Tôi là một công dân
2022-05-15 01:10
Tác giả:
blogradio.vn - Cho dù tôi có làm bất cứ việc gì, thì đó cũng là một việc lương thiện và tôi là một công dân của thành phố này, tôi đang góp phần làm đẹp làm sạch cho cuộc sống nơi đây. Còn gì tự hào hơn thế
***
Có một lần Nhi hỏi tôi:
- Chị Trân nè, công việc chị được đi đây đi đó nhiều, chắc được gặp nhiều người lắm, kể cả những người nổi tiếng?
Tôi ngạc nhiên
- Cũng thi thoảng thôi em, mà sao hôm nay em quan tâm đến những chuyện đó?
Nhi cười
- Dạ không, chuyện em quan tâm là những người nổi tiếng nhưng bị tước quyền công dân, vì họ vi phạm luật pháp.
À, tôi hiểu rồi, chuyện đó thì bình thường, mà không cần phải đi đâu xa như tôi, ngồi tại nhà như Nhi cũng biết cũng gặp được mà, vì truyền thông đưa tin rất nhanh. Nhưng nhìn vẻ mặt quá nôn nóng hào hứng của Nhi, tôi biết cô ấy muốn nghe tôi kể
- Họ cũng là những con người, như hai chị em mình, nhưng chị chưa được tiếp xúc chưa được gặp bất cứ ai nổi tiếng mà phải vào trại giam, ngược lại chị đã gặp những người hết sức bình thường nhưng qua một đêm hay qua một ngày lại trở nên vô cùng nổi tiếng, vì cái khoảng cách mong manh một đêm một ngày đó đủ biến họ từ một công dân trở thành một tội phạm, vì những tội lỗi hay tội ác mà họ gây ra.
Tôi nói với Nhi như thế.
Nhưng điều tôi muốn viết trong bài viết nhỏ này, không phải là việc tôi làm thỏa mãn những hiếu kỳ của cô em hàng xóm thân thiết, mà tôi chỉ muốn viết lên một điều vô cùng nhỏ nhoi bình dị, đó là ước muốn nhỏ bé đơn giản nhất mà chỉ khi người ta mất đi, người ta mới chợt giật mình thảng thốt.
Mình vừa bị mất quyền công dân, mình không còn được sống tự do như trước nữa.
Và rồi như một sự mặc định đương nhiên, họ chỉ còn khao khát mỗi điều ấy, được làm một công dân hợp pháp và được xã hội chấp nhận. Cái điều tưởng chừng quá ư dễ dàng quá ư chắc chắn kia giờ với họ là một ước mơ, một giấc mơ còn xa vời ngoài tầm tay với, sau khi biết được thời gian để được cải tạo cải huấn lại để họ quay về với cuộc sống của một công dân.
Nhi nói với tôi:
- Mỗi ngày em chỉ quanh quẩn trong nhà và làm những công việc đơn giản nhất của một phụ nữ trong gia đình, có bước ra ngoài kia em cũng chỉ gặp những người bình thường nhất, những người lao động vất vả mưu sinh với bao nhiêu công việc khác nhau, trong chợ, trên đường phố, ở khắp các ngả đường. Họ chăm chăm vào công việc của họ nên chẳng quan tâm đến việc họ đang có trong tay một tài sản vô cùng quý báu. Đó là quyền tự do, là họ đang là một công dân của một đất nước độc lập.
Tôi đồng ý với Nhi
- Em nói đúng rồi, chị sẽ kể em nghe một số chuyện tiêu biểu ở một số người tiêu biểu mà chị đã từng gặp và rất yêu mến họ.
Và tôi nhớ lại:
Có một lần chị đi bộ về trong đêm khuya, từ ga về nhà chị, là chị có hứng muốn như thế chứ không có lý do nào khác, sau một chuyến công tác ngắn ngày. Đường phố khi ấy rất vắng rất yên tĩnh, các hàng quán dường như đóng cửa hết, chỉ còn những ánh đèn lấp lánh trên cao là vẫn thức và sáng đến chói mắt. Chị nhìn thấy một chị lao công đang quét bên vệ đường, đêm khuya yên tĩnh đến nỗi nghe thấy tiếng chổi quét của chị ấy. Chị đi đến gần thì chị ấy cũng vừa dừng tay và đang uống nước.
- Chào chị, hôm nay chị làm ca khuya ở đoạn đường này ạ?
Chị ấy quay lại và nhìn chị ngạc nhiên.
- Có chuyện gì không em, chị vẫn hay quét ở đây mà.
- Dạ không, xin lỗi đã làm chị giật mình, em chỉ muốn làm quen với chị, vì nhà em cũng ở gần đây.
- Vậy hả, chị vẫn thích làm giờ này, một phần vì chị quá quen với con đường, một phần chị thích được làm việc trong vắng lặng yên tĩnh, không ồn ào xô bồ như giờ giấc ban ngày.
- Nhưng sẽ ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe, vì đây là giờ mà cơ thể chúng ta phải ngủ, vì đó là quy luật của cái đồng hồ sinh học quy định.
