Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thanh xuân là những ngày đẹp nhất

2023-01-06 01:25

Tác giả: Một Chút An Nhiên


blogradio.vn - Có lẽ, đúng như anh đã nói, dù thời gian có trôi bao lâu, những ký ức tốt đẹp chúng ta đã trải qua cũng sẽ không bị cuộc sống thay thế. Nếu sau này, lại có người hỏi anh vấn đề này, anh không kìm nén bản thân nữa, mà sẽ kể lại tất cả những gì anh nhớ rõ, vừa nắm tay nàng, vừa nhớ lại những ngày thanh xuân ấy.

***

Thời gian chậm lại, năm tháng tươi vui chỉ là củ hành tây thực dụng, chỉ trong nháy mắt, mới ngày hôm trước còn trông ngây dại cũng bị thời gian bào mòn mài đi góc cạnh, biến ta trở thành một con người hoàn toàn khác, ta là ta nhưng ta không phải ta của trước kia nữa, nhiều người nghĩ cấp 3 là thiên đường tràn đầy mơ mộng, nó cũng ngôi mộ chôn vùi mơ ước. 

Có lẽ, cuộc sống của con người đều nằm trong một quỹ tích riêng biệt và nó không đi ra khỏi quy luật của vận mệnh. Thành công hay thất bại, cũng đều thu thập hành lý, cũng gom góp lại tâm tình, mang đi mộng tưởng, lấy đi trẻ trung, lâu sạch hồi ức, để ngày mai, tiếp tục soạn thảo kịch bản của chính mình.

Là che kín tro bụi quá khứ hay một lần nữa bị cuộc đời mở ra, ai cũng không nhịn được bi thương, tùy ý để nước mắt chảy qua khuôn mặt.

Tại thời gian quá vội vã, ta vội vàng đi qua năm tháng thanh xuân mà không hề hay biết, đi qua những thứ mà ta đã từng gửi vào trí nhớ của cơn triều tịch lan tràn vào tuổi thiếu niên cái tuổi xuân xinh đẹp nhất. 

Có lẽ, khi chúng ta một lần nữa bước vào cánh cửa trường học, chúng ta còn có thể cuồng vọng như yêu ma? Khi chúng ta bước đi nặng nề, ngay từ đầu đi vào, liền muốn lần nữa đi ra cửa lớn, ta có hay không từng hoài niệm những việc ta đã trải qua ở nơi này? Có lẽ, với tư cách của tôi mà nói, có một số việc, dù ta có dốc sức liều mạng để quên, đầu óc ta cũng không có khả vứt đi điều đó. Mặc dù, hồi ức này có bi thương, có thống khổ, còn chua xót cùng vui sướng.

thanh_xuan_134

Trong mắt ta, trường học chẳng qua là cái đi vào dễ dàng, lại là cái địa điểm muốn đi ra rất khó, chỉ cần tốt nghiệp, đem sách vở đốt hết, đem túi sách quăng vào giường nệm, liền sau đó có thể không còn bị học tập trói buộc, an an tĩnh tĩnh nằm trên giường ngủ ngon một giấc. Nhưng, khi chúng ta tốt nghiệp, bước nặng nề lại không hề bước đến phía trước, thậm chí, chúng ta không muốn về nhà. Ta cười bản thân tại sao lại ngốc như vậy, đi ra cái sân trường này thôi chúng ta không phải là một lũ yêu ma sao? Tại sao bây giờ, ta lại quyến luyến? Là ta đè xuống tình tâm tình, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra từng bước một đi ra cánh cổng trường học. Có điều, tại một bước cuối cùng để đi ra trường, trong lòng dâng lên đủ loại tình cảm phức tạp, làm cho ta thống khổ không thôi. 

