Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có ai thấy cô đơn trước biển cả?

2020-01-10 01:22

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi cứ như mình đã sinh ra cùng với biển vậy, lúc nào tôi cũng xúc động khi ngắm cảnh biển hết. Những làn sóng dập dềnh đưa tôi đi xa, và có một dạo tôi ngốc nghếch đến độ muốn trở thành thủy thủ để lênh đênh trên biển mỗi ngày. Tiếc là, cái giấc mơ ấy thật chả phù hợp và đành mãi mãi chìm trong trí tưởng tượng của tôi.

***

Tôi không hiểu bằng cách nào mà biển cứ len lỏi vào trong tâm trí tôi rồi ở yên đó như một người tình cũ. Khao khát của tôi là chu du trên đại dương mênh mông nước, nhưng hầu hết các ngày trong năm đều bó buộc trong cuộc sống thường nhật, nhàm tẻ và ồn ào.

Tôi sinh ra và lớn lên ở một thành phố cảng, may mắn sao, dù không có điều kiện kinh tế nhưng năm nào cũng được ra biển chơi. Hết tắm biển, lại ngồi ăn tối trên bãi cỏ gần biển. Chỗ ấy là một cái đê cao có thể nhìn xuống dưới mặt biển cách tầm 2 mét. Cứ tối đến là nước biển dâng lên, phủ hết cả lên cát vàng, sóng cuộn đập ầm ầm vào đê biển, té cả nước mặn chát lên trên như mưa phùn. Ấy là cái chỗ tôi thường đứng ngắm biển sau khi ăn xong, gió biển đưa tâm trí tôi về những nơi xa lắm. Gió hong khô mái tóc ướt của tôi, còn sóng như cuộn trào những bài hát rì rầm của mẹ thiên nhiên.

Năm nào tôi cũng đứng một mình ở đó, mặc cho những người khác trong gia đình và những bạn bè của bố mẹ, và cả con cái họ làm bất kể điều gì xung quanh. Tôi đứng đó tận hưởng cảnh biển xa xa, tôi nhìn thấy chân trời, bầu trời và biển nối nhau như 1 đường vòng cung. Sau này, tôi mới đi đến kết luận rằng, cảnh biển khiến tâm tôi lặng, và việc chìm đắm trong khoảng thời gian đứng đó một mình khiến gột rửa tâm trí tôi.

Lớn hơn một chút, tôi vẫn thường tự mình đi tới đó. Ngày ấy tôi 15 tuổi, và tôi đi đến biển trên chiếc xe đạp điện thông thường. Cả đi cả về một quãng đường xa xa khiến xe hết cạn điện và gần như đi rất chậm ở quãng cuối, nhưng như thế chẳng là gì so với cảm xúc đã đến với tôi khi đứng trước biển. Mùa đông, biển vắng bóng người, còn tôi đứng trên chính con đê ấy mà nhìn biển. Trời xanh, nắng đẹp quá, càng tuyệt hơn khi chỉ có một mình.

Cô đơn ư? Không.

Buồn tẻ ư? Không.

Chỉ có lòng người hòa một nhịp với thiên nhiên, và tôi thấy những con sóng xa tít tắp ấy là sự tự do của tâm hồn. Gió ở đây cũng lộng lắm, gió khơi dậy những cảm xúc, tôi muốn theo gió bay thật xa... Đến bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy mình khi ấy thật quyết đoán, muốn đi là đi, mặc cho về muộn và bị la mắng, nhưng lòng tôi vui vì gió đã lấy đi những ưu phiền trong lòng.

Tôi cứ như mình đã sinh ra cùng với biển vậy, lúc nào tôi cũng xúc động khi ngắm cảnh biển hết. Những làn sóng dập dềnh đưa tôi đi xa, và có một dạo tôi ngốc nghếch đến độ muốn trở thành thủy thủ để lênh đênh trên biển mỗi ngày. Tiếc là, cái giấc mơ ấy thật chả phù hợp và đành mãi mãi chìm trong trí tưởng tượng của tôi. Tôi chỉ thích hợp để ngắm biển thôi, và ngắm một mình thôi.

Có ai yêu biển như tôi không?

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình: Hôm nay tôi có một nỗi niềm không tên

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top