Tôi đổi thay để trở thành phiên bản tốt hơn
2023-01-01 01:20
Tác giả:
Nguyễn Thị Ngọc Huyền
blogradio.vn - Mọi người tò mò về những cái mới lạ, độc đáo, và cũng thường bị tác động bởi những điều chân thành. Thay vì đem quá nhiều cái “tôi” ra để khẳng định mình phù hợp, hãy mang tới cho họ những điều hay ho, họ sẽ muốn khai thác thêm ở bạn.
***
Với tôi, những năm đầu 2020s nhiều biến cố này, cũng là nhiều năm rực rỡ.
Ngoài kia, ngày ngày báo đài đưa tin về hàng trăm, hàng nghìn ca nhiễm hay các biến thể mới. Lạy chúa! Tôi may mắn nằm trong vùng xanh an toàn khi kịp về nhà trước đợt bùng phát lớn hồi đầu tháng 5 ấy.
Ngoài kia, ngày ngày báo đài đưa tin về số người tử vong, số trẻ em mồ côi dần tăng lên cấp số nhân khi bố mẹ chúng nhiễm Covid 19. Lạy Chúa! Gia đình tôi vẫn còn đông đủ thành viên để cùng nhau ăn những bữa cơm từ mùa hạ sang mùa đông.
Ngoài kia, tôi biết, với nhiều người, đại dịch là con quỷ gớm ghiếc và nguy hiểm số một. Lạy Chúa! Tôi sẽ nói bản thân thật may mắn khi nó cho tôi một (vài) cơ hội lớn trong cuộc đời.
Lúc tôi quyết tâm nhất, quyết tâm bước khỏi vùng an toàn của mình, dịch bệnh đang lan tràn khắp nơi. Tôi đăng kí tham gia hàng tá dự án tình nguyện để trải nghiệm, để làm mới mình, nhưng tiếc thay, dịch bùng, tôi tưởng các cánh cổng sẽ tạm đóng lại. Vốn dĩ bản thân đã ít hoạt động, ít nói, ít dũng khí, tôi cũng hoang mang một thời gian dài. Nhưng bạn biết gì không? Các dự án chuyển sang online, dần dần, từng nơi một, họ báo mail cho tôi về các buổi phỏng vấn trực tuyến. Ừ thì tôi cũng tham gia thử những lần đầu đi phỏng vấn, run nhiều, tự ti cũng nhiều vì kinh nghiệm ít, mà khả năng cũng ít. Rồi tôi đậu, bằng cách thần kỳ nào đó, ban đầu là có một nơi nhận, rồi hai, ba nơi, cũng nhận. Tôi ngồi thẫn thờ nhìn mail và suy nghĩ nhiều lắm. Và tôi chợt nhận ra, (hình như) hôm phỏng vấn tôi rất dạn dĩ thì phải, (hình như) tôi biết là phỏng vấn trên không gian ảo, qua một cái màn hình, họ không nhìn thấy toàn bộ tôi, nên tôi không sợ (lắm). (Hình như) họ cũng không tường tận thấy sự lúng túng và run của tôi mỗi lần đối diện với câu hỏi mới. Không phải vì họ thiếu sự nhạy bén hay tinh tường, đơn giản vì khi không nhìn thấy trực tiếp, những nỗi lo của tôi tự nhiên biến thành sự suy tư, suy ngẫm nghiêm túc trong mắt mọi người. Ấy là tôi thành công bước đầu, tạm gọi là thành công ảo.
Ấy là tôi cũng thừa thắng xông lên. Sau khoảng 2-3 tháng được “thử việc”, học hỏi rồi tích lũy vài kĩ năng, tôi mạnh dạn app vào các tổ chức lớn hơn nữa (các tổ chức mà tôi quan tâm là về hướng nghiệp, môi trường, tình nguyện). Mỗi vòng quyết định đối với tôi đều là vòng đơn. Những người khác đã tham gia rất nhiều, kỹ năng, kinh nghiệm để thuyết phục cũng có nhiều. Tôi cũng kể về kỹ năng nhất định của mình, nhưng chèn thêm những kiến thức thực tế mà tôi biết từ những dự án trước thay vì những câu hiểu biết chung chung. Rồi tôi cũng vào phỏng vấn, cũng đậu. Ấy là tôi rút ra kinh nghiệm cho mình, cho bạn bè xung quanh khi tham gia ứng tuyển vào các dự án. “Đừng “show off”, hãy “introduce” với nhà tuyển dụng”. Mọi người tò mò về những cái mới lạ, độc đáo, và cũng thường bị tác động bởi những điều chân thành. Thay vì đem quá nhiều cái “tôi” ra để khẳng định mình phù hợp, hãy mang tới cho họ những điều hay ho, họ sẽ muốn khai thác thêm ở bạn.