- Chị quen rồi em à, mà chị nghĩ chỉ cần ai cũng thấy vui thấy hài lòng với công việc mình làm, vậy là được.
- Cho em hỏi chị một câu, chị đã trong nghề bao lâu rồi ạ?
- Mười mấy năm rồi, và chị yên tâm tin tưởng với đôi tay của chị, với thu nhập chị có. Chị phải tiếp tục đây, không là trễ mất. Chào em nhé.
- Cảm ơn chị.
Nhi biết không, đó chỉ là cuộc trò chuyện rất ngắn nhưng chị cảm nhận được chị ấy đang vô cùng yêu cuộc sống này. Gương mặt chị ấy toát lên điều ấy.
Cho dù tôi có làm bất cứ việc gì, thì đó cũng là một việc lương thiện và tôi là một công dân của thành phố này, tôi đang góp phần làm đẹp làm sạch cho cuộc sống nơi đây.
Còn gì tự hào hơn thế hả Nhi?
Và tôi nhớ lại
Có một lần tôi ngẫu hứng đi xích lô về nhà thay vì đi xe ôm hay các phương tiện khác, vì lúc đi thì có ông xã tôi chở đi, nhưng tôi nói tôi thích tự về nên anh khỏi chờ khỏi đón.
Đã lâu lắm tôi mới được ngồi trên xích lô nên rất thích thú, và vì bác tài rất vui tính cứ trò chuyện suốt với tôi trên đoạn đường.
- Cháu đi sắm tết đúng không, mới đó mà lại tết nữa rồi.
- Dạ vâng, chú có vẻ không thích tết ạ?
- Chú không thích, mỗi lần tết đến là bao nhiêu thứ phải lo phải sắm. Chú cứ thích cuộc sống bình thường như này hơn.
- Dạ vâng, cháu nghe nhiều người cũng nói như vậy. Họ còn hát là:
“Nghe xuân sang thấy trong lòng như ứa gan
Tết đến nơi mà trong túi không có lấy một ngàn”
Tôi làm chú cười ha hả:
- Con nhỏ này vui tính thiệt, nói vậy thôi chứ làm gì mà thảm đến thế phải không cháu. Chú chỉ mong lúc nào cũng khỏe mạnh để ngày kiếm hai bữa là được.
- Ba bữa chú à.
Tôi đính chính lại.
- Đúng rồi cháu, vì chú quen nói theo kiểu dân lao động của các chú, mà mỗi ngày cứ rong ruổi trên con xe này là vui rồi, còn được đi khắp nơi được làm việc là sướng nhất rồi cháu.
Nhi thấy chưa, tất cả những gì chú ấy nói là chú ấy rất tự hào vì được lao động kiếm sống, được tự do đây đó mỗi ngày.
- Đó là một hạnh phúc, hạnh phúc vì được là một công dân, em hiểu. Chị kể tiếp đi, em muốn nghe vì hay quá.
Đôi khi chỉ là những chuyện rất bình thường của cuộc sống này mà người ta quá vội vã nên đã không nhận ra, cũng như họ chẳng bao giờ nhận ra những gì họ đang có trong tay là thật sự quý giá cần phải được giữ gìn, là quyền lợi chính đáng và vinh quang nhất của một con người.
Tôi là một công dân.
Tôi ngồi bên cạnh Nhi lúc ấy, muốn tuôn ra bao nhiêu điều cho Nhi nghe, để thấy hai chị em lúc nào cũng hiểu nhau đến tận từng cử chỉ ánh mắt, nhưng điện thoại tôi réo lên. Có công việc đột xuất đang chờ tôi.
- Chị phải lên cơ quan rồi Nhi, hẹn em khi khác.
Và tôi cũng hẹn mọi người khi khác, vì tất cả những bài viết của tôi lúc nào cũng được hoàn hảo nhất cũng được vẹn tròn nhất khi đến với mọi người, duy chỉ có lần này tôi thật sự xin lỗi vì phải dừng lại đây. Bài viết bị dở dang nhưng đó là những gì tôi muốn viết, tôi không hẹn và cũng không hứa rằng sẽ có những bài khác tiếp theo, cũng với chủ đề này.
Lần đầu tiên có một bài viết mà tôi không tự tin khi được phổ biến đến mọi người. Tôi còn nhiều câu chuyện đời thường khác muốn viết ra đây xiết bao, với hạnh phúc nhỏ nhoi ấy, như Nhi đã nói, mà cuộc sống bận rộn luôn làm người ta quên mất.
Tôi là một công dân.
Ông xã tôi hay nói tôi là người thích ôm rơm nặng bụng, vì với những chuyện cỏn con nhất tôi cũng quan tâm và ghi nhớ, vậy mới có bài viết này mọi người ạ.
Xin lỗi vì tôi không thể viết dài hơn.
© HẢI ANH - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Có những ngày bỗng thấy mình trưởng thành hơn hôm qua | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.