Phát thanh xúc cảm của bạn !

img bài dự thi Tớ ước năm tháng trưởng thành chúng ta vẫn có nhau

2022-11-17 01:20

Tác giả: Si


blogradio.vn - Tôi thừa nhận mình tầm thường hơn cậu rất nhiều, chỉ đơn giản muốn cậu có thể sống hạnh phúc, đừng mãi đau đớn, cô đơn và bất hạnh như thế nữa. Dù cái điều kiện đi kèm với hạnh phúc của cậu là cái giá tôi có trả cả đời cũng không mua giúp được, nhưng nếu điều chúng ta muốn cứ mãi không thay đổi như thế thì tôi sẽ chẳng hoài nghi hay phủ nhận thêm nữa, đứa trẻ cô độc trong bóng tối đang giãy dụa đấu tranh ấy, tôi sẽ chạy ngược dòng ba ngàn sáu trăm năm mươi ngày để ôm lấy, ít ra thì chúng ta vẫn còn có nhau, còn là chính mình, cùng bước qua ngày tháng.

***

Đêm nay, nhân lúc hơi cà phê còn chưa tan hết, sẵn vừa lướt qua cuộc thi viết, ngồi dưới ánh đèn mờ mờ hắt vào từ cửa sổ, tôi mở máy ra lách cách gõ dòng này sang dòng khác cho một người.

Giữa thế giới quay cuồng sống, dòng người xô đổ nhau hối hả chạy về phía trước - tương lai - đích đến, tôi khựng lại một khắc nhìn vào vị trí bên cạnh mình. Vẫn là không có cậu ở đó. Cách xa tôi ba ngàn ngày, cậu đứng bất động, ôm chặt bản thân mình để không bị cuộc đời cuốn đi xa khỏi cái ước vọng ban đầu. 

Cậu ngoảnh lại nhận ra còn ai ở bên cạnh nữa, ngay cả tôi. Cay đắng cậu thừa nhận rằng bản thân đã mắc kẹt trong giấc mơ, chấp niệm của chính mình và cũng chẳng hề muốn thoát ra. 

Hồi bé, tôi rất ghen tị với cậu, đứa trẻ xán lạn như ánh mặt trời, chung quanh được bao bọc bởi những lời tán dương của người lớn rằng cậu dũng cảm, chính trực và thiện lương. Lúc đó tôi chỉ có thể núp ở một góc, tự soi bản thân thật xấu xí, cố gắng để không ai phát hiện ra sự tồn tại của mình. Nhưng tôi cũng chẳng phải trốn dưới ánh sáng của cậu lâu lắm.

Thời gian trôi qua, mọi người đều lớn lên, khi cậu cẩn thận bảo vệ trái tim như đốm lửa nhỏ ấy qua mưa bão mà trưởng thành thì lạ lùng thay, chính tôi cũng chẳng ngờ được họ lại quay ra cười nhạo, ghét bỏ cậu quá ngây thơ trước cuộc đời. 

Có phải lớn lên chính là quá trình khuất phục trước thế giới mà những người ích kỷ và hèn nhát đã tạo nên, dẫm lên những dấu chân để lại trên con đường bằng phẳng và dễ dàng nhất?

Nếu đó chính là "trưởng thành", là "hiện thực" thì chi bằng cậu cứ thế nằm mộng đến cuối đời. 

lay-chong-muon_(1)

Cậu bảo rằng thành tựu lớn nhất sau này cậu muốn được khắc lên bia mộ chính là: Không để thế gian này nhào nặn cậu trở thành dáng vẻ mà bản thân chán ghét. Để làm được điều đó, mỗi ngày cậu đều nhắc nhở chính mình, đấu tranh và gan lì đến cùng, thà là đá vỡ ngọc tan. Nhìn cậu kiên trì ở đó, tôi chỉ thấy đau lòng, hỏi cậu có đáng không? 

Tôi sợ đến một lúc cậu chẳng thể chịu được nữa, tôi sợ một ngày cậu buộc phải nhận ra sự đấu tranh này là vô nghĩa, cậu nhỏ bé như vậy thì có thể thay đổi được điều gì, trái đất vẫn quay, lòng người vẫn lạnh hơn nhiệt độ mà họ cần. Rồi cái cột trụ chống đỡ thế giới quan của cậu sụp đổ, cậu tan biến giữa cuộc đời này. Nếu không phải là lỗi của thế giới thì đó chính là lỗi của cậu, vì đã sinh ra ở một nơi không dành cho mình. 

Phải chi cậu chịu thay đổi một chút thôi, phải chi cái sự hạnh phúc mà cậu muốn có thể vẩn đục đi một ít, phải chi cậu có thể nhẫn tâm hơn đừng để người ta coi lòng tốt của cậu là vô hạn mà cứ mãi giẫm đạp để bước lên nữa. Phải chi cậu biết cách để tồn tại.

