Tôi 23 gửi tôi tuổi 17: 'Cảm ơn sự bồng bột của cậu để chúng ta giờ đây vơi đi nhiều nuối tiếc!'
2020-06-11 01:29
Tác giả: Vĩnh Thanh
blogradio.vn - Có thể trong mắt người lớn, cậu chỉ có ngông cuồng, bồng bột muốn vùng vẫy khỏi sự sắp đặt của gia đình, nhưng trong mắt tôi bây giờ, cậu khá lắm, dám nói, dám bỏ, dám theo đuổi.
***
Tôi của tuổi 23 gửi tôi của tuổi 17: cảm ơn sự bồng bột của cậu để chúng ta giờ đây vơi đi nhiều nuối tiếc.
Cậu của tuổi 17 chính là quá khứ đẹp đẽ của tôi bây giờ, chúng ta cách nhau 6 năm – thời gian đo bằng sự nồng nhiệt nhất của tuổi trẻ.
Tôi nhớ cậu đã sống những ngày tháng theo đúng ước mơ và kỳ vọng của gia đình, nhưng khi ấy cậu có thực sự vui vẻ không thì không ai biết. Tôi nhớ hè cấp 2 là những chiều gói gọn bên bàn học cạnh cửa sổ. Nhớ những lần cậu xem trộm Tivi sáng chủ nhật, vì bình thường chỉ có thời sự tối 19h và những lần “xúi” em trai nói bố mở Tivi. Tôi cũng không quên mỗi lần đạp xe không có điềm dừng để tự gặm nhấm nỗi buồn, để rồi lúc trở về, cậu vẫn là cô bé kính cận chăm chỉ như mới đây thôi. Hay một sáng mùa thu tháng 8 khi chia lớp 10, có chút tha thiết được đăng ký khối D, rồi lại dứt khoát chọn khối A như bố mẹ vẫn hy vọng.
Ước mơ của cậu là trở thành giáo viên một ngành xã hội, chứ không phải một nhân viên văn phòng xuất sắc hay một kỹ sư lành nghề trong tưởng tượng của cha mẹ. Hụt hẫng thay, không ai ủng hộ cậu! Họ có những lí do chính đáng khó phản bác, nhưng lại chẳng thể thể khiến chúng ta từ bỏ. Cậu tiếp tục mòn mỏi trong hai năm đầu của THPT với những phương trình vật lý, phản ứng hóa học. Nhưng cho dù có cố gắng thì cả cậu, cả tôi đều nhận ra rằng chúng ta không hợp để tiếp tục với khối A, càng không hợp để dành cả đời vật lộn giữa những phức tạp chốn công sở. Tôi biết, cậu khi ấy, không thật sự vui vẻ!
Rồi một ngày cuối năm học lớp 11, tôi không nhớ rõ tâm trạng cậu, cũng không nhớ rõ sự giận dữ của bố mẹ, chỉ nhớ cậu dứt khoát tuyên bố bỏ khối A, cậu muốn thi sư phạm. Thế đấy, cái ngày cậu bắt đầu sống cho ước mơ bắt đầu – có nông nổi của tuổi mới lớn, lại có chút can đảm mà tuổi trưởng thành tôi thiếu. Bố mẹ cho rằng nghề giáo không thể giúp chúng ta khá hơn so với những ngành kinh tế, kỹ thuật khác – một tư tưởng mà tôi nghĩ nhiều phụ huynh bây giờ vẫn có. Suy cho cùng thì họ vẫn chỉ là nghĩ cho con, chúng ta hiểu, nhưng chúng ta không muốn chấp nhận tương lai được sắp đặt! Đến giờ, tôi cũng chẳng biết cậu lấy can đảm ở đâu để giải thích nhiều điều như thế về nghề giáo, về tương lai và khao khát được đứng trên bục giảng. Nhưng tôi biết, cậu khi ấy, thực sự có lòng tin vào ước mơ của mình!
