Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tóc biếc

2023-12-25 04:20

Tác giả:


blogradio.vn - Ngôi trường này, lớp học này, các thầy cô này, và cả một đám bạn có lúc nghịch như quỷ sứ có lúc đáng yêu và thân thiết biết bao. Rồi đây mỗi đứa mỗi phương trời khác nhau nên nó cảm thấy vô cùng quý những giờ phút được bên nhau như này. Mà nó sẽ nhớ nhất mái tóc của cô bạn nhỏ đó

***

Chiến liếc qua phía Minh, nó vẫn say sưa nhìn lên bảng nghe cô giảng bài. Cái thằng sao nhìn nó cứ tỉnh bơ vậy không biết, trong khi còn khoảng tháng rưỡi nữa là đến lễ rồi. Mà lúc đưa ra ý kiến và lên kế hoạch thì nó hăng hái và mạnh mẽ lắm, sao về lớp là nó lại im lìm, giờ này chưa có kịch bản chưa tập tành gì ráo trọi rồi tham gia cái kiểu gì đây. Lúc sáng Chiến có hỏi nó thì nó cười, nó nói cứ lo học hết buổi đi rồi họp cả lớp lại rồi tính, để xem thử nó tính cái kiểu nào.

Chiến đang nghĩ trong đầu vậy và nó đang lo cho ngày lễ toàn trường sắp tới. Thằng Minh đã đăng ký là lớp nó sẽ diễn kịch, nghe giọng thằng Minh nói chắc nịch nên nó cũng yên tâm. Rồi đã hơn một tuần trôi qua mà sao không thấy nó phân công ai viết kịch bản hay phân vai diễn gì hết, thôi ráng đợi đến hết tiết năm để xem nó họp lớp ra sao.

Nhưng thằng Chiến không phải đợi đến hết tiết năm, là tiết học cuối cùng, vì thằng Minh đứng lên trước lớp nói một cách dõng dạc khi chuẩn bị vào tiết bốn:

- Cả lớp mình trật tự nghe tui nói. Hôm nay cô địa lý bận việc đột xuất, cô đang dưới văn phòng của trường và sẽ lên trễ mười lăm phút, nên tui tranh thủ họp lớp mình để bàn về vở kịch sẽ tham gia trong ngày lễ thành lập đoàn sắp tới. Bạn Nhi sẽ viết kịch bản rồi ban chấp hành chi đoàn sẽ đọc và duyệt, tui sẽ chịu trách nhiệm phân vai và cùng tập với các bạn. Nhi cố gắng viết trong hai ngày nhé vì cũng không còn nhiều thời gian. Còn Chiến sẽ lo khâu áo quần và đạo cụ, còn những ai nữa thì chờ kịch bản của Nhi rồi tui sẽ phân công tiếp. Lớp mình cố gắng phát huy thành tích của lần trước là đã đoạt giải nhì toàn trường, cô chủ nhiệm nói vậy và tui sẽ chịu trách nhiệm chính, các bạn có ý kiến gì không?

Nhi đưa tay lên:

- Tui có ý kiến, tui sẽ tham gia tích cực nhưng ở chuyện khác, còn bạn phân công người khác viết kịch bản đi, tui lo không viết được đâu.

- Lớp mình chỉ có Nhi có thể viết được, tui và các bạn tin vậy nên Nhi sẽ nhận công việc đó, bạn cố lên. Chủ đề cũng không quá khó và Nhi biết rõ rồi, lát nữa tui với Chiến và Nhi sẽ ở lại sau tiết năm để bàn về format trước.

Chiến xen vào:

- Chứ bà chẳng luôn đạt điểm văn cao nhất lớp còn gì, mà viết văn hay thì cứ be ra là được chứ sao. Bà cứ xem như bà đang làm văn vậy đó, cứ be ra là được mà.

- Vậy ông giỏi thì be đi, viết văn là viết theo những kiến thức cô giảng và theo chương trình học bắt buộc nữa, ông tưởng be dễ lắm hả.

- Thôi hai bạn đừng cãi nhau nữa. Tui quyết như vậy, Nhi sẽ viết kịch bản, đúng hai ngày nếu nhanh hơn thì càng tốt rồi chuyển qua tui, sau đó cả lớp bắt tay vào tập. Cứ khẩn trương từng việc một là sẽ hoàn thành thôi.

