Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tia nắng cuối ngày

2021-08-19 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Xóm lao động nghèo mùa dịch yên ắng hẳn. Dịch bùng, nghe trên báo đài, mấy gã đàn ông cũng chẳng dám tụ tập rượu chè. Lâu rồi, xóm này không nghe âm thanh karaoke nào. Thi thoảng, giữa không gian tĩnh lặng có tiếng con nít thét lên. Xé nát. Sau đó vài tiếng bộp bộp liên tục. Vậy là nín dứt. Mọi thứ im lìm…

***

Một tuần, hai tuần trôi qua, cuộc sống khu trọ hoàn toàn khác. Mấy gã đàn ông thất nghiệp nhàn rỗi, ngồi trong phòng rỉ rả điếu thuốc. Thuốc xong đến cà phê. Rồi đi ra đi vào, chậc lưỡi... Nghe tin giãn cách, mấy bà trong xóm lo cuống cuồng, sợ con virus từ phương trời nào rủi cái… dính vào người, sợ tụ tập bị phạt, trong bữa cơm cứ mắng chồng ở nhà cho yên.

Tôi đẩy cửa nhẹ, khẽ xỏ chân vào dép định bước ra tạp hóa. Chị hiền vừa về tới xuống xe, từ ngoài cổng đã vội chào:

- Em đấy à! Cả tuần này làm gì mới gặp?

- Em trốn dịch chị ạ! Sợ dịch... bắt - Tôi nói vội và bào chữa cho thói ngại giao tiếp của mình.

Dẫn xe đến cửa phòng, trên tay vẫn cầm giỏ xách với mớ rau héo, chị nói bằng giọng mệt nhọc:

- Dịch buôn bán ế ẩm quá em! Chợ vắng. Mấy hôm rày chị không bán được gì. Đồ tồn đó. Anh vẫn còn cố ngồi trông, xem có được thêm bao nhiêu.

- Thế mai chị vẫn bán à?

- Ừ, xem sao đã. Không bán sao mà sống...

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kéo dài thêm dăm phút. Bé Thanh ùa đón mẹ. Nó nhanh nhảu cầm lấy giỏ đồ, khoe hôm nay sang phòng bác Kính chơi được ăn chè đậu rất ngon. Chị về. Tôi bước ra. Ngược hướng. Chị nói vọng lại, bảo tối sang phòng ăn cơm cho vui.

Chị Hiền gốc Thái Bình, vào nam chục năm, sống chung với chồng và đứa con vừa lên lớp một. 3 giờ sáng, chị với anh lọ mọ dọn hàng ra chợ. Chị ngồi bán tới khi chiều tà mới về. Nhiều đêm dài không ngủ được, tôi vẫn nghe anh chị dọn hàng thì thầm, tiếng bê vác ì ạch.

Xóm lao động nghèo mùa dịch yên ắng hẳn. Dịch bùng lần này, nghe trên báo đài, mấy gã đàn ông cũng chẳng dám tụ tập rượu chè. Lâu rồi, xóm này không nghe âm thanh karaoke nào. Thi thoảng, giữa không gian tĩnh lặng có tiếng con nít thét lên. Xé nát. Sau đó vài tiếng bộp bộp liên tục. Vậy là nín dứt. Mọi thứ im lìm. Cả con người lẫn thời gian nơi đây như trôi chậm lại. Có thể ví như chiếc xe máy hết xăng, cần nạp nhiên liệu hoặc tưởng tượng chiếc xe ấy đang bon bon bỗng hư cái bánh, cái thắng phải thong dong đôi chút đợi thợ sửa chữa. Nhịp sống con người cũng đôi khi cần chậm lại, để nhìn về bản thân một chút, những được mất, những điều chưa tròn vành mà phấn đấu cho mai sau.

Hồi con virus chưa di cư đến thành phố, dãy nhà nhỏ xôn xao. Những buổi chiều cuối tuần, xong việc, cuộc sống dôi ra phút thảnh thơi, trên con hẻm trước cửa, mấy ông bày ghế nhậu, hát nghêu ngao. Bịch bánh snack, nửa con khô, trái xoài chấm muối ớt cũng đủ làm nên bữa tiệc vui giữa cuộc đời đầy ảo não. Đám con nít đạp xe trong khoảng sân chật chội. Thỉnh thoảng, mấy thằng nhỏ gân cổ hát theo bài ca mà cha chúng đang ngất ngây: “Ôi đàn bà là những niềm đau!”.

Ông cha ta dạy: “Ăn theo thuở, ở theo thời”. Lý thuyết ấy có lẽ mỗi người từ những cách khác nhau đã học được qua cuộc sống muôn vẻ muôn màu của họ, giờ là dịp để đem ra thực hành triệt để. Trong cơn tao đoạn, người ta càng dè xẻn, cố nhiên với kẻ nghèo càng chắt bóp, tằn tiện. Buổi cơm chiều hôm qua của nhà bác Tám Thìn, người ở ngay cổng ra vào chỉ có đĩa trứng chiên và trái cà tím luộc. Bình thường, bà con trong dãy kháo nhau nhà bác khá nhất. Trong phòng có sẵn tivi, tủ lạnh to bự đầy ắp đồ dự trữ. Nấu dư, bác hay bê sang cho những nhà có con đông. Bác gái chẳng bao giờ than thở với ai bởi bác sợ người ta khinh khi. Người trong xóm trọ vẫn tin bác thảnh thơi. Vậy mà ban tối đi ngang phòng, vọng nghe tiếng bác nói chuyện với ai trong điện thoại rằng ông nhà làm bảo vệ bị cho thôi việc nửa tháng qua vì nhà hàng đóng cửa, nợ nần tới kỳ lãi chưa đủ trả…

Trời xám xịt. Thành phố đã vào mùa mưa. Nhiều hôm, độ tan tầm, mưa cứ ầm ầm như thác đổ thành thử người đi làm về nhẹp cả áo quần. Con đường từ nhà ra quán thật mát mẻ. Những cơn gió luồng theo hướng dãy nhà thổi phà vào mặt. Tóc tai dựng lên cả. Trong gió đã chất đầy hơi nước.

