Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cả thanh xuân thương người đủ rồi, phải tự thương lấy mình thôi…

2017-08-14 01:31

Tác giả:


blogradio.vn - Sau chia tay, ta vùi mình trong đống ngổn ngang tâm trạng. Bản thân tự dưng sinh ra chứng sợ, sợ bị tổn thương khi yêu, sợ sẽ không thể bên nhau đến cuối con đường, thành thử ra ta vẫn cứ cô đơn sớm khuya đi về một mình, mặc cho xung quanh vẫn có người quan tâm chân thành.

***

Ai trong chúng ta không từng đi qua tháng ngày của tuổi trẻ vội vã nhưng đầy sôi động náo nhiệt. Và ai trong chúng ta không từng trải qua năm tháng thanh xuân mà không yêu khờ dại đến cuồng si một người?

Ở đời mấy ai không từng tan vỡ với một vài mối tình? Mấy ai được sống trọn vẹn với mối tình đầu của mình? Mấy ai có thể yêu sâu đậm một người nhưng khi cưới cũng là họ? Sau mỗi lần đổ vỡ ấy, lòng ta quặn thắt, ta cảm tưởng như cả thế giới này bỗng chốc sụp đổ.

Tình vụn vỡ, người cất bước đi. Nhiều người khóc lóc trách móc đối phương. Nhưng có trách móc, có khóc lóc, có yếu đuối chăng nữa cũng chẳng thể níu kéo người quay lại bên mình. Bởi họ đã dốc lòng ra đi, níu kéo cũng có ích gì. Hoa nở để tàn, người gặp gỡ để ly tan, âu cũng là quy luật của tự nhiên của tạo hóa. Mà thử hỏi mấy ai ở chốn hồng trần này lại có thể thay đổi vòng xoay của tạo hóa. Chắc là không một ai cả!

Sau tan vỡ, chúng ta hay quy mọi lý do của sự đổ vỡ ấy về hai chữ “hết duyên” mà đâu biết rằng đó là cái lý do để ta trốn tránh thực tại mà thôi. Nhưng liệu như thế lòng có thôi dậy sóng, tim có thôi nhớ nhung?

Cả thanh xuân thương người đủ rồi, phải tự thương lấy mình thôi…

Sau chia tay, ta vùi mình trong đống ngổn ngang tâm trạng. Bản thân tự dưng sinh ra chứng sợ, sợ bị tổn thương khi yêu, sợ sẽ không thể bên nhau đến cuối con đường, thành thử ra ta vẫn cứ cô đơn sớm khuya đi về một mình, mặc cho xung quanh vẫn có người quan tâm chân thành. Nhưng sao lòng chẳng một chút rung động, cứ dửng dưng hờ hững với tất cả. Là vì lòng đã nguội lạnh với những thương yêu? Hay vì lòng chẳng còn chút vấn vương với tình ái? Hay trái tim trở nên chật chội như thành phố vốn dĩ đông đúc chen lấn ngoài kia, để chẳng thể nhét thêm một bóng hình ai vào đó. Hay là do ta cứ mãi ôm khư khư lấy đoạn ký ức cũ không chịu buông tay? Cứ thế, theo năm tháng ta tự xây cho mình bức tường thành “cô độc” vững chãi hơn cả sắt cả đồng mà chẳng ai phá nát được. Tòa thương thành ấy vẫn cứ kiên cố bền bỉ theo những tháng năm của tuổi trẻ. Để đến khi đã đi qua gần hết thanh xuân mới giật mình ngẩn ngơ tiếc nuối vì những ngày tháng đã qua ấy.

Người đi cũng đã đi thật rồi, tình cũng đã chấm hết từ lâu. Vậy hà cớ gì cứ mãi ôm khư khư những nhung nhớ đã cũ? Làm như vậy họ có quay trở về không? Chắc chắn không! Mà họ có quay trở về, liệu tình cảm cả hai có còn nguyên vẹn như xưa? Tự hành hạ mình, họ có thương xót không? Khi mà bên cạnh họ đã có người vui cùng sớm hôm. Bàn tay kia cũng đã nắm lấy một bàn tay khác. Thay vì ngồi đó lặng lẽ rơi nước mắt vì họ, tại sao ta không lau nước mắt mạnh mẽ vứt bỏ quá khứ đằng sau lưng mà bước về phía trước để kiếm tìm cho mình một hạnh phúc mới. Bởi lẽ, sau cùng mỗi người đều đã được định sẵn với một hạnh phúc. Chỉ là, ta có kiên định và mạnh mẽ để chờ đợi hay không mà thôi.

Vậy nên, sau những tháng năm tuổi trẻ dốc hết vốn liếng sức lực yêu thương người, ta quay trở về nhà tự yêu thương lấy bản thân của mình. Đừng vì một người không cần ta mà ta lại lãng phí tâm lực nữa… Liệu có được không?

Cả thanh xuân thương người đủ rồi, phải tự thương lấy mình thôi…

© Lạc Vỹ – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top