Nói vậy chứ Nhi cũng gởi kịch bản cho Minh sớm hơn hai ngày, và có cô chủ nhiệm cùng đọc và góp ý nên cả bọn đều phấn khởi bắt tay ngay vào tập. Địa điểm tập là tại trường luôn, vì bên đoàn trường cho mượn phòng sinh hoạt truyền thống cho các lớp tha hồ tập. Lớp Chiến đăng ký diễn kịch còn có lớp tập hát tập múa, ai cũng nói ngày kỷ niệm thành lập đoàn sẽ rất vui và rất đông các bạn tham gia.

Nhi đảm nhận vai là con gái của một ông bố. Mà thằng Chiến lo áo quần cho vở kịch sao mà nó mượn ở đâu cái áo chật quá làm thằng Chuyên mặc vào ai nhìn cũng cười, vì thằng Chuyên vẫn được các bạn gọi là Chuyên mập. Còn thằng Minh đúng là xứng mặt lớp trưởng của lớp, nó phân công đâu ra đó và lên lịch tập cụ thể nên ai cũng làm theo răm rắp. Vở kịch được dự đoán sẽ đoạt giải dù chưa biết giải mấy, nhưng cả Chiến và Nhi đều thấy rất vui.

- Công nhận bà be giỏi thiệt, cô Oanh khen đó. - cô Oanh là cô chủ nhiệm của lớp.

Thằng Chiến vừa nghịch ngợm hất hất mái tóc của Nhi vừa cười vui.

Nhi hếch mặt lên:

- Còn phải nói. Mà tui viết lần này thôi đó, còn nếu có lần sau thì đến lượt ông viết đó nha, cô Oanh cũng rất khen ông mà, điểm của ông cũng bám sát điểm của tui rồi còn gì.

Vở kịch được cả hội trường vỗ tay vang dội, nhưng không phải chỉ vì nội dung hay các bạn diễn hay mà vì một sự cố không ai ngờ tới được đã xảy ra. Đó là khi vở kịch chuẩn bị kết thúc thì cái áo của thằng Chuyên bị đứt một hột nút áo, chắc do lúc nó cúi xuống ôm đầu con gái là Nhi vì nó đóng vai ông bố, làm mọi người cười vang dậy. Cũng may là cũng vừa xong và cả bọn xếp hàng cúi chào khán giả, rồi thằng Chuyên đấm thằng Chiến mấy cái ở trong phòng thay đồ làm thằng Chiến la oai oái, còn cả lớp thì cười bò lăn.

Thằng Minh đại diện lớp lên nhận giải thưởng, cô chủ nhiệm xúc động cứ ôm nó vào lòng và cảm ơn cả lớp. Còn Nhi thì đứng lặng lẽ sau các bạn, tay nó cầm mái tóc được các bạn thắt bím thật đẹp và nó muốn giữ mãi mái tóc như vậy, dù đã xuống sân khấu rồi.

Chiến cũng đứng lặng lẽ nhìn các bạn, nó nghĩ còn một năm nữa thôi là tạm biệt hết rồi. Ngôi trường này, lớp học này, các thầy cô này, và cả một đám bạn có lúc nghịch như quỷ sứ có lúc đáng yêu và thân thiết biết bao. Rồi đây mỗi đứa mỗi phương trời khác nhau nên nó cảm thấy vô cùng quý những giờ phút được bên nhau như này. Mà nó sẽ nhớ nhất mái tóc của cô bạn nhỏ đó, mái tóc mà nó vẫn hay nhìn trộm vì nó ngồi ngay sau lưng mà cô bạn đâu hề biết, chỉ hay quay xuống lấy compa của nó sử dụng những lúc cần vì compa của bạn hay bị hỏng. Rồi hay cãi nhau với nó vì nó cứ thích được chọc cho cô bạn nhỏ nổi giận lên.

- Bà về ngay hả, tui có cái bánh để phần bà vì hôm qua nhà tui có đám giỗ. Mình ra ghế đá đằng kia ngồi một lát, ở đó mát lắm.

Chiến rủ Nhi sau khi tan học, Nhi nhìn nó lưỡng lự giây lát rồi cũng gật đầu.

- Bà định thi ngành nào chưa, ở trường nào, vẫn quyết định là khối D đúng hông?

