Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ta vốn dĩ là ai?

2025-05-07 09:30

Tác giả: Nguyễn Thị Ngọc Linh


blogradio.vn - Có những cơ hội chỉ ghé ngang đời ta một lần. Giống như một chuyến tàu lướt qua sân ga vào giữa đêm mưa – nếu không dám bước lên, ta có thể mãi mãi bỏ lỡ một hành trình. Và điều đáng tiếc nhất không phải là không có cơ hội, mà là đã thấy, đã biết, đã chạm tay vào... nhưng lại không đủ can đảm hoặc không đủ sẵn sàng để nắm lấy.

Tôi từng bỏ lỡ rất nhiều điều trong đời.

Một lần là khi tôi còn là sinh viên năm hai. Một cuộc thi viết lớn được phát động toàn quốc, giải thưởng không quá cao, nhưng người chiến thắng sẽ được làm thực tập sinh tại một toà soạn danh tiếng. Tôi đã viết đến nửa bài rồi bỏ đó, chỉ vì nghĩ “chắc không ai đọc”, “chắc chẳng ai chọn mình” hay “chắc cũng chẳng thay đổi được gì”. Một người bạn cùng lớp tôi tham gia, được chọn, được vào làm, rồi từ đó bước ra thế giới rộng lớn hơn tôi gấp nhiều lần.

Tôi cũng từng do dự trước những lời mời hợp tác. Ngại va chạm, sợ sai, sợ mệt, tôi nép mình vào vùng an toàn. Và rồi, chính tôi cũng chứng kiến những người từng ở vị trí thấp hơn mình vươn lên – không vì họ giỏi hơn, mà vì họ dám thử, dám liều, và dám thất bại để học cách đứng lên.

Có bao giờ bạn tự hỏi: Điều gì phân biệt người thành công với số đông còn lại?

Không phải họ sinh ra đã may mắn. Không phải họ có những đặc ân kỳ lạ. Mà là vì họ đã chuẩn bị mình kỹ càng trước khi cơ hội đến. Họ không chờ thời, họ rèn mình để đón thời.

Cơ hội là thứ công bằng lạ kỳ – nó không chờ ai, không phân biệt ai. Nhưng nó chỉ mở cửa cho người nào đủ kiến thức, đủ bản lĩnh, và đủ sẵn sàng. Giống như một cánh cửa tự động – nếu bạn đến gần với đủ tốc độ, nó sẽ mở. Còn nếu bạn đến quá chậm, hoặc quay đầu, cánh cửa đó sẽ mãi khép lại.

**

Tôi từng nghĩ rằng việc học là giai đoạn, rằng sau đại học, chúng ta bước vào “đời thực” và chỉ cần kinh nghiệm. Nhưng đời đã dạy tôi một bài học đau: khi bạn ngừng học, thế giới không chờ bạn – nó bỏ bạn lại.

Một người bạn tôi làm designer. Trong vài năm đầu, anh là ngôi sao sáng của công ty: sáng tạo, bắt trend nhanh, xử lý tốt. Nhưng rồi công nghệ thay đổi, phần mềm mới xuất hiện, khách hàng đòi hỏi cao hơn. Anh không còn theo kịp, cũng chẳng buồn học thêm vì cho rằng “mình đã quá giỏi”. Chỉ ba năm sau, người từng là “đỉnh” giờ bị xem là lạc hậu.

Ngược lại, có những người bạn tôi – làm những nghề tưởng như “ổn định” – nhưng không ngừng trau dồi mỗi ngày. Một cô giáo học thêm công nghệ để dạy online, một nhân viên kế toán tự học thêm tiếng Anh buổi tối, một anh lái xe công nghệ học kỹ năng mềm để chuyển sang làm hướng dẫn viên du lịch. Họ không chờ bị thay thế. Họ tự làm mới mình, để không bị đào thải.

Thế giới đang thay đổi mỗi giây. Chỉ những người tự thay đổi mới không bị bỏ lại phía sau.

**

Tôi thích ngồi ở quán cà phê gần nhà, nơi người ta đến làm việc, học tập, hẹn hò, hoặc chỉ đơn giản là tìm một khoảng lặng. Có hôm, tôi nhìn thấy một cậu sinh viên ngồi học lập trình từ sáng đến tối, tai đeo tai nghe, gõ máy không ngừng. Có hôm, tôi gặp một bác lớn tuổi – chắc gần sáu mươi – cầm cuốn sách tiếng Anh, đánh vần từng dòng như trẻ nhỏ. Tôi hỏi bác học để làm gì, bác cười hiền:
“Mai mốt con cháu đi nước ngoài, mình còn hiểu nó nói gì. Với lại, già rồi, rảnh thì học cho đỡ quên.”

Tôi cảm động đến muốn rơi nước mắt.

Không ai là quá trẻ hay quá già để học, để thay đổi, để bắt đầu lại. Không có thời điểm “lý tưởng” để sống một cuộc đời mình muốn. Thời điểm lý tưởng nhất luôn là ngay lúc này.

**

Có những người than thở mãi về sự trì trệ. Họ nói họ mỏi mệt, chán công việc, chán bản thân, chán mọi thứ. Nhưng khi được hỏi: “Bạn đã làm gì để thay đổi?”, họ lại im lặng.

Bạn không thể mong cuộc đời thay đổi nếu bạn vẫn lặp lại những ngày y hệt nhau.

