Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nỗi niềm của kẻ xa nhà

2022-10-29 01:20

Tác giả: Phát Phát


blogradio.vn - Và hãy nhớ trên hành trình đó, vẫn còn một "deadline bao lần lỡ hẹn” mà tôi và tất cả đều muốn hoàn thành ngay bây giờ - đó là trở về nhà - thả đôi cánh bay xa quay về tổ ấm khi mải mê đâu đó giữa thế giới rộng lớn này

***

Ồ, bất chợt tôi giật mình tỉnh giấc bởi tiếng "két, két..." dừng lại của chiếc xe buýt. Tiếp đó là mớ âm thanh hỗn độn mà có thể sẽ khiến cho bạn giật cả mình nếu mới đặt chân đến thành phố này. Còn tôi à? Đã quá đỗi quen thuộc với một con người xa quê hương đã từng ấy năm. Nhịp sống hối hả nơi đây dường như đã ăn sâu vào trong tâm trí tôi, cứ lan rộng ra khắp cơ thể và làm phủ mờ đi lớp da thịt vốn đã được nuôi nấng bởi vị quê nhà. Đúng thật sự bây giờ đây tôi được thèm cái cảm giác bình yên của quê hương mình, được trở về hít một tí không khí ở nhà. Không còn là sự ồn ào nơi phố thị đông nghịt người xa lạ, không phải ngột ngạt với luồng khói bụi thành phố sáng rực ánh đèn khi hoàng hôn đã tắt.

Tiếng cửa xe buýt mở ra, tôi đặt chân xuống nền vỉa hè lát đá hoa một cách vội vã. Những người phía đằng sau tôi cũng vậy. Tích tắc chiếc xe buýt cũng nhanh rời đi, dòng người trên phố lướt mau trước tầm nhìn của tôi lúc chiều tàn. Bất giác tôi không cất bước đi về như thường lệ, ngước nhìn lên những tán cây đầy lá vàng mùa thu đang rơi rơi. Tôi bỗng nhớ về những lúc chân tôi nhảy xuống khỏi gác chân sau chiếc xe máy của ba tôi và chạy thật mau vào nhà để hô to: "Con đi học về rồi mẹ ạ!", với sức hút không thể cưỡng của mùi thơm nức mũi tỏa ra từ tận sau bếp mà mẹ tôi đã phù phép vào không gian của ngôi nhà. Và phía sau, ba tôi dắt xe vào nhà thúc giục tôi mau mau tắm rửa đi rồi ăn bữa cơm tối. Tất nhiên, tôi phi nhanh như một cơn gió với chiếc bụng đã reo lên.

Bây giờ bụng tôi cũng đã reo lên rồi đây nhưng với một con người đã lớn, đã bay xa, đã ở một nơi cách ngôi nhà xưa hàng nghìn dặm. Lúc này tôi phải tự cất bước đi, phía sau cũng không còn chiếc xe máy ba tôi nữa, không còn căn bếp nhỏ mẹ tôi đâu, chỉ còn là những chuyến xe đưa đoàn người lên xuống vội vàng không chờ đợi ai, là những hàng quán trên phố đầy món đủ vị phục vụ bất kì ai hiện diện trước con người đang đứng này. Mọi khi thì tôi vẫn đi nhanh xuống xe, lướt qua từng con phố, tấp vào một quán ăn, tiệm cà phê nào đó mà tôi cảm thấy có thể giải tỏa được đôi chân mỏi nhừ, chiếc bụng đói meo và thư giãn đầu óc sau một ngày tràn ngập bộn bề căng thẳng và áp lực của bản thân mình. Tôi nhận ra đó là những thứ mà tôi đã làm suốt quãng thời gian trước đây ư? Và hiện giờ bạn cũng cảm thấy như thế không nhỉ? Tôi nghĩ chắc là vậy rồi.

Sau đó, tôi lại vội vã trở về căn phòng nhỏ của mình nằm giữa lòng thành phố nhộn nhịp hoa lệ, mở cửa ra, chào bé mèo cưng đang nằm gọn trên chiếc thảm lông đang thiếp đi vì chờ tôi về hơi lâu hơn mọi khi. Tôi ngâm mình trong tiếng rào rào của dòng nước nóng dưới khí trời se se lạnh của mùa thu ôn đới, nhớ về những gáo nước mưa mát lạnh mà mẹ xối xả, tiếng nhảy ùm xuống nước to đùng mà bọn nhóc con quê tôi tắm sông khi còn bé. Tôi nhớ bọn nó, bây giờ mỗi đứa mỗi nơi mỗi công việc, ít khi có cơ hội gặp nhau. Ngày xưa cả bọn vẫy vùng đùa giỡn với con nước chốn đồng quê bát ngát thì bây giờ mỗi người đã cất cánh bay xa ra nơi biển cả rộng lớn để chinh phục những khát vọng, ước mơ của tuổi trẻ.

