Thời gian nào còn lại
2022-05-30 01:20
Tác giả:
blogradio.vn - Nhóm tôi hay rủ nhau ra biển, ngồi tán dóc đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, cùng nhìn lên bầu trời bao la thật cao mà mỗi người tự ước ao cho riêng mình
***
Nhóm của tôi đã từng rất thân thiết bên nhau.
Một khoảng thời gian đúng với số năm mà cậu ấy học tại trường, và đúng với những không gian to và nhỏ, tối và sáng mà nhóm tôi đã cùng trải qua.
Tôi nhớ đến những buổi sáng của những năm ấy.
Một cậu sinh viên dáng cao ráo và nhanh nhẹn, cứ thoăn thoắt chạy từ lớp lên văn phòng khoa của các thầy cô, có lúc là từ khoa này qua khoa kia, cái miệng thì tía lia rôm rả, làm tất cả mọi người thấy bầu không khí như được truyền thêm chất nóng. Có lúc là việc này, có lúc là việc kia, cũng có lúc chẳng có việc gì cả, chỉ đơn giản là cậu lớp trưởng ấy muốn gặp gỡ và giao lưu cùng các thầy cô trên khoa. Vậy thôi, nhưng chính những khoảnh khắc đó, những giây phút tưởng như rất bình thường đó, tôi nhận ra cậu ấy sẽ làm nên chuyện trong tương lai sau này.
Còn chuyện gì thì còn tùy thuộc ở khả năng của cậu ấy, một sinh viên của khóa đầu tiên của trường, một lớp trưởng của một lớp chuyên ngữ duy nhất của khoa Ngoại ngữ lúc đó.
Một cậu sinh viên mặc nguyên bộ quần áo màu đen mà mồ hôi thì ướt hết áo, như vừa bận rộn với công việc xong, hộc tốc chạy lên khoa cầu cứu tôi xuống ngay với lớp, mà thật ra đó là một kế hoạch nhỏ của lớp để tổ chức sinh nhật cho tôi, và các em đã làm tôi bất ngờ và xúc động.
Tôi không quên buổi sáng hôm đó, tôi không quên những mảnh hoa bé nhỏ được bắn lên cao và tung tóe khắp quanh tôi trong tiếng vỗ tay của cả lớp.
Tôi không quên những buổi sáng và lời nhỏ to của cậu ấy.
- Cô ơi, sáng nay em phải tham gia cuộc thi quan trọng lắm, nên không có mặt trong buổi kiểm tra bài, em đã xin thầy cho em được làm bài sau, em báo cô biết để cô đừng la em.
Làm sao tôi la cậu ấy được, vì đó là một sinh viên vô cùng năng động của khoa, của trường, cậu ấy không những học tốt mà còn rất có năng khiếu và bản lĩnh trong gần như các hoạt động ngoại khóa, các hoạt động có tính bề nổi của trường, với vai trò là một MC.
Cậu ấy còn biết đánh đàn nữa, và cũng rất mê âm nhạc, giống các cô.
Tôi vẫn hay đi qua chỗ trọ mà ngày xưa cậu ấy đã từng trọ, và rất nhớ những lần được vui chơi ở đó, được tổ chức sinh nhật chung và nhớ nhất là món bún riêu do chính cậu ấy nấu, vừa đặc biệt dân dã vừa rất ngon miệng, và lần nào cũng vậy, cả nhóm chúng tôi đều chén sạch sẽ đến no căng bụng.
Tôi nhớ đến những buổi trưa của những năm ấy.
Trong căn phòng trọ khá nhỏ nhưng bù lại là phía trước hiên nhà luôn có gió mát lồng lộng. Cả nhóm mở rộng cửa chính ngay lối đi và hì hụp với những tô bún nóng hổi, mặc kệ bao người cứ qua lại nhòm ngó, vì họ cũng ở trọ mấy phòng sát bên, và chắc họ ngạc nhiên vì sao nhóm tôi lại thích món bún ấy đến vậy.
Là do cậu ấy khởi xướng và chuẩn bị tất cả, cậu ấy nói thích ăn cùng với nhóm cho vui.
Tôi nhớ những buổi trưa ở khoa.
Tôi hay ăn và nghỉ trưa tại khoa, các bạn khoa khác cũng vậy, và thi thoảng cậu ấy cũng có mặt ăn cùng với chúng tôi, mà những lúc như thế là những dịp để cô trò trao đổi cùng nhau nhiều công việc. Những ngày đó tôi rất vui với công việc chuyên môn và cũng rất vui với nhiều những hoạt động khác do trường tổ chức, nên cậu ấy hay hỏi ý kiến tôi việc này việc kia, và cũng bởi vì đó là một gương mặt không thể thiếu trong các phong trào sinh hoạt chung của toàn trường.
