Phát thanh xúc cảm của bạn !

Gửi lại thanh xuân tình yêu năm ấy

2017-09-14 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Hà Nội lớn lắm, nếu chẳng miệt mài kiếm tìm, làm sao ta có thể gặp nhau được? Tôi muốn gặp cậu một lần, nhưng chỉ đợi chờ sự ngẫu nhiên của duyên phận, lại chẳng thể thuyết phục mình bước đi vì cậu. Đôi lúc tôi cũng tự hỏi mình, tại sao? Chẳng phải vì tôi nhát gan, mà vì tôi lại nhận ra, gặp gỡ cũng chả để làm gì cả, và tôi cũng chẳng biết nói gì khi gặp cậu, mà có khi cậu cũng quên tôi rồi. Vậy thôi, chẳng thà cứ phó mặc cho duyên phận.

***
Gửi lại thanh xuân tình yêu năm ấy


Chúng tôi chia tay vào mùa thu đầu tiên sau khi rời khỏi ngôi trường cấp ba, cậu chuyển về Hà Nội, hai đầu Nam Bắc, mùi hoa sữa mà cậu kể tôi chẳng bao giờ mường tượng được, tiết trời oi gắt tôi hay than cậu cũng chẳng bao giờ hiểu.

Vậy là chúng tôi chia tay.

Cũng bình thường thôi vì tuổi học trò, người ta gặp nhau, mến nhau, mấy ai có thể bước đến cuối cùng đâu, và lời hứa thiên trường địa cửu chỉ mãi là lời hứa ngông nghênh thời niên thiếu, đôi khi nghĩ lại vừa thấy buồn cười, lại vừa xót xa.

Vậy đó, nỗi đau khi chia tay cậu mùa thu năm ấy tôi đã quên rồi, bây giờ có cố ngồi nhớ cũng chẳng thể nào hình dung được. Vậy mà cứ mỗi mùa thu, tôi lại nhớ đến cậu, nhớ đến cái cách cậu từng sánh bước cùng tôi rồi lại rời đi chóng vánh, như hành vi vô thức tua đi tua lại một đoạn phim cũ, hình ảnh tuy mơ hồ vẫn vẹn nguyên, chỉ có nỗi đau là không còn.

Có lẽ là do thời gian dài quá, bây giờ nhớ đến đoạn tình cảm ấy, tôi lại thấy xa lạ như xem một bộ phim của người khác, tuy đã thuộc nằm lòng nhưng lại chẳng thể nào dung nhập, cộng hưởng với từng nhân vật...

Bộ phim đó có một 'tôi' khác, rất ngây thơ, cũng rất tin vào tình yêu vĩnh cửu.

Bộ phim đó có 'cậu', nóng nảy và hay đỏ mặt, chắc cũng như 'tôi', cũng tin rằng rồi ta sẽ bước đến cuối cùng.

Gửi lại thanh xuân tình yêu năm ấy

Năm dài tháng rộng, tôi vẫn chưa gặp cậu lần nào kể từ mùa thu năm ấy, chẳng biết cậu lúc này ra sao, có khỏe không? Chỉ biết rằng mình đã thay đổi rất nhiều, và vẫn ổn.

Có những lần tôi đi công tác ở Hà Nội, đi qua một con đường nào đó, ngửi thấy mùi hoa sữa, đột nhiên lại nghĩ: Cậu đã từng đến đây chưa? Đây có phải cây hoa sữa trong lời cậu kể không? Và nếu phải, thì liệu tôi đến đây sớm hơn một chút, chẳng phải sẽ gặp được cậu sao?

Nhưng tôi cũng biết, Hà Nội lớn lắm, nếu chẳng miệt mài kiếm tìm, làm sao ta có thể gặp nhau được? Tôi muốn gặp cậu một lần, nhưng chỉ đợi chờ sự ngẫu nhiên của duyên phận, lại chẳng thể thuyết phục mình bước đi vì cậu. Đôi lúc tôi cũng tự hỏi mình, tại sao? Chẳng phải vì tôi nhát gan, mà vì tôi lại nhận ra, gặp gỡ cũng chả để làm gì cả, và tôi cũng chẳng biết nói gì khi gặp cậu, mà có khi cậu cũng quên tôi rồi. Vậy thôi, chẳng thà cứ phó mặc cho duyên phận.

