Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tình đầu như vết chân hằn trên cát

2015-12-12 01:00

Tác giả:


blogradio.vn - "Anh rất thích làm mối tình đầu của em, nhưng nếu là mối tình cuối cùng thì còn tuyệt hơn nhiều. "Mối tình đầu như vết chân hằn trên cát...bước nhẹ nhàng nhưng vẫn in sâu."

***

Đông tới, gió lạnh ùa về, tràn trề nỗi nhớ, những mớ cảm xúc cũ kỹ cũng theo đó len lõi vào trong tâm thức. Một chút mơ màng, một chút bàng hoàng khi cô chợt nhìn lại những gì đã qua. Xa thì xa quá đỗi, mà nói gần thì cũng gần lắm...Cô cứ thế thôi chẳng cần ai bên cạnh, chẳng cần ai chở che, yêu cô bằng tình yêu như anh đã từng...Bởi lẽ cô còn nhớ anh tha thiết, hình ảnh của anh cứ luôn hiện hữu. Cô yêu mùa đông đến nồng nàn và cháy bỏng như thế. Vì một lẽ, mùa đông có anh.

Đông một năm về trước, cô sinh viên năm nhất sống xa nhà, có lẽ đông sẽ thật dài, thật lạnh lẽo và cô đơn nếu không có anh - chàng trai tháng 12. Anh đến bên cô vào một ngày đông se sắt lạnh, cái lạnh ở Đà thành cũng tê người đến nỗi ly trà sữa nghi ngút khói áp chặt vào lòng bàn tay cũng không khiến cô có cảm giác gì. Cô khi đó là ca sĩ hát chính cho coffee shop. Anh là chàng trai kiến trúc Hà Nội năm thứ tư. Và giọng nói ấm áp dịu dàng của một chàng trai Hà Nội chính gốc đã làm cô say từ ấn tượng đầu tiên.

Anh là anh trai cô bạn cô mới quen và anh vào Đà Nẵng là để thăm em gái. Cô bạn mới quen ấy thích nghe cô hát nên cuối tuần nào cũng tới, hôm nay bắt cóc bỏ giỏ anh theo cùng. Anh và cô quen nhau rồi thích nhau chỉ qua lần gặp đầu tiên ấy. Mối tình đầu trong cô vừa chớm nở, đẹp và lạ lắm. Cô gái lần đầu biết tình yêu là gì, biết thế nào là nhớ, mong, là chờ đợi, hạnh phúc.



Anh và cô đã hẹn hò như bao cặp đôi khác: xem phim, cà phê, ăn vặt...cuối tuần anh lại đưa cô đi hát. Anh và cô đã cùng đón một mùa Giáng sinh ấm áp, thật vui, thật hạnh phúc bên nhau. Một mùa Noel nữa lại về rồi, anh thì đã ra đi nhưng những mảng ký ức đẹp đẽ về anh, cô chưa và vẫn không thể nào quên được.

- Anh à, sao anh vẫn chưa đến đón em vậy? Em sắp muộn giờ làm rồi nè.

- Anh đã ra Hà Nội rồi, hôm nay em tự đi nhé...

- Sao...? Nhưng mà...anh...

- Anh xin lỗi vì đã không nói trước với em, anh có việc gấp em à...

-Vậy... - Anh xin lỗi, thật lòng xin lỗi...chúng mình chỉ đến đây thôi em nhé...anh...thật lòng xin lỗi em, em hãy quên anh đi.

Anh bảo cô quên ư? Bảo cô xem như không có chuyện gì và đến đó thôi ư? Cô nghĩ rằng, mình trao đi sự thật lòng thì sẽ được nhận lại thật lòng...nhưng thứ cô nhận được chỉ là nỗi đau và niềm tin vụn vỡ.

Chiều đông, một chiều tháng 12 cũng se sắt lạnh, không kém gì đông một năm về trước...cô lang thang trên con phố dài tầm giờ tan sở, đường phố đông đúc, xe cộ tấp nập, dòng người hối hả...Bất chợt, quán cà phê bên đường vang lên bản nhạc ấy - Song from a secret garden, bàn chân cô vô thức tiến về phía phát ra giai điệu đó. Gần hơn rồi, lời ca tiếng nhạc rõ mồn một rồi, cô bàng hoàng cứ chôn chân đứng đó, nỗi nhớ về anh lại trỗi dậy khiến cô nghẹt thở. Bài hát này, anh vẫn hay nghe mà, anh vẫn luôn thích nó mà.

Hai hàng nước mắt nóng hổi trào ra trên đôi má hồng hào, ửng đỏ vì cái se sắt muà đông, cô cứ thế mà khóc...Người đi đường cứ thều thào chỉ trỏ, trời cũng kịp tối nhẹp đi từ lúc nào, giai điệu này cũng không còn là Song from a secret garden nữa...cô mới choàng tỉnh khỏi những mớ hỗn độn về anh. Và cũng từ giây phút đó, cô chợt có suy nghĩ nhắc khéo bản thân không nên quá kiệt quệ yếu mềm như thế. Rồi cô cười lạnh nhạt quay lưng...

Nhưng anh...có phải anh đang hiện hữu bằng xương bằng thịt trước mặt cô? Có phải anh? Không. Khăn len này chính tay cô đan tặng anh mà, chiếc áo này cô đã cùng đi chọn với anh, sao cô có thể nhầm được. Là anh. Chính anh mà. Nhưng sao tay anh mềm nhũn ra thế này, sao cô không cảm giác được gì thế này. Anh vẫn đứng đó, lặng lẽ nhìn cô, còn cô, cho dù cố gắng mức nào, la hét mức nào cũng không thể chạm vào anh. Chưa bao giờ thấy anh xa xôi và vô định như lúc này.

tình đầu

- Sao mày cứ phải khổ sở dày vò bản thân vậy. Anh ấy chết rồi, đã chết một năm trước rồi mày hiểu không? - Nhỏ Trúc cố hét thật to,mong sao cô tỉnh ngộ.

Lâu nay cô luôn thể hiện mình sống tốt, vui vẻ. Nhưng nhỏ Trúc là bạn thân cô, có gì qua mắt được nhỏ chứ. Cô bảo đi dạo một lúc rồi về, mà đợi mãi vẫn chưa thấy về, gọi cô cũng không bắt máy, vội chạy đi tìm thì thấy cô ngồi bệt, vật vã, mất hồn ở đây, dòng nước mắt cũng khô cạn trên khuôn mặt ửng hồng đã chuyển sang tái mét.

Một năm trước

- Anh không định nói cho cô ấy biết bệnh tình của anh sao? - Em gái anh hỏi.

- Để làm gì em? Anh không muốn cô ấy buồn bã...mà anh vẫn còn rất khoẻ mà.

Anh nói bằng ý chí và sự lạc quan cuối cùng của một người bị suy tim cấp tính, nếu phát bệnh có thể chết bất cứ lúc nào. Thế nhưng, anh bất chấp tất cả, bất chấp cả cái giá rét khắc nghiệt ngày đông để ở bên cô, dù với bệnh tình hiện tại, anh không nên như thế. Rồi vài ngày sau Noel, anh đột ngột phát bệnh, khuôn mặt tái mét, cơ thể lạnh toát, mồ hôi đầm đìa, cơn ho dài khiến anh khó thở rồi ngất lịm đi. 10 phút sau, anh mới được đưa tới bệnh viện trong tình trạng vô cùng nguy kịch, lành ít dữ nhiều.

- Con tôi sao rồi bác sĩ? - Mẹ anh giật lấy vai áo ông bác sĩ với khuôn mặt lo lắng, giọng khẩn cấp nhưng yếu ớt.

- Cậu ấy được cấp cứu hơi muộn. Trong vòng 4 phút khi mới phát bệnh được tiến hành hô hấp nhân tạo ngay, thì tỷ lệ cứu sống được người bệnh đạt đến 43 %, cấp cứu càng sớm, thì tỷ lệ cứu sống sẽ càng cao. Nhưng...

- Con tôi...con trai tôi...xin bác sĩ bằng mọi giá hãy cứu sống nó...

- Giờ chỉ còn một cách là phẫu thuật ngay cho cậu ấy mới còn cơ hội sống, nhưng...tỉ lệ thành công chỉ là 10% thôi...

"- Anh à, sao anh vẫn chưa đến đón em vậy? Em sắp muộn giờ làm rồi nè.

- Anh đã ra Hà Nội rồi, hôm nay em tự đi nhé...

- Sao...? Nhưng mà...anh...

- Anh xin lỗi vì đã không nói trước với em, anh có việc gấp em à...

-Vậy... - Anh xin lỗi, thật lòng xin lỗi...chúng mình chỉ đến đây thôi em nhé...anh...thật lòng xin lỗi em, em hãy quên anh đi."

Đó là cuộc nói chuyện cuối cùng khi anh đang phát bệnh, anh chỉ kịp nói như vậy với cô rồi tự mình chóng chọi với sự sống mỏng manh...

"Anh rất thích làm mối tình đầu của em, nhưng nếu là mối tình cuối cùng thì còn tuyệt hơn nhiều."

"Mối tình đầu như vết chân hằn trên cát...bước nhẹ nhàng nhưng vẫn in sâu."


© spaghettiquynh – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top