Ta xoay người lại, nhìn vào cái nơi từng làm cho thù hận, vừa là địa phương mà ta dành cho nó rất nhiều tình cảm. Tựa hồ nghe thấy có người đang gọi ta, ta đưa mắt nhìn lại, nhìn thấy tại dãy nhà tầng bốn, bên một cái cửa sổ, có người đang hướng ta vẫy tay. Ta cao hứng cũng hướng về phía nàng vẫy vẫy tay. Cái người hướng ta vẫy tay, là cô gái đã từng làm ta say đắm, lại bỗng nhiên biến mất. Khuôn mặt vui vẻ, thoáng chốc trở nên trầm lặng. Bởi vì, ta biết rõ không còn khả năng trở lại như trước kia nữa rồi. Hình bóng kia chỉ là ảo giác do chính ta tạo ra. 

Nước mắt lưng tròng, hành động của ta đã không còn do đại não điều khiển. Ta cùng các bằng hữu ôm chặt cùng một chỗ rơi lệ. Bởi vì, ngày hôm nay là ngày chúng ta chia tay. Kỳ thật trong lòng ta có rất nhiều điều muốn tâm sự, tỏ bày, rất muốn theo chân bọn họ để hàn huyên, đáng tiếc, đã không còn cơ hội ấy rồi. Ta không thể tưởng tượng được, cuộc sống sau này bọn họ sẽ thay thổi thế nào. Vừa gặp mặt ai nấy đều vui vẻ, cười đùa, cho đến bây giờ, lại đem hai hàng nước mắt vẽ lên khuôn mặt.

Ta còn muốn làm bộ bản thân sao cho thật lạnh nhạt, có điều, đến cái tình trạng này rồi, tay vẫn không nhịn được rơi lệ. Thời gian gặp nhau sau này có lẽ sẽ không nhiều rồi, ai ai cũng biết rõ.

Bịa ra cái lý do này, chẳng là tự mình an ủi mình thôi. Chúng ta 3 năm bên nhau học tập, tựa hồ không muốn rời khỏi. Dù sao đi nữa, chúng ta là một chỉnh thể, một cái không thể tách rời đoàn đội. Có lẽ, sau này chúng ta lên đại học, sẽ gặp phải bạn bè tốt hơn. Nhưng là, đến Đại Học rồi còn có thể gặp lại toàn bộ sao? Đó còn là một ẩn số.

Ta hiện tại vẫn còn nhớ rõ, chúng ta lần đầu gặp mặt, nguyên một đám ngại ngùng ngồi cùng một lớp. Ta nhiều lúc mơ mông viễn vông, rằng đây chỉ là một giấc mộng, ta dốc sức liều mạng rồi cho mình tâm lý ám chỉ, nói toàn bộ điều này chỉ là giấc mộng, tỉnh lại sẽ tốt thôi. Có điều, cái ý nghĩ viển vông này liền bị hiện thực đánh vỡ. Chúng quả thực muốn tách rời ra, dù cho, tất cả mọi người lại hy vọng đây là một giấc mộng ảo. 

thanh_xuan_13

Ta nhiều lần hy vọng, hướng lên sao băng trên trời chấp nhận cái nguyện ước này: Mời người cho ta chút thời gian, lại nhiều một chút ấm áp, ta không muốn đem hết thảy rời đi, nhưng mà, mặc kệ tất cả thỉnh cầu, đều là vô dụng. Thực tế tàn khốc, chúng ta chỉ có thể hy vọng, thời gian không xóa đi hồi ức tốt đẹp của tình bạn này.

Ta lén lút đi tới bên cạnh một cô nữ sinh, lần nữa cố nén nước mắt, mặt mỉm cười vỗ vỗ bờ vai nàng. Nàng mặt mũi tràn đầy lệ nhìn qua, ôm cổ ta, thút thít khóc trong ngực ta. Dù cho bạn gái hiện tại của ta ở gần đó, để cho nàng nhìn thấy rất không tốt, nhưng tại cái thời khắc này, ai sẽ quản nhiều như vậy? Bạn gái của ta ở bên nhìn thấy một màn này, yên lặng rơi lệ, không có người cho nàng một bờ vai vững chắc để thút thít nỉ non, không có người an ủi nàng.

