn nhỏ quá, em nghe người ta nói vậy thì biết vậy.
Rồi sau này lớn lên, em càng hiểu ra, Mỹ là đất nước giàu có bậc nhất thế giới và cũng là đất nước mà tội ác và tội phạm cũng diễn ra nhan nhản mỗi ngày.
Những lúc đứng trước biển, em vẫn nhớ về hai người bạn của em là vậy.
Em không thân với Thầy, nhưng em chắc chắn Thầy thích không khí ở biển hơn trong kia. Ở đây khí hậu ôn hòa và dễ chịu hơn nhiều. Em đã quá quen với cuộc sống nơi đây, quá quen với hơi thở của biển, mùi vị mằn mặn nồng nồng mà biển luôn thổi vào em mỗi lúc em ở trước biển, đi trên đường biển hay chỉ là một thoáng nghĩ về biển cũng cảm nhận rõ ràng được tất cả hương vị ấy.
Với em, từ lâu lắm rồi, biển luôn là người bạn duy nhất em tuyệt đối tin tưởng, có những nỗi niềm em không biết phải chia sẻ cùng ai, em chỉ nói với biển. Rồi khi nói xong, câu cuối cùng em chào biển để quay người đi về, luôn luôn là:
“Em không cần biển thương em, em chỉ cần biển tin em, vậy là đủ.”
Có lúc biển giận dữ, tung những đợt sóng cao và xa tận vào bờ nơi em đứng, làm bắn những giọt nước lên tận mặt em, em quay người đi rồi mà cảm giác biển vẫn đang cuồn cuộn nỗi giận đuổi xô theo, có lúc biển lại im lìm và phẳng lặng không một gợn sóng, như bình thản trước em, như chưa hề nghe em nói, không hiểu sao những lúc vậy làm em buồn hơn, đau hơn.
Và sóng biển nữa, sóng đã làm ướt chân em bao lần, làm em mỉm cười và cũng làm em nhăn mặt bao lần.
Em không nhớ nổi.
Tiếng sóng biển, hát tia nắng đầu tiên
Tiếng sóng biển, khát khao mối tình riêng, trong sáng…
Thầy đọc bài viết của em nhiều nhiều chắc từ từ sẽ hát được. Em chỉ muốn Thầy được vui.
© Thùy Vân - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Nhẫn một chút sóng yên gió lặng, lùi một bước biển rộng trời cao | Góc suy ngẫm
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu