Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thanh xuân phải có khó khăn để trưởng thành

2017-09-19 01:35

Tác giả:


blogradio.vn - Ở ngưỡng qua tuổi 25, tôi đã có những lúc dám sống tự lao vào vũng bùn khó khăn, không biết trước kết quả như thế. Và ba năm sau, vẫn có những khó khăn khác và tôi vẫn chọn đối diện với nó. Nhưng tôi của hôm nay đã chẳng còn như ngày ấy, cùng với nhiệt huyết tuổi trẻ, giờ được thêm vào sự điềm tĩnh, khôn ngoan và kinh nghiệm sau những va vấp.

***

 Thanh xuân phải có khó khăn để trưởng thành

Tôi vừa ở ngưỡng qua tuổi 25. Tôi đã có những lúc dám sống tự lao vào vũng bùn khó khăn, không biết trước kết quả như thế. Và ba năm sau, vẫn có những khó khăn khác và tôi vẫn chọn đối diện với nó. Nhưng tôi của hôm nay đã chẳng còn như ngày ấy, cùng với nhiệt huyết tuổi trẻ, giờ được thêm vào sự điềm tĩnh, khôn ngoan và kinh nghiệm sau những va vấp.

Tuổi thanh xuân, theo tôi là giai đoạn đẹp nhất của đời người, dù đó có thể không phải là giai đoạn thành công nhất, không phải là lúc bạn đạt được đỉnh cao sự nghiệp, danh vọng lẫn hạnh phúc mĩ mãn. Nhưng thành công có thể đến muộn, còn ý chí không thể bị bào mòn ở những con người kiên cường. Ở tuổi thanh xuân, có những thứ không thể dùng tiền hay bất cứ thứ gì đánh đổi được. Đó là sức trẻ, là nhiệt huyết của cái tuổi hăng hái, sung sức nhất, khi ta vừa bước vào tuổi được công nhận là “người lớn”, với những háo hức được thể hiện, được cống hiến, được thực hiện ước mơ của mình.

Tuổi trẻ, khi người ta đang có sức khỏe, với tất cả sự hăng hái lẫn ngang bướng, bốc đồng muốn thể hiện mình. Là quãng thời gian những thanh niên ít từng trải khó chấp nhận lí thuyết suông, dù đó là bài học được đúc kết từ kinh nghiệm đau thương của người đi trước. Và như thế tôi đã tự quăng mình vào khó khăn, lăn lóc trầy trật trong đó, để rồi lại bước ra khỏi đó, biết rằng mình đã được thêm, tương xứng với những thứ đã đánh đổi.

Khi trải nghiệm càng nhiều, làm nhiều công việc, đi nhiều nơi, học hỏi nhiều lĩnh vực, tiếp xúc với nhiều loại người, tự nhiên mình biết phải thay đổi như thế nào. Trưởng thành hơn trong suy nghĩ, chững chạc hơn trong ứng xử, vững vàng hơn trong chuyên môn. Không phải biến mình thành một con người hoàn toàn khác mà là một con người hiểu biết hơn, tiến bộ hơn.

Tuổi thanh xuân tôi không ngừng học hỏi. Tôi yêu thích học hỏi kiến thức mới, mở rộng hiểu biết trên nhiều lĩnh vực. Mỗi năm tôi đều tìm cho mình ít nhất một điều mới để học. Khi học một ngoại ngữ mới, cảm giác như một thế giới mới mở ra trước mắt. Tôi tiếp cận những lĩnh vực mới. Tôi thử qua nhiều môn thể thao, vừa để rèn luyện sức khỏe đều đặn, vừa để trải nghiệm và kết thêm bạn mới.

Tuổi thanh xuân tôi có sức khỏe để dịch chuyển, khám phá và chinh phục. Hãy cứ đi thật nhiều khi còn trẻ. Chúng ta biết rằng “Đi một ngày đàng, học một sàng khôn” mà. Đến một vùng đất mới, tận mắt ngắm những cảnh đẹp kì vĩ, thưởng thức các món ẩm thực đặc trưng, gặp gỡ người địa phương, đó là những trải nghiệm đáng nhớ của tôi. Tôi biết thêm về lịch sử, văn hóa, học được vài câu ngoại ngữ. Đi càng nhiều, tôi nhận ra mình quá nhỏ bé trong thế giới này, còn rất nhiều điều thú vị đang đợi tôi khám phá, biển kiến thức mênh mông ngoài kia tôi cần không ngừng góp nhặt cho mình. Đây cũng là phương thuốc tự nhiên giúp tôi giải tỏa căng thẳng, quên đi lo âu giữa cuộc sống xô bồ. Sau mỗi chuyến đi, tôi như được nạp thêm năng lượng cho tinh thần, để khi trở về tôi lại hăng hái tiếp tục “chiến đấu”.

 Thanh xuân phải có khó khăn để trưởng thành

Tuổi thanh xuân là những vùng vẫy và liều lĩnh. Tôi tự cho mình quyền thử làm và quyền mắc sai lầm. Bởi giai đoạn đó, tôi đang căng tràn nhiệt huyết cùng với sự hăng hái đủ để theo đuổi điều mình muốn làm một cách không mệt mỏi. Cũng chỉ có lúc ấy tôi mới còn thời gian và cơ hội để làm lại nếu thất bại.

Bạn cho rằng điều gì là quyết định khó khăn khó khăn nhất? Tôi cảm nhận rất rõ ràng khi dám từ bỏ khi đạt được một thành tựu đang ở trên đà tiếp tục phát triển để xây dựng thành tựu mới từ đầu. Tôi luôn nhắc nhở mình bằng câu “Hơn thua so với chính mình. Hôm nay mình phải hơn mình hôm qua”. Đã có rất nhiều lời khuyên, nhiều câu hỏi rằng tại sao đang yên ổn, đang tốt đẹp mà lại dừng lại, mà phải chuyển đổi, mà bắt đầu một thứ khác chưa biết sẽ ra sao. Tuổi trẻ, không thể chỉ dừng ở một đỉnh cao, nếu không muốn mình mãi ngủ quên trên chiến thắng. Thế nên tôi tiếp tục đi, mở rộng tầm nhìn của mình trên những đỉnh núi cao hơn, khám phá những cảnh quan mới.

Tôi có niềm tin mình có thể làm được nhiều chuyện hơn, tiến xa hơn nữa. Chính nhờ tư tưởng này mà tôi đã trở nên mạnh mẽ, sẵn sàng chấp nhận thử thách, vật lộn với khó khăn để đi tới tận cùng con đường mình chọn. Cho dù kết quả mĩ mãn hay không như ý, tôi đều đón nhận một cách nhẹ nhàng. Quan trọng hơn hết, tôi hài lòng khi mình đã dám sống hết mình.

Tuổi thanh xuân là con đường trưởng thành, hoàn thiện bản thân. Tôi rất tâm đắc với câu nói “Nếu nghĩ bản thân đã là giỏi nhất thì sẽ không thể phát triển hơn được nữa”. Mỗi khi năm hết xuân về, tôi dành cho mình một khoảng thời gian yên tĩnh, ngồi uống trà nhìn lại hành trình một năm qua. So với tôi của ngày này năm trước đã tiến bộ hơn những gì, có điều gì không hài lòng và lên kế hoạch cho năm mới.

Tuổi thanh xuân tôi đã không phải hối tiếc. Chúng ta không thể thay đổi những lá bài đã được chia, chỉ có thể thay đổi cách chơi bài. Thế nên tôi tin rằng dù xuất thân, hoàn cảnh mỗi người khác nhau, chúng ta vẫn có quyền chọn thái độ và cách sống để ta có thể tự hào mỗi lần kể lại. Hãy sống hết mình bằng tấm lòng và nhiệt huyết bạn nhé!

© Lily Vàng – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top