Mụ chủ quán đưa tiền thối xong thì mưa to. Thế là không về được. Quán xá ngày dịch cũng chỉ có thằng khách quen mặt mấy năm và vợ chồng gia chủ. Mụ vợ tranh thủ lúc gió giông, bày ra đếm tiền. Mụ đóng cửa nhà, mặc cho người mới mua hàng vừa xong đứng bên ngoài lạnh căm. Mưa, đất trời trắng xóa. Nửa tiếng, nước đã dâng lên con hẻm. Người trong xóm này ai cũng hiểu một chuyện, cứ mưa là tranh thủ đi về trước đó hoặc sau đó rất lâu. Vì nước ứ ùn. Bỗng từ ngoài đầu đường có chiếc xe cứu thương rẽ vào, chạy phá ở giữa. Dòng nước văng tung tóe hai bên. Xe dừng trước con hẻm nhỏ lối vô nhà trọ. Có ai đó bồng bế người nào lên xe…

- Chết mất! Thế này thì chết thôi! - Bác Tám gái nói trong lo lắng.

Ông tài xế trên xe gào to:

- Nhanh lên mấy chị ơi. Rồi ai đi với bé này?

Ngoài xe, người cầm dù che. Kẻ đứng ướt như chuột lột cạnh cửa. Mọi người bàn tán: “Điện giật thế kia”. “Mẹ nó sát bên”. “Có ai điện cho thằng cha nó hay chưa?”. “Lúc đó, mẹ nó đang tắm…”. Những câu nói xen nhau. Chị Hiền chạy ù, gương mặt tái bệch. Tôi đội mưa về nghe loáng thoáng giữa tiếng gầm, tiếng sét, vậy là, tôi hiểu cơ sự. Cầm chặt túi đồ, chị Hiền leo vội lên xe. Người phụ nữ nghèo khổ mắt đỏ hoe nhưng cương quyết để không rơi giọt lệ nào. Lúc này, tôi sực nhớ lời chị tâm sự rằng hàng bán không được, vốn còn nằm đó. Tôi chạy ra, giúi vô tay chị mớ tiền sẵn trong túi, chỉ kịp nói: “Chị cứ giữ lấy”. Cửa xe đóng gầm. Trời vẫn mưa tầm tã.

Chúng tôi biết nhau từ hồi đứa con gái bé bỏng đang nằm bất động trên xe kia, chị còn mang trong bụng. Ngày đó, thai được bốn tháng. Tôi dọn đến với đống đồ lỉnh kỉnh, chị hăng hái ra chào đón người hàng xóm mới. Bụng to vẫn gắng phụ bưng bê. Sống trong khu trọ, quanh năm, nhà chị chẳng cự cãi với ai. Nghèo nhưng có tình, có nghĩa. Ngày chị đau bụng đẻ, tôi cũng có mặt dìu chị ra xe vào viện. Còn giờ đây…

Xong xuôi, ai về chốn nấy. Mấy chục căn phòng khép chặt cửa. Lặng căm. Phải mất mươi phút, tôi mới định thần, chậm rãi bước về hướng quen thuộc.

- Biết có sao không, con nhỏ ngay đơ ra? - bác Tám nói.

- Cha nó về chưa ông?

- Đi thẳng vào viện rồi.

Người đàn bà vừa hỏi xong đã đốt hương, thầm thì trước bàn thờ phật khấn xin. Bác trai ngồi bệt ngay cửa, châm điếu thuốc:

- Người ta khốn khổ mà thêm tai nạn.

Bà chủ nhà từ bên ngoài che dù chạy sang, đon đả. Người bà béo, bước đi khệ nệ. Bà dán thông báo, miệng luyên thuyên kêu tháng này giảm hai trăm ngàn đồng mỗi căn phòng. Bác Tám tiếp chuyện. Bà béo coi vậy mà tốt bụng. Mấy đợt dịch trước bà cũng giảm tiền cho tất cả. Trong đám lộn xộn vừa rồi, bà lúm xúm cầm dù, cầm khăn đưa cho bác sĩ trên xe. Khép cửa, tôi chợt nghĩ chỉ chốc lát mà sự việc đã hoàn toàn khác. Chuyện đời đổi dời mau lẹ!

Xế muộn, có tiếng bác Tám trai cười vang to: “Vậy được rồi! Mừng rồi!”. Bên ngoài, những tia nắng cuối ngày tạt vào cổng. Thứ ánh nắng sau cơn mưa giữa bầu trời khoáng đãng tuy không thấm vàng nhưng làm lòng người nhẹ nhõm, thanh thoát lạ chừng. Sau tối tăm trời lại tươi vui. Và đâu đó trong khu nhà nghèo khổ này cũng đang nhen lên một tia sáng vô hình.

Sài Gòn, tháng 6.2021

© Hùng Luân - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top