Đối với bố mẹ, từ tức giận vì con gái không nghe lời, sang nghi ngờ suy nghĩ của con, đến chấp nhận cho một chút thay đổi, đó cũng là một sự dũng cảm. Đối với cả hai chúng ta, so với những ngày tháng chỉ có học, chấp nhận, không được lắng nghe, tôi biết cậu đã phải đắn đo và đấu tranh đến thế nào. Có thể trong mắt người lớn, cậu chỉ có ngông cuồng, bồng bột muốn vùng vẫy khỏi sự sắp đặt của gia đình, nhưng trong mắt tôi bây giờ, cậu khá lắm, dám nói, dám bỏ, dám theo đuổi. Và xa hơn, chính cậu ở tuổi ấy đã vẽ được những nét đầu của chặng đường dài, để 6 năm sau, tôi vẫn đang miệt mài theo đuổi giấc mơ của chúng ta.
Ngày đó nếu được bước chân vào giảng đường sư phạm, chắc hè này đã là năm đầu của cô giáo trẻ. Nhưng cuộc sống vốn dĩ không trọn vẹn như thế, nếu năm đó chúng ta tiếp tục cắm cúi như nhiều đứa trẻ được “lập trình” sẵn khác, sự không trọn vẹn ấy có thể còn bị đào sâu hơn nữa. Tôi của bây giờ đã tốt nghiệp một trường kinh tế như bố mẹ mong muốn, cũng đã trở thành nhân viên văn phòng như đúng ngành học. Nhưng cậu đừng vội buồn, tất cả của hiện tại chỉ để tôi tiếp tục học và thực hiện ước mơ của chúng ta. Tôi không thể quay lại năm 18 tuổi để thay đổi nguyện vọng đại học, nhưng tôi của tuổi 23 có thể viết tiếp giấc mơ đứng trên bục giảng của cậu, sẽ nỗ lực để không xa nữa có ngày khai giảng đầu tiên với tư cách giảng viên Đại học!
Nếu lúc nào đó thời gian và ký ức có thể mang những dòng chữ này đặt vào tay cậu, hãy mỉm cười và kiên trì theo đuổi ước mơ nhỏ bé ấy nhé! Dù là cậu của tuổi 17 hay tôi của tuổi 23, chúng ta cũng đều thực sự hạnh phúc vì đã tìm ra một ánh sáng yếu ớt ủ ấm giấc mơ của mình, để chặng đường tương lai bớt tăm tối, lạnh lẽo!
Và dù có lâu hơn, khó khăn hơn, cũng cảm ơn cậu đã quyết định, tôi sẽ không từ bỏ!
© Vĩ Thanh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Để thanh xuân không hối tiếc, hãy dũng cảm theo đuổi ước mơ | Radio Tâm Sự
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Ngôi nhà tiền kiếp
Trong giấc mơ, cô thấy mình đang ở một ngôi nhà quen thuộc với những con người quen thuộc nhưng lại không phải là những người thân hiện tại mà cô đang sống cùng. Phải chăng đây là gia đình cô, nhà của cô từ kiếp trước?
Giấc mộng và hiện thực
Bài học đầu tiên khi tôi bước chân vào xã hội rộng lớn này là ước mơ thì luôn đẹp như vậy đẹp đến nỗi ta quên đi giữa kẽ những giấc mơ đó là hiện thực tàn nhẫn ra sao.
Những điều chưa kịp nói
"Tớ không biết phải làm thế nào để nói với cậu rằng tớ thích cậu. Mỗi ngày nhìn cậu cười, nghe giọng nói của cậu, tớ thấy lòng mình vui đến lạ. Tớ muốn bảo vệ cậu, muốn ở bên cậu mãi mãi, nhưng tớ không đủ can đảm để nói ra. Tớ sợ nếu cậu biết, chúng ta sẽ không thể tiếp tục như bây giờ nữa. Vậy nên, tớ chọn cách im lặng, dõi theo cậu từ xa. Có lẽ như vậy là đủ rồi."
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.