Sau nửa năm tham gia tình nguyện, tôi tìm lại được hoài bão mà tôi theo đuổi từ ngày bé, nhưng đã bị mai một đi do mải chạy theo cơm áo gạo tiền. Tôi muốn trở thành một giáo viên! Một giáo viên Tiếng Anh tình nguyện cho trẻ em miền núi và trẻ có hoàn cảnh khó khăn. Nghe qua thì như phép màu đó, như nhất thời đó, nhưng có một người chị mentor đã nói với tôi thế này: Hãy chọn làm điều khiến trái tim mình xao xuyến mỗi khi nghĩ tới, và điều mà nếu không làm thì mình sẽ hối hận. Tôi tìm ra được, mỗi lần bắt đầu dự án cho kế hoạch tình nguyện mới, tôi mất mấy đêm nghĩ về các em ở miền sâu miền xa ấy, nơi giáo dục trọn vẹn và đầy đủ chưa tới kịp. Rồi tôi cũng nghĩ, làm tình nguyện, (không to tát) có khi sinh ra là dành cho tôi.
Thừa thắng xông lên phần hai - tôi tham gia ứng tuyển các chương trình học bổng lớn. Phần này tôi nghĩ mình cũng khá ghi điểm, khi viết trong các lá đơn về ước mơ, dự định tương lai của mình. Nhiều anh chị phỏng vấn cũng hồ nghi không kém, họ hỏi tôi đang làm gì để đạt được ước mơ đấy, vì sao em chọn con đường này, em có quyết tâm không? Tôi cũng trả lời thành thật lại, từ chính tiếng lòng của mình. Và có lẽ họ ấn tượng và hy vọng tôi thực hiện được ước mơ đó, họ trao học bổng cho tôi. Tính đến bây giờ, tôi đã nhận hỗ trợ từ 3 nơi như thế.
Không nhiều, không nổi trội như các bạn khác. Nhưng đối với tôi, hành trình từ con kiến vươn lên làm con chuột nhắt, cũng khiến tôi mát lòng mát dạ. Ít nhất là tôi đã rất cố gắng cày ngày cày đêm mấy dự án liền. Hay bước ban đầu là dám đi ra, dám vượt qua sự sợ hãi khi người khác nhìn vào khuôn mặt một kẻ “không có gì”. Tôi đã mơ lớn, làm lớn, và nhận lớn, từ rất nhiều người. Tôi cũng nghĩ lại câu nói mà trước kia bản thân từng cho là phù phiếm: “Khi bạn khao khát một điều gì đó, cả vũ trụ sẽ hợp lực giúp bạn đạt được nó”. Bây giờ tôi mới thấm, khi chưa quyết tâm, chẳng có vũ trụ nào giúp cả. Khi quyết tâm chưa đủ lớn, chưa nhiều, cũng không có vũ trụ nào giúp. Khi quyết tâm rồi mà bản thân chưa thực sự nỗ lực để có được kết quả nào đó, vũ trụ cũng không giúp được. Mọi thứ trước hết xuất phát từ mình đã, xuất phát từ sự kiên định và khát khao của chính mình, vũ trụ mới nghe thấy, mới thẩm thấy, rồi mới đưa tay xuống nâng mình lên!
Bạn có thể không chọn được điểm xuất phát, không chọn được con đường mật ngọt hay sỏi đá bạn sẽ đi. Nhưng có một điều chắc chắn, bạn có thể lựa chọn đám mây mà bạn đứng ở hiện tại. Mây tầng nào sẽ gặp mây tầng đó. Khi đứng ở đám mây tốt hơn, mọi điều tốt hơn sẽ đến với bạn!
© Thư Đình - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Ngày đẹp trời nhất là ngày mình còn thanh xuân | Radio Tâm Sự
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên
Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?
Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi
Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.

Mẹ ơi, con xin lỗi…
Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.

Học cách quên em
Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện
Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.