Thanh xuân là phải xông pha
2019-08-12 08:05
Tác giả:
An Thy
blogradio.vn - Mới ngày nào còn bỡ ngỡ đi nhập học, vui mừng, tự hào khi nhận được cầu vai đỏ thì chỉ bốn năm sau thôi, niềm vui đó càng được nhân lên khi họ trở thành những tân sĩ quan, là kết quả của bốn năm rèn luyện vất vả. Ngôi sao trên cầu vai của họ chính là công sức của mồ hôi, nước mắt và sự nỗ lực không ngừng nghỉ với một ý chí kiên cường, và tình đồng chí, đồng đội keo sơn, gắn bó.
***
Thanh xuân của các bạn là gì? Là bốn năm đại học với những ngày miệt mài trên giảng đường, rồi những giờ làm thêm, những buổi đi chơi, trà chanh chém gió với lũ bạn hay đơn giản chỉ là lên xe bus và ngắm Hà Nội lúc rảnh rỗi...
Nhưng là một học viên mang màu xanh áo lính thì họ không giống các bạn. Khi các bạn đang được ngồi mát mẻ trong giảng đường thì có thể họ đang phải đổ mồ hôi ngoài thao trường. Khi các bạn đang lên kế hoạch cho một buổi đi chơi nào đó thì họ có thể đang tranh thủ chợp mắt sau buổi học đầy nắng gió hay đơn giản chỉ là nghỉ chân sau chặng đường dài hành quân. Khi các bạn được về Tết sớm để sum họp cùng gia đình thì có khi họ lại phải ở lại trực Tết, về với gia đình được vài ngày lại phải đi vì nhiệm vụ đã được phân công. Họ luôn phấn đấu hoàn thành tốt nhiệm vụ, khát khao cống hiến sức trẻ cho mùa xuân đất nước.
Bốn năm học viên so với quãng đời của một người thì nó cũng chỉ như một cái chớp mắt. Mới ngày nào còn bỡ ngỡ đi nhập học, vui mừng, tự hào khi nhận được cầu vai đỏ thì chỉ bốn năm sau thôi, niềm vui đó càng được nhân lên khi họ trở thành những tân sĩ quan, là kết quả của bốn năm rèn luyện vất vả. Ngôi sao trên cầu vai của họ chính là công sức của mồ hôi, nước mắt và sự nỗ lực không ngừng nghỉ với một ý chí kiên cường, và tình đồng chí, đồng đội keo sơn, gắn bó.

Ngày mai đây, nhận nơi công tác mới, người ở địa đầu Tổ quốc, người ở đất mũi Cà Mau, nhưng tôi tin rằng dù ở nơi đâu, chúng ta cũng luôn mang trong mình nhiệt huyết của thanh xuân, khát khao của người lính cụ Hồ để cùng nhau gây dựng đất nước, xứng danh bộ đội cụ Hồ.
Bài thơ này chính là món quà kỉ niệm của tôi dành đến cho các bạn, những người đồng chí, đồng đội của tôi, những người kề vai, sát cánh cùng tôi vượt qua tất cả. Tuổi trẻ này cảm ơn vì màu xanh áo lính - màu tuổi trẻ, màu khát vọng.
Thời học sinh đọc bài Đồng chí
Mang trong lòng khát vọng lớn lao
Để hôm nay có thể tự hào
Mang trên mình màu xanh áo lính
Bốn năm học với những dự định
Cùng bạn bè đồng chí anh em
Những kỷ niệm không thể nào quên
Cả hôm nay sau này vẫn nhớ

Giờ rèn luyện mệt từng hơi thở
Hành quân mang sức nặng trên vai
Nắng rồi mưa mải miết đường dài
Tôi và anh vượt qua tất cả
Nhớ những ngày học hành vất vả
Rồi gật gù trên lớp ngày mai
Đêm sắp thi cùng nhau ôn bài
Thức đến khuya miệt mài sách vở
Thời học viên không hề trăn trở
Chẳng cần lo suy tính ngày mai
Để giờ đây đến chặng đường dài
Mong anh em tự tin vững bước
Ngày nhận tin kẻ xuôi người ngược
Kẻ vào Nam ra Bắc đi xa
Chấp nhận đời trai là phải xông pha
Góp sức nhỏ dựng xây đất nước.
© Lê Hữu Thắng - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Nếu cuộc đời cho ta cơ hội quay về quá khứ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.