Tôi nhớ đến những buổi tối của những năm ấy.
Nhóm tôi hay rủ nhau ra biển, ngồi tán dóc đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, cùng nhìn lên bầu trời bao la thật cao mà mỗi người tự ước ao cho riêng mình, có lúc thì hẹn nhau trong quán chè quen thuộc vì chúng tôi cùng khoái những chén chè nhỏ mà nóng ở đó. Có lúc cùng đi ăn nhưng chủ yếu là ngồi vọc cát ngoài biển là nhiều nhất, rồi sau đó về nhà tôi lại phải tốn nhiều thời gian để vệ sinh thật kỹ vì áo quần tay chân toàn là cát bám chặt.
Bây giờ, nhóm tôi ngày ấy đã mỗi người một nơi, mà thật ra khi cậu ấy có người yêu thì chúng tôi đã rất ít gặp nhau rồi, rồi tôi cũng không nhớ nổi lần cuối tôi nhìn thấy cậu ấy là lúc nào. Tôi chỉ biết cậu ấy tốt nghiệp ra trường và có một công việc tốt đúng với năng khiếu và sở trường của cậu ấy, bạn tôi còn nói cậu ấy hiện tại rất thành đạt và giàu có.
Tôi nghe một niềm vui nhè nhẹ dâng trong lòng.
Nói không hoàn toàn thì không đúng, vì có đôi lần tôi đã nhìn thấy cậu ấy trên ti vi, vẫn như ngày nào, vẫn tràn đầy sức trẻ và sự tự tin, nên tôi mong cậu ấy sẽ còn tiến xa thật nhiều sau này.
Những thời gian đã qua cùng nhau, những buổi sáng, buổi trưa, và những buổi tối đã cùng ngồi bên nhau, và những câu chuyện tưởng như có lúc bất tận tưởng như không có hồi kết của chúng tôi sẽ là những kỷ niệm đẹp nhất trong tim mỗi người.
Cho dù bây giờ nhóm tôi đã cách xa nhau, mỗi người mỗi công việc mỗi gia đình và mỗi niềm lo toan khác nhau, nhưng thời gian đã sắp xếp cho chúng tôi cùng thân nhau cùng hiểu nhau về nhiều điều như thế, nên tôi muốn được cảm ơn chuỗi thời gian vàng ngọc ấy, vì mãi mãi sẽ chẳng bao giờ tôi có lại được.
Quá khứ đã rất đẹp bên tôi bên cậu ấy của những ngày tháng năm xưa, mà tôi tin ai cũng có những tình bạn chân thành và đáng nhớ như thế.
Với tôi, con đường phía trước đang dần ngắn lại vì khoảng cách tuổi tác phải thuận theo quy luật của tự nhiên, còn với cậu ấy, con đường phía trước đang rất dài và rộng mở. Tôi ngồi đây viết mà tin rằng ở ngoài kia cậu ấy đang bước đi những bước vững vàng nhất, chắc chắn nhất.
Nhũng gì đã qua một thời của tôi, của cậu ấy, chỉ để làm tôi thêm yêu cuộc sống này, chỉ để nhắc tôi biết nắm chặt những gì là của tôi đang có trong tay, để nhắc tôi thời gian đã qua đi là những bài học là những kinh nghiệm và là những tiếng cười vui đã từng có, để bồi đắp thêm cho thời gian hiện tại, cho thời gian sắp đến những quả ngon trái ngọt nhiều hơn, để trong mỗi hơi thở tôi luôn nhớ, có rất nhiều vị mặn ngọt và cả chua chát của những ngày đã qua thấm vào những ngày hôm nay.
Hay nói khác đi, con đường tôi đang tới, những gì tôi đang viết, luôn có bóng hình của thời gian ở sau lưng tôi.
Tôi rất hay hỏi bản thân tôi câu này.
Thời gian nào còn lại để tôi được chắp thêm cánh, để tôi được bay trong những ước mơ mà tôi vẫn mơ, để tôi được là chính tôi, trên chính đôi chân của tôi.
Thời gian nào còn lại để tôi, để cậu ấy, biết dành nỗi nhớ về những gì đã qua và biết biến nỗi nhớ thành sức mạnh cho bao dự định ước mơ sắp tới, và sắp tới nữa.
Thời gian nào còn lại để tôi được thực sự là chính tôi, dù bao lần soi mình trong gương tôi nhận ra tuổi trẻ của tôi đã qua đi từ lúc nào.
Còn lại tôi ngồi đây với những cảm xúc, với những câu chữ vẫn tuôn mỗi ngày trong người bạn này, và trong đôi tay tôi.
© HẢI ANH - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Muốn hạnh phúc phải biết buông bỏ nỗi buồn đi cô gái | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.