Nỗi niềm của kẻ xa nhà
2022-10-29 01:20
Tác giả:
Phát Phát
blogradio.vn - Và hãy nhớ trên hành trình đó, vẫn còn một "deadline bao lần lỡ hẹn” mà tôi và tất cả đều muốn hoàn thành ngay bây giờ - đó là trở về nhà - thả đôi cánh bay xa quay về tổ ấm khi mải mê đâu đó giữa thế giới rộng lớn này
***
Ồ, bất chợt tôi giật mình tỉnh giấc bởi tiếng "két, két..." dừng lại của chiếc xe buýt. Tiếp đó là mớ âm thanh hỗn độn mà có thể sẽ khiến cho bạn giật cả mình nếu mới đặt chân đến thành phố này. Còn tôi à? Đã quá đỗi quen thuộc với một con người xa quê hương đã từng ấy năm. Nhịp sống hối hả nơi đây dường như đã ăn sâu vào trong tâm trí tôi, cứ lan rộng ra khắp cơ thể và làm phủ mờ đi lớp da thịt vốn đã được nuôi nấng bởi vị quê nhà. Đúng thật sự bây giờ đây tôi được thèm cái cảm giác bình yên của quê hương mình, được trở về hít một tí không khí ở nhà. Không còn là sự ồn ào nơi phố thị đông nghịt người xa lạ, không phải ngột ngạt với luồng khói bụi thành phố sáng rực ánh đèn khi hoàng hôn đã tắt.

Tiếng cửa xe buýt mở ra, tôi đặt chân xuống nền vỉa hè lát đá hoa một cách vội vã. Những người phía đằng sau tôi cũng vậy. Tích tắc chiếc xe buýt cũng nhanh rời đi, dòng người trên phố lướt mau trước tầm nhìn của tôi lúc chiều tàn. Bất giác tôi không cất bước đi về như thường lệ, ngước nhìn lên những tán cây đầy lá vàng mùa thu đang rơi rơi. Tôi bỗng nhớ về những lúc chân tôi nhảy xuống khỏi gác chân sau chiếc xe máy của ba tôi và chạy thật mau vào nhà để hô to: "Con đi học về rồi mẹ ạ!", với sức hút không thể cưỡng của mùi thơm nức mũi tỏa ra từ tận sau bếp mà mẹ tôi đã phù phép vào không gian của ngôi nhà. Và phía sau, ba tôi dắt xe vào nhà thúc giục tôi mau mau tắm rửa đi rồi ăn bữa cơm tối. Tất nhiên, tôi phi nhanh như một cơn gió với chiếc bụng đã reo lên.
Bây giờ bụng tôi cũng đã reo lên rồi đây nhưng với một con người đã lớn, đã bay xa, đã ở một nơi cách ngôi nhà xưa hàng nghìn dặm. Lúc này tôi phải tự cất bước đi, phía sau cũng không còn chiếc xe máy ba tôi nữa, không còn căn bếp nhỏ mẹ tôi đâu, chỉ còn là những chuyến xe đưa đoàn người lên xuống vội vàng không chờ đợi ai, là những hàng quán trên phố đầy món đủ vị phục vụ bất kì ai hiện diện trước con người đang đứng này. Mọi khi thì tôi vẫn đi nhanh xuống xe, lướt qua từng con phố, tấp vào một quán ăn, tiệm cà phê nào đó mà tôi cảm thấy có thể giải tỏa được đôi chân mỏi nhừ, chiếc bụng đói meo và thư giãn đầu óc sau một ngày tràn ngập bộn bề căng thẳng và áp lực của bản thân mình. Tôi nhận ra đó là những thứ mà tôi đã làm suốt quãng thời gian trước đây ư? Và hiện giờ bạn cũng cảm thấy như thế không nhỉ? Tôi nghĩ chắc là vậy rồi.
Sau đó, tôi lại vội vã trở về căn phòng nhỏ của mình nằm giữa lòng thành phố nhộn nhịp hoa lệ, mở cửa ra, chào bé mèo cưng đang nằm gọn trên chiếc thảm lông đang thiếp đi vì chờ tôi về hơi lâu hơn mọi khi. Tôi ngâm mình trong tiếng rào rào của dòng nước nóng dưới khí trời se se lạnh của mùa thu ôn đới, nhớ về những gáo nước mưa mát lạnh mà mẹ xối xả, tiếng nhảy ùm xuống nước to đùng mà bọn nhóc con quê tôi tắm sông khi còn bé. Tôi nhớ bọn nó, bây giờ mỗi đứa mỗi nơi mỗi công việc, ít khi có cơ hội gặp nhau. Ngày xưa cả bọn vẫy vùng đùa giỡn với con nước chốn đồng quê bát ngát thì bây giờ mỗi người đã cất cánh bay xa ra nơi biển cả rộng lớn để chinh phục những khát vọng, ước mơ của tuổi trẻ.