Dù lấy núi cao làm bút, biển cả làm mực cũng khó mà vẽ ra được dáng hình em, đây đã từng là câu nịnh nọt ngọt ngào, cũng là lời thề non hẹn biển. Gió thu chợt về, mang theo từng cánh hoa giãy dụa theo dòng nước trôi xa, cùng trôi theo cánh hoa còn có bao kỷ niệm dưới bóng cây ấy. Trang giấy trắng trong, nét chữ nhợt nhạt, khi trăng sao khuất vào rặng núi, lời ước hẹn xưa cũng chết theo gió thu, tất cả đều đã bay xa.

Anh đã bao lần mơ thấy cả đám bọn mình đùa nghịch, trêu gái trên giảng đường. Khóe miệng đã nhếch lên khi thấy bầu không khí vui vẻ ấy, thì nó lại biến mất. Rồi anh lại mơ thấy cảnh chúng ta khóc nức nở ngay dưới cổng trường, nước mắt rơi tình cảm lưu luyến không nỡ xa rời, anh cứ luôn miệng "Không muốn!", "Không muốn!". Rồi anh tỉnh lại, mồ hôi túa ra đầy người, đầu óc tỉnh như sáo, anh cầm một cái ghế, đi tìm một chỗ trong viện rồi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn lên trời cao, nhớ về những hồi ức tươi đẹp khi xưa.

 

Đúng là chúng ta đã chia tay, anh có cảm giác thời gian trôi đi quá nhanh, tưởng như mới hôm qua chúng ta mới biết nhau, mới hôm qua còn ngại ngùng không dám nói chuyện, mà nay đã chia tay rồi.

Đến bây giờ, anh vẫn hay tự hỏi mình, tại sao lúc đó lại khóc nhiều như thế? Một thằng chưa kịp hết trống tan trường đã bay ra đến cửa mà lúc đó lại đi chậm đầy đau khổ về phía cửa ra? Có lẽ, anh không bao giờ trả lời được những câu hỏi ấy. Không từ ngữ nào có thể diễn tả được tình cảm ngày đó. Bởi vì, anh sợ mỗi khi nhớ lại lúc ấy, nước mắt anh lại không kìm được mà tuôn rơi.

Tuy anh không muốn hình ảnh ngày ấy tái hiện trước mắt, nhưng mỗi khi lần mở từng trang kỷ niệm, vô tình giở đến những bức ảnh chúng ta chụp khi tốt nghiệp hay những bức ảnh quái đản sau đấy, lòng anh lại thấy nao nao, rồi những giọt nước mắt lại vòng quanh mi. Từng giọt nước mắt nhỏ xuống trang giấy, anh khép lưu bút lại, để nước mắt tự tuôn, anh để mình được khóc thật to, đem nỗi niềm sâu kín trút ra thỏa thích.

thanh_xuan_1

Có lẽ sẽ có người cảm thấy kỳ diệu, sao nước mắt anh đầm đìa mà anh lại cười ngoác miệng thế kia. Nhưng thật ra lúc ấy ta cũng quên hết xung quanh, nghĩ đến tương lai ở cùng người đó. Mỗi lần như thế, anh cũng đành ngoảnh ra cửa sổ, tay chống cằm, mắt nhìn ra phía ngoài xa, thầm nhớ lại những ngày sôi nổi thời cấp ba cùng đám bạn học.

Anh càng nhớ lại càng thấy buồn cười, đến cuối cùng, anh cũng không biết mình bật cười lúc nào. Toàn bộ giảng đường và giảng viên đều nhìn anh với ánh mắt quái dị. Đến lúc ấy anh mới chợt nhớ ra đang ở đâu, anh lập tức xin lỗi giảng viên và các bạn học, rồi lại đưa mắt ra cửa sổ, thầm điểm danh từng đứa bạn học cấp ba.

Thanh xuân - là những ngày tháng để cảm xúc mạnh mẽ bùng cháy, là muôn màu cuộc sống bùng nổ, thì bây giờ, tình bạn - là rượu ngon ủ trăm năm, là ký ức không phai nhạt trong tim.

Có lẽ, đúng như anh đã nói, dù thời gian có trôi bao lâu, những ký ức tốt đẹp chúng ta đã trải qua cũng sẽ không bị cuộc sống thay thế. Nếu sau này, lại có người hỏi anh vấn đề này, anh không kìm nén bản thân nữa, mà sẽ kể lại tất cả những gì anh nhớ rõ, vừa nắm tay nàng, vừa nhớ lại những ngày thanh xuân ấy.

