Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cả thanh xuân thương người đủ rồi, phải tự thương lấy mình thôi…

2017-08-14 01:31

Tác giả:


blogradio.vn - Sau chia tay, ta vùi mình trong đống ngổn ngang tâm trạng. Bản thân tự dưng sinh ra chứng sợ, sợ bị tổn thương khi yêu, sợ sẽ không thể bên nhau đến cuối con đường, thành thử ra ta vẫn cứ cô đơn sớm khuya đi về một mình, mặc cho xung quanh vẫn có người quan tâm chân thành.

***

Ai trong chúng ta không từng đi qua tháng ngày của tuổi trẻ vội vã nhưng đầy sôi động náo nhiệt. Và ai trong chúng ta không từng trải qua năm tháng thanh xuân mà không yêu khờ dại đến cuồng si một người?

Ở đời mấy ai không từng tan vỡ với một vài mối tình? Mấy ai được sống trọn vẹn với mối tình đầu của mình? Mấy ai có thể yêu sâu đậm một người nhưng khi cưới cũng là họ? Sau mỗi lần đổ vỡ ấy, lòng ta quặn thắt, ta cảm tưởng như cả thế giới này bỗng chốc sụp đổ.

Tình vụn vỡ, người cất bước đi. Nhiều người khóc lóc trách móc đối phương. Nhưng có trách móc, có khóc lóc, có yếu đuối chăng nữa cũng chẳng thể níu kéo người quay lại bên mình. Bởi họ đã dốc lòng ra đi, níu kéo cũng có ích gì. Hoa nở để tàn, người gặp gỡ để ly tan, âu cũng là quy luật của tự nhiên của tạo hóa. Mà thử hỏi mấy ai ở chốn hồng trần này lại có thể thay đổi vòng xoay của tạo hóa. Chắc là không một ai cả!

Sau tan vỡ, chúng ta hay quy mọi lý do của sự đổ vỡ ấy về hai chữ “hết duyên” mà đâu biết rằng đó là cái lý do để ta trốn tránh thực tại mà thôi. Nhưng liệu như thế lòng có thôi dậy sóng, tim có thôi nhớ nhung?

Cả thanh xuân thương người đủ rồi, phải tự thương lấy mình thôi…

Sau chia tay, ta vùi mình trong đống ngổn ngang tâm trạng. Bản thân tự dưng sinh ra chứng sợ, sợ bị tổn thương khi yêu, sợ sẽ không thể bên nhau đến cuối con đường, thành thử ra ta vẫn cứ cô đơn sớm khuya đi về một mình, mặc cho xung quanh vẫn có người quan tâm chân thành. Nhưng sao lòng chẳng một chút rung động, cứ dửng dưng hờ hững với tất cả. Là vì lòng đã nguội lạnh với những thương yêu? Hay vì lòng chẳng còn chút vấn vương với tình ái? Hay trái tim trở nên chật chội như thành phố vốn dĩ đông đúc chen lấn ngoài kia, để chẳng thể nhét thêm một bóng hình ai vào đó. Hay là do ta cứ mãi ôm khư khư lấy đoạn ký ức cũ không chịu buông tay? Cứ thế, theo năm tháng ta tự xây cho mình bức tường thành “cô độc” vững chãi hơn cả sắt cả đồng mà chẳng ai phá nát được. Tòa thương thành ấy vẫn cứ kiên cố bền bỉ theo những tháng năm của tuổi trẻ. Để đến khi đã đi qua gần hết thanh xuân mới giật mình ngẩn ngơ tiếc nuối vì những ngày tháng đã qua ấy.

Người đi cũng đã đi thật rồi, tình cũng đã chấm hết từ lâu. Vậy hà cớ gì cứ mãi ôm khư khư những nhung nhớ đã cũ? Làm như vậy họ có quay trở về không? Chắc chắn không! Mà họ có quay trở về, liệu tình cảm cả hai có còn nguyên vẹn như xưa? Tự hành hạ mình, họ có thương xót không? Khi mà bên cạnh họ đã có người vui cùng sớm hôm. Bàn tay kia cũng đã nắm lấy một bàn tay khác. Thay vì ngồi đó lặng lẽ rơi nước mắt vì họ, tại sao ta không lau nước mắt mạnh mẽ vứt bỏ quá khứ đằng sau lưng mà bước về phía trước để kiếm tìm cho mình một hạnh phúc mới. Bởi lẽ, sau cùng mỗi người đều đã được định sẵn với một hạnh phúc. Chỉ là, ta có kiên định và mạnh mẽ để chờ đợi hay không mà thôi.

Vậy nên, sau những tháng năm tuổi trẻ dốc hết vốn liếng sức lực yêu thương người, ta quay trở về nhà tự yêu thương lấy bản thân của mình. Đừng vì một người không cần ta mà ta lại lãng phí tâm lực nữa… Liệu có được không?

Cả thanh xuân thương người đủ rồi, phải tự thương lấy mình thôi…

© Lạc Vỹ – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi

Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói

Lời chưa nói

Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!

Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh

Những ngày chênh vênh

Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con

Lời hẹn của con

Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ

Tình yêu của mẹ

Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu

Lời yêu

Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi

Cây sung cụt của đại đội tôi

Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

back to top