Thật sự giờ đây đôi cánh của tôi đã bay được bao xa rồi, đã chạm đến những vạch đích mà bản thân vốn từng định liệu sẵn chưa? Tôi vẫn đang trên hành trình đấy, vẫn không ngừng nỗ lực hơn, mạnh mẽ hơn với nhiều vết xước đã chai sần, nỗi đau đã mờ phai theo năm tháng đọng lại trên cơ thể nhỏ bé của cô gái này. Để mỗi khi dĩ vãng đó hiện về bất chợt, những giọt nước mắt lại lăn dài trên đôi má ửng hồng, chà xát vào dấu tích u buồn trong tiếng nấc liên hồi vang vọng giữa cơn mưa mùa thu lạnh lẽo ngoài hiên. Lúc đó hơi nóng từ cốc cà phê vừa pha tỏa ra trước mặt tôi và hơi ấm từ bé mèo ú đang gừ gừ trong vòng tay tôi làm căn phòng nhỏ thêm ấm áp hơn nhiều.
.jpg)
Tiếng sấm ì đùng vang lên nhưng tôi vẫn nghe tiếng ting ting của tin nhắn vang lên, vẫn là cái mà giới trẻ hay gọi quen thuộc là "deadline - thời hạn được giao" gắn bó với chúng tôi từ những năm tháng còn trên giảng đường đại học và có lẽ cho đến khi tôi ngừng làm việc nhỉ. Ừ, chắc có lẽ vậy. Đến dồn dập và đầy hối hả như những cơn bão tố làm con người ta phải quay cuồng với những công việc, dự định và ước mơ không có điểm tựa cho đôi cánh mệt nhừ - do chính ta cố chấp vỗ tiếp để vượt qua mau hay không muốn dừng lại tìm một chỗ trú an toàn.
Dù cho mỗi người chọn lựa như thế nào đi nữa thì cuối cùng vẫn phải tiếp tục hành trình để đạt được sự trọn vẹn như dự tính hoặc là những ngã rẽ mới lạ hoặc là một chút vấp váp chướng ngại nhưng rồi cuối cùng đích đến cũng sẽ hiện ra, dù rằng như thế nào đi nữa, đáp lại niềm tin, nỗ lực và hạnh phúc của chúng ta thôi. Và hãy nhớ trên hành trình đó, vẫn còn một "deadline bao lần lỡ hẹn” mà tôi và tất cả đều muốn hoàn thành ngay bây giờ - đó là trở về nhà - thả đôi cánh bay xa quay về tổ ấm khi mải mê đâu đó giữa thế giới rộng lớn này, là trạm dừng chân của những vị hành khách trẻ vác trên lưng hoài bão tương lai, nhẹ nhàng đặt nó xuống để có chút thời gian nhìn lại cũng như cởi bỏ đi những gánh nặng suốt cả chặng đường đã qua.
Trở về nhà tưởng chừng như đơn giản một cách thong thả ung dung của thuở thơ ấu nhưng hiện tại thật khác, thật xa nhưng vẫn luôn luôn là địa điểm khắc trên tấm vé khứ hồi của biết bao đứa con xa nhà sau bao lần đành lỡ hẹn.
Giữa màn đêm đen tĩnh mịch, ngoài kia thấp thoáng ánh đèn phố thị, mưa đã thôi rơi và tôi ngả người xuống chiếc giường nhỏ êm ái. Chiếc điện thoại đã tắt nguồn, xung quanh tĩnh lặng chỉ còn khe khẽ âm thanh ngái ngủ của mèo là tôi còn nghe được. Chốc lát tôi dường như đã khép mi lại, chìm sâu vào giấc ngủ, và chờ đợi bình minh với ánh nắng sớm nơi chân trời hiện ra phía xa trên con đường tôi đang trở về nhà, và rồi đặt đôi chân xuống thềm nhà, đôi mắt khẽ nhìn qua khung cửa sổ và kết thúc hạn deadline bao lần lỡ hẹn ấy bằng một câu: “Thưa má, thưa ba, con đã về rồi ạ!”.
© Phát Phát - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Mẹ ơi! Con gái nhớ mẹ! | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

