Và mỗi mùa thu, tôi vẫn cứ nhớ về một người bạn cũ đã xa mặt lâu như vậy, chắc không hẳn vì đó là một người tôi từng thương, mà là vì trong lòng tôi, đã lỡ đặt cho người ấy một cái tên khác, đó là “thanh xuân”. Nỗi nhớ tái diễn mỗi năm chắc cũng chỉ là cách tôi hát khúc ai điếu cho thời niên thiếu của mình.

Mùa thu năm nay cũng sắp qua, mùa thu thứ bảy, tôi vẫn chưa ngẫu nhiên gặp lại “thanh xuân” của mình lần nào cả.

© Bảo Ngân – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Có một ngày

Có một ngày

Em dừng bước và nhìn khắp nẻo Những góc nhỏ một thời vẫn như còn vọng đâu đây

Bây giờ là mùa đông

Bây giờ là mùa đông

Cô cứ vậy mà sống cứ vậy mà xoay vòng với chừng đó công việc vừa quen thuộc, vừa dễ và vừa khó ở nơi xa xôi này. Một thành phố thật xa với nơi cũ của cô, nhưng là một thành phố cho cô thật nhiều trìu mến và như là một chỗ dựa tin cậy nhất của cô trên những bước đường đời.

Nếu lỡ

Nếu lỡ

Và nếu lỡ, con chẳng còn nghe thấy nữa những mệt mỏi, lo lắng hay cằn nhằn của má thì sao? Dù chỉ là “nếu” thôi, con cũng không dám nghĩ tới. Nó khiến đôi vai con run rẩy bật khóc!

Sống trọn

Sống trọn

Ai cũng muốn cuộc sống mình được đầy đủ, còn trái tim tôi mách bảo tôi như thế, từ rất lâu rồi, là tôi luôn muốn có luôn muốn sống như thế, sống trọn cho cuộc đời, sống trọn là chính tôi.

Đông về lại thấy cô đơn

Đông về lại thấy cô đơn

Trở mùa, trời chớm sang đông Chừng như thấp thỏm trong lòng nhớ ai Chút se se lạnh hiên ngoài Làm tim thổn thức canh dài nhớ thêm.

Tôi muốn được là tôi

Tôi muốn được là tôi

Tôi thấy có thật nhiều nước đang chảy dưới chân tôi, tôi thấy những ngọn núi cao và nhiều nguy hiểm quá đang trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn phải vượt qua, vì tôi là tôi, nên tôi phải vượt qua.

Tiếng yêu đầu

Tiếng yêu đầu

Vì người ta đã nói đã viết đã cười đã khóc và đã hát quá nhiều về tình yêu, nên những gì tôi sắp viết chỉ là những lời muốn được sẻ chia, là sự thấu cảm. Là sự thấu hiểu mà tôi muốn gởi đến những ai đã đau khổ hoặc đang trải qua đau khổ trong tình yêu.

Suy Nghĩ Riêng Mình Anh

Suy Nghĩ Riêng Mình Anh

Anh cần em như ngày đó Một nỗi buồn anh vẽ thành mây Nếu như khóc không phải tình cảm Anh muốn quên và anh không rõ.

 Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn

Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn

Bây giờ ngồi đây viết những dòng tâm sự này trái tim tôi bỗng cảm thấy bình yên đến lạ, dường như tất cả những thách thức vất vả trước kia sảy đến để tôi thay đổi, trưởng thành. Tôi từ một con người lạc lõng mỏng manh nay đã trở nên kiên cường, từ một cô gái khép lòng nay đã mở rộng trái tim. Tôi biết yêu đời yêu mình, tôi rạng ngời hơn bao giờ hết, tôi thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi vấp ngã cho tôi đau đớn để tôi trưởng thành, tôi nhận ra sau cơn bão tố đau thương dù bị vùi dập nhưng ngọn cỏ ven đường như tôi lại trở nên xanh hơn thắm hơn, cảm ơn cuộc đời.

Đôi lúc ta ngoảnh lại

Đôi lúc ta ngoảnh lại

Đến đây thì tôi tin người bạn của tôi chắc đã hiểu và biết dù chưa trọn vẹn lắm, rằng một người làm công việc về chính trị là như nào. Là người có một cái đầu và một trái tim lớn hơn những người khác đó bạn.

back to top