Thế giới sau con hẻm
2020-10-24 01:35
Tác giả: Trí
blogradio.vn - Nắng lại vàng, gió vẫn lay và phía sau con hẻm ngập rác, hết rác rồi thì sẽ lại mộng mơ thôi. Giống như tâm hồn tôi, đã rất lâu rồi mới tìm thấy ánh nắng rực rỡ.
***
Quán cà phê nơi tôi làm thêm nằm đối diện với một con hẻm nhỏ. Con hẻm này trước giờ chẳng có ai đi lại, đơn giản vì nó hẹp chỉ vừa đủ một người lách qua. Nó nằm kẹt giữa những tòa nhà cũ kĩ, hoàn toàn bị lãng quên giữa thành phố ồn ào này. Vỏ bánh, chai lọ các thứ người ta tiện tay ném qua cửa sổ vô tình khiến con hẻm trở thành một ngõ rác, ẩm thấp và bốc mùi.
Một chiều thứ Bảy nắng dịu, tôi vừa bê mấy chậu diên vĩ từ lan can ra sân tắm nắng thì bắt gặp một chiếc mũ cói nhỏ nhấp nhô giữa con hẻm không người.
Tôi tò mò bước ra, nheo mắt nhìn kĩ thì bắt gặp một cô bé đang lom khom cúi người nhặt từng chiếc vỏ chai cho vào túi tải. Đây là điều khiến tôi ngạc nhiên nhất từ lúc tới đây làm việc vì con hẻm này trước giờ, ít nhất là trong mấy tháng này, hoàn toàn đã bị lãng quên.
Trí tò mò không cho phép tôi tiếp tục làm việc, tôi cứ đứng ở cửa quán nhìn chăm chăm vào cô bé đó, hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu, nhiều đến nỗi chẳng biết phải sắp xếp và bắt đầu từ đâu.
Hình như cảm nhận được có người đang nhìn, cô bé ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt chúng tôi bắt gặp nhau, vẫn chằm chằm không chớp.
Rồi chẳng nói chẳng rằng, em tiến về phía tôi, ánh mắt vẫn không đổi hướng, tiếp tục cắm thẳng vào đôi đồng tử của tôi. Em càng tới gần, tôi càng trở nên bối rối.
“Em... em đang làm gì vậy?”.
“Nhặt rác”.
Một câu trả lời kém thiện cảm. Lần này thì em không nhìn tôi nữa, lại cúi người nhặt cái vỏ lon cách chân tôi vài mét. Cái vỏ ấy tôi đã thấy từ lúc trưa nhưng nghĩ mình không có bổn phận phải dọn dẹp cả ngoài ngõ nên tôi vẫn tiếc công không nhặt.
“Em... nhặt làm gì vậy?”
Thật sự em chẳng có vẻ gì giống một người túng thiếu cả. Khuôn mặt sáng sủa, váy voan màu xanh trời nhạt, đi một đôi sandal trắng và đội chiếc mũ cói rộng vành màu vàng.
Em không quá xinh nhưng vẫn khá ưa nhìn, tất nhiên rất dễ gây thiện cảm. Nhưng cách trả lời cộc cằn của em vài phần khiến tôi cảm thấy khó hiểu.
“Bán”.
“Em nhặt ve chai sao?”.
Lần này cô bé không còn lúi húi với đống rác nữa mà ngửa đầu nhìn tôi.
“Cứ phải là nhặt ve chai thì mới được nhặt à?”.
Nói rồi em cầm lấy túi tải lẳng lặng đi khỏi, tôi chỉ kịp nhìn theo tà váy em khuất dần dưới ánh nắng chiều nhạt nhẽo.
Ngày hôm sau tôi tới tiệm cà phê sớm hơn một chút, con hẻm nhỏ đối diện hôm qua đã được dọn sáng nay lại đầy những túi nilon và chai lọ. Chẳng kịp suy nghĩ nhiều, tôi cầm một cái túi đi vào hẻm, nhặt hết rác. Đầu kia hẻm là nơi tôi chưa bao giờ đặt chân tới, không phải vì đó là cấm địa, chỉ bởi lối đi duy nhất có thể thử trước nay tôi chưa từng có ý định bước chân vào.
Không biết do tôi cảm nhận hay vốn thực sự như thế nhưng thế giới phía bên kia con hẻm hình như thoáng đãng hơn, trời cũng cao hơn, nắng chan hoà ấm áp hơn thế giới tôi đang sống nhiều lần.
Đặt túi rác xuống đất, tôi nhắm mắt ngửa đầu hít thở bầu không khí trong lành ngay giữa lòng thành phố đầy khói bụi này. Chút dư vị đầu ngày khiến tâm hồn tôi trở nên nhẹ bẫng, bao mệt mỏi áp lực trong cuộc sống bỗng chốc được xoa dịu.
“Làm gì vậy?”
Tôi giật mình nhìn xuống, cô bé hôm qua đang đứng trước mặt tôi, vẫn đội chiếc mũ cói ấy, vẫn những lọn tóc loăn xoăn xõa trên vai và tay cầm túi tải, em xuất hiện ngược ánh mặt trời khiến tôi cảm thấy như em đang phát sáng.
“À... Anh”.
Tôi lại bối rối. Chẳng hiểu sao khi đứng trước mặt em tôi lại luôn cảm thấy bản thân thật bối rối. Em thấp hơn tôi gần một cái đầu nhưng lại khiến tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé. Nhỏ bé cả về tâm hồn lẫn cảm xúc.
“Nhặt rác sao?”.
Em lại hỏi. Lần này em không nhìn tôi, ánh mắt em dừng lại ở túi rác bên cạnh, khoé miệng bất giác cong lên.
“Anh cũng là người nhặt ve chai à?”.
Tôi nghe em nói, tự thấy hổ thẹn, đỏ mặt. Câu hỏi mà tôi từng đặt ra hôm nay lại vấn vít lấy tôi, khiến tôi phải lặng người suy nghĩ rất lâu. Không phải cứ nhặt vỏ chai thì phải là người nhặt ve chai.
“Nắng đẹp không?”
Câu hỏi của em kéo tôi thoát khỏi chuỗi suy nghĩ lan man, lại mở ra một vấn đề mới và lại làm tôi phải tiếp tục đăm chiêu. Tôi không hiểu vì sao em lại hỏi như vậy.
“Lòng nhẹ, cuộc sống cũng trở nên dễ thở hơn, nhỉ?”.
Lần này, em cười. Một nụ cười rạng rỡ. Nắng trên kia thì sao chứ, có trong trẻo được như nắng trên môi em không. Tâm hồn em cao rộng, càng nhìn càng cảm thán, muốn sờ thử nhưng lại chẳng biết phải chạm tới bằng cách nào.
Tôi rung động vì một cô bé chưa hề biết tên nhưng những giao thoa loạn nhịp của trái tim và cảm xúc khiến tôi chắc chắn mình đã phải lòng em rồi. Tôi thích chiếc mũ cói rộng vành của em, thích ngắm những lọn tóc loăn xoăn của em và trên hết, tôi thích tâm hồn em, nơi trong xanh và cao vút như một bầu trời thu nhỏ.
Nắng lại vàng, gió vẫn lay và phía sau con hẻm ngập rác, hết rác rồi thì sẽ lại mộng mơ thôi. Giống như tâm hồn tôi, đã rất lâu rồi mới tìm thấy ánh nắng rực rỡ.
© Trí - blogradio.vn
Xem thêm: Cô gái à, mong em trở thành phiên bản tuyệt vời nhất của chính mình
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đi qua sự phản bội
Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.
Tại sao không?
Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân