Gửi lại thanh xuân tình yêu năm ấy
2017-09-14 01:30
Tác giả:
Chúng tôi chia tay vào mùa thu đầu tiên sau khi rời khỏi ngôi trường cấp ba, cậu chuyển về Hà Nội, hai đầu Nam Bắc, mùi hoa sữa mà cậu kể tôi chẳng bao giờ mường tượng được, tiết trời oi gắt tôi hay than cậu cũng chẳng bao giờ hiểu.
Vậy là chúng tôi chia tay.
Cũng bình thường thôi vì tuổi học trò, người ta gặp nhau, mến nhau, mấy ai có thể bước đến cuối cùng đâu, và lời hứa thiên trường địa cửu chỉ mãi là lời hứa ngông nghênh thời niên thiếu, đôi khi nghĩ lại vừa thấy buồn cười, lại vừa xót xa.
Vậy đó, nỗi đau khi chia tay cậu mùa thu năm ấy tôi đã quên rồi, bây giờ có cố ngồi nhớ cũng chẳng thể nào hình dung được. Vậy mà cứ mỗi mùa thu, tôi lại nhớ đến cậu, nhớ đến cái cách cậu từng sánh bước cùng tôi rồi lại rời đi chóng vánh, như hành vi vô thức tua đi tua lại một đoạn phim cũ, hình ảnh tuy mơ hồ vẫn vẹn nguyên, chỉ có nỗi đau là không còn.
Có lẽ là do thời gian dài quá, bây giờ nhớ đến đoạn tình cảm ấy, tôi lại thấy xa lạ như xem một bộ phim của người khác, tuy đã thuộc nằm lòng nhưng lại chẳng thể nào dung nhập, cộng hưởng với từng nhân vật...
Bộ phim đó có một 'tôi' khác, rất ngây thơ, cũng rất tin vào tình yêu vĩnh cửu.
Bộ phim đó có 'cậu', nóng nảy và hay đỏ mặt, chắc cũng như 'tôi', cũng tin rằng rồi ta sẽ bước đến cuối cùng.
Năm dài tháng rộng, tôi vẫn chưa gặp cậu lần nào kể từ mùa thu năm ấy, chẳng biết cậu lúc này ra sao, có khỏe không? Chỉ biết rằng mình đã thay đổi rất nhiều, và vẫn ổn.
Có những lần tôi đi công tác ở Hà Nội, đi qua một con đường nào đó, ngửi thấy mùi hoa sữa, đột nhiên lại nghĩ: Cậu đã từng đến đây chưa? Đây có phải cây hoa sữa trong lời cậu kể không? Và nếu phải, thì liệu tôi đến đây sớm hơn một chút, chẳng phải sẽ gặp được cậu sao?
Nhưng tôi cũng biết, Hà Nội lớn lắm, nếu chẳng miệt mài kiếm tìm, làm sao ta có thể gặp nhau được? Tôi muốn gặp cậu một lần, nhưng chỉ đợi chờ sự ngẫu nhiên của duyên phận, lại chẳng thể thuyết phục mình bước đi vì cậu. Đôi lúc tôi cũng tự hỏi mình, tại sao? Chẳng phải vì tôi nhát gan, mà vì tôi lại nhận ra, gặp gỡ cũng chả để làm gì cả, và tôi cũng chẳng biết nói gì khi gặp cậu, mà có khi cậu cũng quên tôi rồi. Vậy thôi, chẳng thà cứ phó mặc cho duyên phận.
Và mỗi mùa thu, tôi vẫn cứ nhớ về một người bạn cũ đã xa mặt lâu như vậy, chắc không hẳn vì đó là một người tôi từng thương, mà là vì trong lòng tôi, đã lỡ đặt cho người ấy một cái tên khác, đó là “thanh xuân”. Nỗi nhớ tái diễn mỗi năm chắc cũng chỉ là cách tôi hát khúc ai điếu cho thời niên thiếu của mình.
Mùa thu năm nay cũng sắp qua, mùa thu thứ bảy, tôi vẫn chưa ngẫu nhiên gặp lại “thanh xuân” của mình lần nào cả.
© Bảo Ngân – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước
Đầu năm Ất Tỵ 2025, vận mệnh của một số con giáp sẽ gặp nhiều thuận lợi và may mắn.
Đoạn đường cũ
Có những cuộc tình không tên gọi, nhưng vẫn nhớ, vẫn yêu vẫn đợi và thậm chí là vẫn đau khổ vì những điều đó nhưng chỉ là không thể bên nhau, không thể nói chuyện, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không thể. Cuộc tình dù đúng dù sai dù đau khổ hay hạnh phúc, đúng tốt đẹp hay không cũng chí là một cách nhìn từ bản thân, từ đối phương.
Đủ buồn để buông
Mọi sự dịu dàng và an toàn trước kia anh đem đến, tôi còn chưa kịp tận hưởng đủ, anh đã vội lấy đi. Có tàn nhẫn không? Giá mà, anh đừng chữa lành tôi, giá mà anh không đem đến cho tôi một hi vọng khác, để rồi hôm nay phải tự mình bước tiếp với thêm nhiều vết thương khác.
Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn
Trong đoạn đường đời của mỗi người rồi ai cũng sẽ phải rời đi để chăm lo cho cuộc sống riêng. Nhưng cũng đừng vì vậy mà tiếc nuối, mà buồn bã. Bởi ai rồi cũng phải tự đi hết con đường mà bản thân đã chọn, ai rồi cũng sẽ hoàn thành phần còn lại của cuốn sách mà bản thân đã tự viết lên.
Tết xa quê
Tết xa quê nặng trĩu niềm thương Dẫu phố đông nhưng chẳng thấy vui sướng Con nhớ những hoài niệm ấm áp Chờ đón Tết trong giây phút ngày xưa.
Tôi chật vật giữ lấy lương tâm
Lúc này, tôi mới nhận thức được một cách rõ ràng về cuộc sống này và cũng nhận ra tại sao trước đây cuộc sống của tôi dễ dàng và thuận lợi đến thế. Bởi những vất vả và khó khăn đều được bố mẹ chắn chịu hết rồi, họ không bao giờ để tôi bị thật sự tổn thương, có chăng thì cũng là do tôi tự tưởng tưởng.
Viết để chữa lành
Trong từng trang viết, tôi tìm thấy một phần nhỏ bé của chính mình, những khát khao và nỗi sợ, những niềm vui và nỗi đau.
Cho đi yêu thương là một lựa chọn
Tôi hiểu cảm giác bất lực khi bản thân mình không có gì trong tay và phải bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tốt, cùng với đó là việc không thể chăm lo tốt cho những người thân yêu của mình. Cảm giác ấy thật sự rất là tồi tệ.
Mùa thu tôi thấy nàng
Thu ghé qua chơi, vườn đầy lá Bóng nàng ở lại, nắng dần vơi Hồn ta vi vu, rồi bỗng lạ Một chút xuyến xao, hóa dại khờ.
Người có 3 điều này khi nói chuyện chứng tỏ EQ cao ngất, ai cũng muốn kết giao: Nếu bạn có cả 3 thì xin chúc mừng!
Ernest Hemingway từng nói: "Chúng ta mất hai năm để học nói, nhưng lại mất hơn 60 năm cuộc đời còn lại để học cách im lặng". Nói đúng lúc là trí tuệ, im lặng lúc cần cũng là trí tuệ.