© Một Chút an Nhiên - blogradio.vn                 

Xem thêm: Có lẽ đã đến lúc để quên em | Radio Tình yêu

Một Chút An Nhiên

Thích yên bình dù chỉ là một chút

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ấm áp trà gừng

Ấm áp trà gừng

Bố gật gù khen hương vị trà gừng mẹ làm rất đặc biệt. Mà không phải mình bố cảm nhận như thế, cả ông bà nội, cả mấy chị em tôi đều cảm nhận rõ điều này. Đằng sau hương vị thơm ngon của trà gừng chính là sự quan tâm, yêu thương vô bờ của mẹ.

Vết sẹo trong tim

Vết sẹo trong tim

Em cứ nghĩ sau tất cả những chuyện đã xảy ra thì anh sẽ vì em mà thay đổi và càng yêu em hơn. Nhưng không, anh đã bỏ mặc em để vui bên người khác. Lúc ấy, chỉ có ba mẹ em ở bên cạnh em và em biết thật sự em đã sai khi yêu lầm người.

Hương biển

Hương biển

Anh nghe hương biển cứ thoang thoảng nhẹ nhàng trong gió, hương biển có mùi cá có mùi vị nồng nồng da diết có cả mùi nước mắm thơm thơm đậm đà ở ngôi làng gần đây bay đến.

Những con người trong nắng

Những con người trong nắng

Người ta rong chơi trên bao khắp con đường Chỉ có họ cứ lặng thầm trong nắng Chỉ có họ cứ miệt mài mải miết Kiếm tìm hoài những hạnh phúc gần xa

Ngửa đầu trông trăng, thấy trăng tròn vành vạnh

Ngửa đầu trông trăng, thấy trăng tròn vành vạnh

Thế mà, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt ta chạm phải ánh mắt nàng. Ta tưởng như thời gian ngừng trôi và cả thế giới hoàn toàn biến mất, chỉ còn ta và nàng. Không gian chìm trong sắc vàng đỏ, trở nên huyền ảo, vừa như thực lại vừa như mơ.

Giữa những câu chuyện đời

Giữa những câu chuyện đời

Khi ta trải qua những khó khăn, mất mát hay thành công, niềm hạnh phúc, ta thường nghĩ chúng là duy nhất. Nhưng kỳ thực, trong nhiều câu chuyện khác, những gì ta trải qua lại có thể phản chiếu một phần câu chuyện của người khác.

Sài Gòn ưu tư

Sài Gòn ưu tư

Sài Gòn không thấy được nhiều sao như biển cát Không tìm được chỗ riêng tư để thả mình Không lắng nghe được đồng xanh ca tiếng hát Không có người tựa lên gối lặng thinh.

Cái tên

Cái tên

Tôi không biết Mai và Cường đã có cảm giác gì trong khi chịu đau đớn thể xác, nước mắt vốn dĩ để thể hiện sự đau đớn, và buồn tủi đó, liệu hai đứa nhóc đó đã cạn chưa. Tôi không hiểu, người ta chiến đấu không phải vì chiến thắng, họ chiến đấu vì khoảnh khắc họ cần sống.

Chuyện tình của cây

Chuyện tình của cây

Nhưng cuối cùng, em nhận ra, mình chẳng thể trách, giận và ghét ai cả, bởi đó là Quy Luật của Cuộc Sống. Chúng ta không nên sống vì quá khứ, mà bỏ đi bao điều tốt đẹp do tương lai mang tới, phải không anh?

Tuổi trẻ là những đóa hoa

Tuổi trẻ là những đóa hoa

Chúng ta thường lo lắng về việc liệu mình có chọn đúng con đường hay không, liệu những quyết định hôm nay có dẫn đến thành công trong tương lai. Nhưng sự thật là không ai có thể biết chắc chắn về điều đó. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là sống hết mình cho hiện tại, theo đuổi đam mê và không ngừng học hỏi từ những thất bại.

back to top