Thật sự giờ đây đôi cánh của tôi đã bay được bao xa rồi, đã chạm đến những vạch đích mà bản thân vốn từng định liệu sẵn chưa? Tôi vẫn đang trên hành trình đấy, vẫn không ngừng nỗ lực hơn, mạnh mẽ hơn với nhiều vết xước đã chai sần, nỗi đau đã mờ phai theo năm tháng đọng lại trên cơ thể nhỏ bé của cô gái này. Để mỗi khi dĩ vãng đó hiện về bất chợt, những giọt nước mắt lại lăn dài trên đôi má ửng hồng, chà xát vào dấu tích u buồn trong tiếng nấc liên hồi vang vọng giữa cơn mưa mùa thu lạnh lẽo ngoài hiên. Lúc đó hơi nóng từ cốc cà phê vừa pha tỏa ra trước mặt tôi và hơi ấm từ bé mèo ú đang gừ gừ trong vòng tay tôi làm căn phòng nhỏ thêm ấm áp hơn nhiều.

Tiếng sấm ì đùng vang lên nhưng tôi vẫn nghe tiếng ting ting của tin nhắn vang lên, vẫn là cái mà giới trẻ hay gọi quen thuộc là "deadline - thời hạn được giao" gắn bó với chúng tôi từ những năm tháng còn trên giảng đường đại học và có lẽ cho đến khi tôi ngừng làm việc nhỉ. Ừ, chắc có lẽ vậy. Đến dồn dập và đầy hối hả như những cơn bão tố làm con người ta phải quay cuồng với những công việc, dự định và ước mơ không có điểm tựa cho đôi cánh mệt nhừ - do chính ta cố chấp vỗ tiếp để vượt qua mau hay không muốn dừng lại tìm một chỗ trú an toàn.

Dù cho mỗi người chọn lựa như thế nào đi nữa thì cuối cùng vẫn phải tiếp tục hành trình để đạt được sự trọn vẹn như dự tính hoặc là những ngã rẽ mới lạ hoặc là một chút vấp váp chướng ngại nhưng rồi cuối cùng đích đến cũng sẽ hiện ra, dù rằng như thế nào đi nữa, đáp lại niềm tin, nỗ lực và hạnh phúc của chúng ta thôi. Và hãy nhớ trên hành trình đó, vẫn còn một "deadline bao lần lỡ hẹn” mà tôi và tất cả đều muốn hoàn thành ngay bây giờ - đó là trở về nhà - thả đôi cánh bay xa quay về tổ ấm khi mải mê đâu đó giữa thế giới rộng lớn này, là trạm dừng chân của những vị hành khách trẻ vác trên lưng hoài bão tương lai, nhẹ nhàng đặt nó xuống để có chút thời gian nhìn lại cũng như cởi bỏ đi những gánh nặng suốt cả chặng đường đã qua.

Trở về nhà tưởng chừng như đơn giản một cách thong thả ung dung của thuở thơ ấu nhưng hiện tại thật khác, thật xa nhưng vẫn luôn luôn là địa điểm khắc trên tấm vé khứ hồi của biết bao đứa con xa nhà sau bao lần đành lỡ hẹn.

Giữa màn đêm đen tĩnh mịch, ngoài kia thấp thoáng ánh đèn phố thị, mưa đã thôi rơi và tôi ngả người xuống chiếc giường nhỏ êm ái. Chiếc điện thoại đã tắt nguồn, xung quanh tĩnh lặng chỉ còn khe khẽ âm thanh ngái ngủ của mèo là tôi còn nghe được. Chốc lát tôi dường như đã khép mi lại, chìm sâu vào giấc ngủ, và chờ đợi bình minh với ánh nắng sớm nơi chân trời hiện ra phía xa trên con đường tôi đang trở về nhà, và rồi đặt đôi chân xuống thềm nhà, đôi mắt khẽ nhìn qua khung cửa sổ và kết thúc hạn deadline bao lần lỡ hẹn ấy bằng một câu: “Thưa má, thưa ba, con đã về rồi ạ!”.

© Phát Phát - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Mẹ ơi! Con gái nhớ mẹ! | Family Radio

Phát Phát

Con người có một trái tim để đập, có một người để nhớ để yêu !!! Viết một chiếc blog xinh xinh . . .

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

Những năm tháng không quên

Những năm tháng không quên

Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

back to top