Tình yêu như hạt cát, càng nắm chặt càng rơi
2017-03-16 01:30
Tác giả:
Một ngày nào đó có vài chuyện không vui diễn ra và chẳng có lấy một người để dãi bày, chẳng có một người để ở cạnh bên nghe ta nói, cùng ta chia sẻ những điều khó khăn ấy hoặc đơn giản là một câu hỏi thăm cũng trở thành điều xa xỉ. Thế nhưng người cô đơn ấy vẫn sống, một mình đối diện với cuộc đời để tích góp cho mình thêm nhiều mạnh mẽ và tự tin.
Nhưng sẽ có những lúc, vì một vài chuyện ngoài ý muốn, vốn bản thân có thể tự mình xoay trở, vậy mà vẫn thấy người như rớt xuống thảm hại từ một tầng cao nào đó. Đi một mình giữa phố đông người, đèn xanh đèn đỏ nhảy nhót, thấy mình trống rỗng vô hồn.
Cái cảm giác vu vơ trống rỗng ấy vẫn xuất hiện nhưng bản thân lại chẳng thể nào khống chế nổi. Tự mình rệu rã, không thiết tha làm điều gì cả. Cảm giác bản thân cô độc đến đáng sợ, lạc lõng đến đáng sợ. Một chút tin cẩn để bấu víu cũng không có. Việc phải giữ kín những gì mình đang phải đối mặt thật sự là một việc khó làm. Con người ta ai chẳng có những lúc khó khăn, ai chẳng có lúc muốn gục ngã. Và những lúc ấy người ta vẫn cần có một ai đó lắng nghe, cần có một ai đó để tâm sự, để bộc bạch hết thảy những ấm ức tủi thân. Nếu là con gái, thậm chí còn muốn khóc òa lên, còn muốn được gục đầu vào một bờ vai để khóc.
Giấu ấm ức mãi rồi, giấu ở đâu cho chật kín?

Tệ hại nhất là, cứ nhồi nhét đống cảm xúc vỡ vụn, cứ gom góp ngày một nhiều những điều không hay rồi tự ôm ấp lấy biến chúng thành vô hình. Người cô đơn vẫn thường tự nghĩ đến một lúc nào đó sẽ quen, vẫn nhủ phải mạnh mẽ khi chưa tìm được đúng người, vẫn cố gắng lên tinh thần bằng rất nhiều cách khác nhau... Thế nhưng nhiều người vẫn bị sự cô đơn trói chặt.
Thế mới thấy, cô đơn đáng sợ lắm chứ!
Em buồn cho những ngày ít gió và lặng mây, thương cho những ngày cạn mưa và nắng chướng, thương những ngày cạnh anh mà hạnh phúc nhòa nhạt. Có những ngày đi cạnh nhau nhưng môi không muốn nói, tay không muốn nắm và vai chẳng muốn tựa nhau… Khi anh biến mất mang theo tất cả những gì đã có giữa chúng ta, em đã thừa nhận, không có ký ức là một điều đáng sợ đến nhường nào. Và em rong ruổi đuổi theo những mảnh ký ức trong quá khứ, vọng tưởng về một ngày nào đó chúng ta sẽ lại quay về những ngày tháng xưa cũ. Những tháng ngày mà em thì ương bướng, ngạo mạn, còn anh lặng lẽ ở bên em như là một điều tự nhiên nhất thế giới. Khi bàn tay em đan chặt áp lên mặt để che những giọt nước mắt tuyệt vọng, sau đó phát hiện, anh đã vĩnh viễn bước ra khỏi cuộc sống của em rồi. Còn em thì cứ như người mất trí lầm lũi tìm kiếm trong một mớ ký ức lộn xộn.
Những người từng cùng chung một bước đường thương nhớ, thường chẳng dễ để quên được nhau, hay là không thể? Vĩnh viễn gạt đi một phần đời đã từng vui, khóc khi bàn tay này còn nắm chặt lấy bàn tay kia, là điều nhẫn tâm chẳng ai mong muốn. Thế mà, định mệnh vẫn vô tình đưa người với người đến đặt cạnh nhau, rồi cố ý đẩy họ đi về hai con đường xa nhau mãi mãi. Nhưng đó là sự sắp xếp của số mệnh, hay vì vốn dĩ, người chẳng muốn bước về phía còn nhau? Yêu anh, là lựa chọn của em. Nước mắt, nụ cười của em, dẫu ít hay nhiều đều mang hơi thở của anh, cũng là lựa chọn của em. Đắng hay ngọt, chát hay chua, đoạn đường em qua đã chọn anh làm người để cùng thương, cùng nhớ.

Ảnh: Internet
Nhưng để mình xa nhau, là lựa chọn của em, của anh, hay là của nhau… Em không thể biết! Trách được ai khi chuyện hai người bỗng nhiên đứt gãy. Trách kẽ tay mình quá rộng, hay trách bàn tay ấy không thể đan vừa. Trách những ngày nhiều mưa, người xòe ô chẳng kịp tới. Để mưa loang lổ những khoảng trống, ướt dần yêu thương, rồi mất nhau khi còn đứng cạnh. Hay trách những ngày cô đơn lớn rộng, khi yêu càng sâu, nỗi sợ bị bỏ rơi lại choáng ngợp đến vô cùng.
Yêu anh là lỗi của em. Nhường anh cho yêu thương khác ấm áp hơn em, em buông rồi, anh hãy bình yên… Mình đã từng là tất cả của nhau, là hạnh phúc của nhau. Đã từng có một thời chỉ cần nhìn nhau và cảm nhận, chỉ ước thời gian ngừng trôi để nắm giữ từng phút giây bên nhau nhưng rồi cũng đến một lúc sẽ “không còn là gì của nhau” cũng là lúc biết chấp nhận lấy hai từ “buông tay” vì càng níu sẽ càng đau, càng nắm chặt sẽ càng rơi...
© Hnhi Bio – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết CẦN LẮM MỘT CHỮ DUYÊN. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.


.jpg)