- Đúng rồi, tui thích truyền thông nhưng tui lo nhà tui không đủ khả năng, vì học ngành đó học phí cao lắm, còn ông vẫn thích luật hả?

- Ừm, bà ăn bánh đi. Sau này tui vẫn thích được học chung lớp chung trường với bà, nhưng chắc không được quá.

- Còn hơn một năm nữa mà, còn lâu. Nhưng tui sẽ nhớ mãi lớp mình, sẽ không thể quên được những năm tháng ở đây. Đúng là cuộc đời học sinh đẹp quá, tui chỉ biết cố gắng học tốt nhất để ba mẹ tui vui lòng và yên tâm, nhưng tui cũng biết tui sẽ rất tiếc nuối vì một thời học sinh đã trôi qua nhanh quá. Tui sẽ nhớ Minh và ông nhiều nhất.

Chiến đạp xe về nhà mà vừa vui vừa buồn, nó thấy Nhi nói đúng. Còn hơn một năm nữa mà, nhưng nó cũng biết thời gian nhanh lắm, thoáng cái nó trôi cái vèo đi mất. Nó muốn được ngồi sau lưng cô bạn nhỏ ấy mãi, để được ngắm mái tóc dài quá ngang vai một chút của cô bạn. Chiến biết nó sẽ nhớ thật lâu hình ảnh cô bạn hay đứng tựa trước lan can lầu của phòng học mỗi lần đổi tiết hay ra chơi. Nó sẽ nhớ thật lâu mái tóc của cô bạn cứ óng ánh lên trong những tia nắng vàng rọi xuống cả dãy phòng học dài của ngôi trường.

“Nhi thật thân của tui, tui mong bà luôn gặp nhiều may mắn. Tui nghĩ nếu mình còn được gặp nhau lâu hơn và dài hơn thì tụi mình sẽ còn thân nhau rất nhiều rất lớn nữa đó. Tui không biết cách nói và cách diễn đạt hay như bà đâu, tui chỉ nghĩ sao là nói vậy thôi. Bà nhớ giữ mái tóc như vậy hoài nhé, tui rất thích ngắm tóc của bà, tui thích được ngồi sau lưng bà để ngắm tóc bà đó mà bà không biết đâu. Nhưng cô chủ nhiệm biết, vì tui đã xin cô được ngồi chỗ ngồi đó, ngay sau lưng bà.”

Chiến nghĩ thầm trong đầu cho đến khi về tới nhà luôn. Nó sực nhớ chiều nay có buổi học thêm toán, rồi nó lại được gặp Nhi nữa, mà ở lớp học thêm thì chỗ ngồi không cố định. Có hôm nó đi muộn nên có đứa khác ngồi sau lưng Nhi mất rồi, nó chỉ được đi theo sau Nhi lúc ra về và đi cùng Nhi về nhà luôn rồi mới quay lại nhà nó.

Chiến đặt ba lô xuống cạnh bàn học của nó và mở điện thoại kiểm tra. Nó nhìn thấy một cô gái đứng hơi nghiêng người với mái tóc được thắt bím, nó đã chụp Nhi hôm cả lớp tham gia ngày lễ và lúc Nhi diễn xong cùng các bạn. Nó chọn làm hình nền của điện thoại của nó luôn, sau này có đi mỗi đứa mỗi nơi thì nó sẽ được nhìn thấy Nhi mỗi ngày thôi mà.

Chiến ngồi ăn cơm cùng mẹ và chị của nó, ti vi vẫn đang bật lên và cô ca sĩ đang hát, nó biết chị nó rất thích ca nhạc.

 

“Em muốn ôm cả đất

Em muốn ôm cả trời

Mà sao anh ơi, mà sao anh ơi

Không ôm nổi trái tim một con người”

 

Nó nói chuyện và ăn cùng mẹ mà sao cứ nhớ về mái tóc của Nhi. Chiều nay nó sẽ cố đi sớm để được ngồi sau lưng Nhi, nó thích vậy và nó ước vậy.

Ti vi vẫn còn đang trong chương trình ca nhạc, còn nó cứ nhìn hoài vào đó, nó thấy cô ca sĩ vừa xuất hiện có mái tóc giống Nhi quá, một màu tóc biếc trong tim nó.

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Mình Cùng Dìu Nhau Qua Bão Giông | Radio Tình Yêu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

back to top