Bạn không thể mơ có một tương lai khác nếu bạn vẫn giữ mãi một thói quen cũ.

Thành công – dù là sự nghiệp, tình yêu hay phát triển bản thân – không đến từ phép màu. Nó đến từ sự tích lũy. Từng chút một. Hôm nay đọc thêm một chương sách. Ngày mai học một kỹ năng mới. Hôm sau bước ra khỏi vùng an toàn một bước. Rồi một ngày, khi cơ hội đến gõ cửa, bạn nhận ra: à, mình đã sẵn sàng.

**

Tôi biết một người chị, từng làm thư ký cho một công ty nhỏ. Mỗi ngày, ngoài giờ làm, chị tự học chụp ảnh qua YouTube, tập chỉnh màu qua điện thoại, rồi nâng cấp lên máy ảnh. Ban đầu chỉ là chụp cho vui. Nhưng rồi chị bắt đầu nhận chụp sản phẩm cho shop nhỏ, rồi mở studio, rồi thành nhiếp ảnh gia tự do.

“Chị không nghĩ mình sẽ làm gì to tát đâu. Nhưng chị biết nếu mỗi ngày mình không làm gì khác, thì cuộc sống sẽ mãi như cũ. Và chị không muốn thế.” – chị nói, trong khi vừa chỉnh ảnh, vừa cười.

Đó là một câu nói tôi không bao giờ quên: “Nếu mỗi ngày mình không làm gì khác, thì cuộc sống sẽ mãi như cũ.”

**

Chúng ta thường chờ đúng thời điểm để bắt đầu: khi rảnh hơn, khi giàu hơn, khi tự tin hơn, khi người khác ủng hộ hơn. Nhưng sự thật là chẳng bao giờ có “khi đó” cả. Thời gian không ưu ái ai. Nó cứ trôi – bất kể bạn sẵn sàng hay không.

Người thông minh không đợi thời cơ – họ tạo ra thời cơ.

Họ hiểu rằng, mỗi cuộc gặp, mỗi lớp học, mỗi trải nghiệm – dù nhỏ – đều có thể là bàn đạp cho điều gì đó lớn hơn. Họ hiểu rằng, thất bại không đáng sợ bằng việc không thử. Và họ biết rõ, mỗi ngày trôi qua mà không tiến bộ là một ngày chết đi của ước mơ.

**

Tôi từng sợ nhiều thứ: sợ thất bại, sợ không bằng người khác, sợ mất thời gian, sợ bắt đầu rồi bỏ dở. Nhưng rồi tôi nhận ra, cái đáng sợ hơn cả là sống một đời tầm thường trong khi mình hoàn toàn có thể làm điều phi thường.

Không phải phi thường để hơn người. Mà phi thường để hơn chính mình hôm qua.

**

Ngày nay, tri thức ở khắp nơi. Chỉ cần một chiếc điện thoại, bạn có thể học bất kỳ thứ gì: từ nấu ăn đến lập trình, từ viết lách đến kinh doanh. Bạn không cần phải có tấm bằng đại học để thành công. Nhưng bạn phải có thái độ học tập suốt đời.

Bạn không cần phải biết hết mọi thứ. Nhưng bạn phải biết học mỗi ngày, từ bất kỳ ai.

Và trên tất cả, bạn phải tin rằng mình có thể làm lại. Bắt đầu lại. Và tốt hơn.

**

Vì rốt cuộc, cuộc sống là một đường chạy dài. Có người chạy nhanh, có người chạy chậm. Có người xuất phát trước, có người hụt chân rồi đứng dậy sau. Nhưng nếu bạn không bước, bạn mãi mãi đứng yên.

Cơ hội không dành cho người ngồi chờ. Cơ hội đến với người đã bước và vẫn đang bước, dù chỉ một bước nhỏ.

**

Nếu bạn đang đọc những dòng này, và thấy mình vẫn còn mắc kẹt – thì hãy tin rằng bạn vẫn còn cơ hội để thay đổi.

Hôm nay, đọc thêm một trang sách.

Hôm nay, học một điều mới.

Hôm nay, bước ra ngoài giới hạn của mình một chút.

Không ai đòi bạn phải trở thành vĩ nhân trong một đêm. Nhưng nếu bạn tốt hơn một chút mỗi ngày – thì một năm sau, bạn sẽ là phiên bản mà hôm nay bạn không thể tưởng tượng được.

**

Đừng để ngày mai trở thành lý do để trì hoãn hôm nay.

Đừng để nỗi sợ khiến bạn nhìn cơ hội lướt qua mà không làm gì cả.

Đừng để bản thân sống một đời “nếu như” – nếu như tôi đã bắt đầu, nếu như tôi đã cố gắng, nếu như tôi đã học nhiều hơn...

**

Vì thế giới không chờ ai. Nhưng nó luôn dang tay với những người dám bước tới.

Và biết đâu, ngày mai – chuyến tàu bạn hằng chờ đợi sẽ dừng lại trước mặt bạn. Nhưng chỉ nếu hôm nay bạn đang sẵn sàng hành lý, học bản đồ, và chuẩn bị hành trình của mình.

Hãy bắt đầu. Hãy trau dồi. Hãy làm mới. Ngay bây giờ.

Đó là cách bạn nắm bắt thời cơ. Và là cách bạn viết nên cuộc đời của chính mình.

© Ngọc Linh - blogradio.vn

Nguyễn Thị Ngọc Linh

Hi, I am Linh

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

back to top