Thanh xuân ấy cả hai chúng ta đều đã đúng
2023-04-21 01:30
Tác giả:
Phát Phát
blogradio.vn - Mãi nhiều năm sau này, khi thời gian trôi qua, tôi và em xa cách cả về không gian và thời gian, tôi với những bộn bề cuộc sống đã cất đi mảnh kí ức về em trong dĩ vãng. Đơn giản tôi hiểu rõ một điều là thanh xuân ấy tôi đã chọn để em trọn vẹn với ước mơ của mình. Và tôi tin rằng mình đã đúng.
***
Mùa thu năm 16 tuổi, tôi gặp em trong cơn lá rụng khắp sân trường, và tôi cũng không còn tung tăng chạy giỡn cùng lũ bạn dưới sân nữa. Tôi ngồi ngắm tán cây.
Mùa đông năm đó, tôi biết được cảm giác lạnh buốt lạ lẫm bủa vây nơi tôi, và tôi không còn vùi mình vào đống chăn ấm nữa. Tôi nghĩ về hơi ấm của em.
Mùa xuân năm 17 tuổi, tôi có được sự háo hức đón một năm mới, và tôi cũng không cần tiền mừng tuổi nữa. Tôi ước rằng được có em.
Mùa hạ năm đó, trong tiếng ve sầu rôm rả, tôi đã nghe được tiếng lòng của em, và tôi không còn ngân nga lời hát nữa. Tôi u sầu dưới bóng cây.
Kể từ lúc đấy, mỗi một mùa trong năm đối với tôi thật khác lạ, có phải chăng trong cơn gió đông có giọng nói của em, trong cơn mưa hạ có giọt lệ em khóc, trong ánh nắng xuân có nụ cười xinh đẹp của em. Tôi gọi đó là những mùa yêu em, có hoa nở rộ, em nói em thích những đóa hoa nhỏ nhắn xinh xinh được cài lên mái tóc đen của em bởi một bàn tay ấm áp.
Em cầu mong bàn tay ấm áp đó sẽ có thể chở che, nâng niu cô gái này và cùng dắt nhau qua những mảng kí ức đẹp nhất của thanh xuân. Tôi dang rộng vòng tay đón lấy em, vào mùa hạ năm 17, một đóa hoa rực rỡ sẽ bên cạnh tôi mãi không xa rời. Đến bài đọc thơ "Tôi yêu em" của Pushkin, hé qua trang sách tôi ngắm nghía bờ môi mọng của em, em nở nụ cười thật thu hút, bất chợt đôi môi tôi cũng khẽ cử động theo và muốn nói cho em nghe " tôi yêu em rất nhiều" chứ không phải vạn lời ong bướm ngoài kia.
Nhưng không, em là đóa hồng độc nhất giữa đại ngàn, tôi biết rằng em phải tỏa sáng ở những chân trời mới. Chắc sau này, những bông hoa nhỏ tôi cài lên tóc em năm đó cũng chỉ là quá khứ mà thôi, em sẽ đội lên mình chiếc vương niệm lấp lánh, xung quanh là hàng vạn ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người. Khi đó, có lẽ tôi sẽ là một trong những con người đứng phía dưới, vỗ tay chúc mừng cho em và tiếng lòng xưa cũ trong em lại khẽ vang lên trong tâm trí tôi.
Có thể em sẽ quên mất khoảnh khắc nhất thời lúc đó, nhưng tâm trí tôi nhớ mãi cùng với sự vụn vỡ của trái tim. Em có ước mơ, có hoài bão nhưng tôi không thể đồng hành cùng với em. Trong tận đáy lòng tôi khi đó là vô vàn cảm xúc đan xen, hỗn độn, tôi rối bời không tả được. Em hồn nhiên, mơ mộng với những ước mơ của mình, và tôi cũng mong muốn em mãi như thế, để em có thể chạm đến những ước ao riêng mình.
Mãi nhiều năm sau này, khi thời gian trôi qua, tôi và em xa cách cả về không gian và thời gian, tôi với những bộn bề cuộc sống đã cất đi mảnh kí ức về em trong dĩ vãng. Đơn giản tôi hiểu rõ một điều là thanh xuân ấy tôi đã chọn để em trọn vẹn với ước mơ của mình. Và tôi tin rằng mình đã đúng. Vạn vật vẫn biến đổi vận động không ngừng.
Thiên nhiên bốn mùa vẫn như vậy. Ngày hôm đó, trong tiếng xào xạc lá rơi trên phố, tôi bắt gặp lại hình bóng em - ở hiện tại, đóa hoa ấy giờ đây đã mang trên mình sự ngọt ngào trọn vẹn nhất. Em khẽ chào tôi. Em bảo nếu lúc ấy nếu không có tôi ở bên cạnh, nghe em tâm sự về những ước mơ của mình, về khoảng thời gian tăm tối kéo em vào vực thẳm cuộc đời thì chắc sẽ không có em như ngày hôm nay.
Tôi nhớ cái nắng hè năm ấy chẳng còn rực nóng, xung quanh tôi chỉ toàn những giọt nước mắt lạnh lẽo từ em, tôi cho em một chút hơi ấm của tia lửa niềm tin nho nhỏ.
Em vẫn mang sự hồn nhiên năm ấy mà đâu biết lúc đó tôi không chỉ muốn lắng nghe, mà còn muốn nói với em biết bao điều. Bất chợt lòng tôi vừa hạnh phúc vừa hối tiếc, hối tiếc vì điều gì nữa? Hay lúc đó không nói rằng tôi yêu em, muốn nắm lấy tay em đi đến những ước mơ đó chăng. Bây giờ có lẽ điều đó không quan trọng nữa rồi, đôi bàn tay năm ấy muốn che chở em giờ đã ôm một đóa hoa nhỏ xinh xắn - cô con gái bé bỏng của tôi - là cả ước mơ, tương lai, hi vọng của cuộc đời tôi hiện tại.
Em, tôi và chúng ta đều luôn có ước mơ, dù rằng là gì đi nữa, đều hi vọng gửi gắm cho những người mà bản thân luôn tin tưởng, yêu thương ở cả quá khứ, hiện tại và tương lai sau này.
© Phát Phát - blogradio.vn
Xem thêm: Yêu Trong Dan Díu Mập Mờ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?