“Nếu một bông hoa cúc tươi tốt trên cánh đồng bị vùi vào sa mạc, điều gì sẽ xảy ra?

“Tất nhiên nó sẽ chết khô.”

“Nhưng nếu bông hoa cúc đó vẫn sống? Nếu nó vẫn mong ước được được quay về...”

“Nếu vẫn tồn tại được ở sa mạc thì lúc đó nó đã không còn là bông một hoa cúc nữa rồi. Cho nên sẽ chẳng thể trở về .”

songngu10

Tôi thừa nhận mình tầm thường hơn cậu rất nhiều, chỉ đơn giản muốn cậu có thể sống hạnh phúc, đừng mãi đau đớn, cô đơn và bất hạnh như thế nữa. Dù cái điều kiện đi kèm với hạnh phúc của cậu là cái giá tôi có trả cả đời cũng không mua giúp được, nhưng nếu điều chúng ta muốn cứ mãi không thay đổi như thế thì tôi sẽ chẳng hoài nghi hay phủ nhận thêm nữa, đứa trẻ cô độc trong bóng tối đang giãy dụa đấu tranh ấy, tôi sẽ chạy ngược dòng ba ngàn sáu trăm năm mươi ngày để ôm lấy, ít ra thì chúng ta vẫn còn có nhau, còn là chính mình, cùng bước qua ngày tháng.

Đổi thay cũng chẳng phải thước đo để so bì với vĩnh viễn, cho đến bao giờ cũng là bao giờ.

© Si - blogradio.vn

Xem thêm: Miệng cười nhưng không thể giấu nỗi buồn trong ánh mắt | Radio Tình yêu

Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.

Si

Người đi lạc từ một vì sao

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lũ trẻ của rừng núi

Lũ trẻ của rừng núi

Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi mẹ tôi tại sao học sinh lại quý mẹ như thế, tôi chỉ nhìn chăm chăm vào khung cảnh viễn tưởng mà mình tạo ra, mà quên mất mẹ tôi đã cống hiến biết bao nhiêu năm tháng ròng rã cho những búp măng non trẻ ấy.

Rồi một ngày...

Rồi một ngày...

Không một ai trong chúng ta có thể chấp nhận nổi người thân ra đi ngay trước mắt mình, và bây giờ thì tôi cũng vậy! Tôi cũng sợ mất bố, tôi cũng sợ mất mẹ và tôi cũng sợ một ngày nào đó, mình trở thành mồ côi...

Tình khi say

Tình khi say

Tình yêu là gì mà anh nhớ em thế Tình yêu là chi mà lòng say nhanh quá

Lời hứa tháng mười (Phần 5)

Lời hứa tháng mười (Phần 5)

Cô cứ nghĩ mình đã quên được tất cả và có thể sẵn sàng mở lòng với một mối quan hệ mới, nhưng hóa ra tận sâu bên trong, cô đang trốn tránh chứ không phải đối diện và quên được chúng. Cô có thật sự xứng đáng với người con trai này không?!

Người thông minh dùng nguyên tắc

Người thông minh dùng nguyên tắc "7-3" trong đối nhân xử thế, nhờ vậy cuộc đời sóng yên biển lặng

Trong đối nhân xử thế, những bí mật quan trọng vẫn nên được che giấu và không để người khác biết.

Phụ nữ 4 con giáp này được hưởng phúc về đường tình duyên, càng lớn tuổi càng hấp dẫn

Phụ nữ 4 con giáp này được hưởng phúc về đường tình duyên, càng lớn tuổi càng hấp dẫn

Thời gian trôi qua, có những thứ càng trở nên quý giá, giống như rượu càng ủ lâu càng thơm. Vẻ đẹp của 4 con giáp này cũng tựa như vậy.

Một mình trong đêm

Một mình trong đêm

Và cô cũng biết rất rõ cô không thể xa công việc, xa đồng đội, xa ước mơ của cô là đem lại cuộc sống bình yên cho mọi người, như ngày nào cô đã thề và đã hứa rất xúc động rất dũng cảm trước cờ Tổ quốc cờ Đảng thân yêu.

Viết cho em

Viết cho em

Em viết cho em những năm còn vụn vỡ Lúc tình yêu em tìm chẳng thấy đâu Trái tim em găm đầy mảnh dao nhọn Và em ước gì mình chưa từng thương ai

Ngày bố đi

Ngày bố đi

Nó bắt đầu biết giúp mẹ làm việc, cái mảnh sân đầy lá hôm nay đã được bàn tay vụng về nhỏ xíu đó quét gọn, đống chén bát chất đống đó đang dần dần được vơi đi, mấy bộ quần áo hình như mấy ngày chưa giặt cũng đã được nó đem đi sưởi nắng cùng dàn hoa thiên lý. Nó dần hiểu chuyện hơn.

back to top