Sau tất cả, anh chỉ ước có em ở đây
2020-12-31 01:30
Tác giả:
Phan Quỳnh
blogradio.vn - Em à, anh sẽ quay trở về nhà, sống với quá khứ. Để chiếc ghế bấc vỗ về mình mỗi chiều gió thoảng. Để cái hương trong lành của giàn cây xanh ngắt nhà mình lại nhắc anh, nhớ về bóng hình em bận rộn bên khoảng vườn nhỏ. Để giấc ngủ chập chờn sẽ đưa anh về lại cái thanh xuân ta từng gắn bó. Và, sau tất cả, anh chỉ ước có em ở đây.
***
Ngày, tháng, năm,
Em thương yêu, sau khoảng lâu vừa đủ, anh nghĩ mình vẫn nên viết cho em một bức thư.
Tối hôm qua, tựa đầu bên chiếc cửa kính lạnh toát, trên chuyến tàu đang nhả khói về sau như bỏ lại tất thảy những dấu yêu ta một thời xây đắp. Anh từ giã miền New Zealand đầy xa lạ, nơi mà chỉ vỏn vẹn ba tháng đã tắt nhẹm cái ngọn lửa tình ròng rã gần 4502 ngày.
Giờ đây, anh khao khát hơn bất cứ thứ gì một chốn nhỏ để nương náu, hoặc ít nhất cho vết thương lòng anh ngưng buốt rát. Tấm ảnh cũ mòn rơi ra từ chiếc hộp bám đầy bụi, dòng chữ nguệch ngoạc trông rất quen đã khiến anh nghĩ ngợi đôi chút.
“Sinh nhật nửa đời người cùng nhân tình trăm năm”.
Phải rồi, những điều xưa cũ. Cả vạn cái “những” từng nuôi lớn thanh xuân ta thuở ấy, giờ đây hóa thành cơn gió đẩy xô gót chân anh quay về. Nhưng về đâu em nhỉ?. Ừ, về nhà của chúng ta.
Em còn nhớ không, một góc nhỏ nằm gọn trên ngọn đồi xanh rìa đất Pháp. Với một tấm gỗ to đặt phía trước sân nhà và hai bên là những hàng rau xanh ngát.
Anh nhớ thật rõ ngày ấy em vẫn hay ngồi trên chiếc ghế bấc, đôi tay bận bịu với mớ len rối bù, miệng ngân nga câu hát cùng tiếng đàn anh trúc trắc gãy lên. Những ca từ rời rạc, đôi khi lại xen lẫn tiếng cười nắc nẻo. Thế mà em vẫn gọi đó là tình ca của chúng ta.
Đôi khi anh tự hỏi, dư âm của một khoảng yêu phải chăng là những đêm chạy trốn gian thế. Khi tay em lắc lư bình sơn rỗng, rồi ném mạnh về phía cánh cửa tạp hóa. Khi anh giấu em trong chiếc áo khoác rộng thùng thình.
Cuộc đời này là một vùng trời hỗn độn và chúng ta là những ngôi sao lạc lối. Ngày trước, ngay khoảng sân nhà mình, thả người xuống hương gỗ lẫn thảo mộc. Những khóm hoa vừa chào đời sẽ lặng lẽ ngả nghiêng, hòa cùng gió sương ru ta vào giấc ngủ. Chúng ta lúc đó đã hứa sẽ yêu nhau cho đến ngày ánh dương tắt lụi, khi ta cùng chết bên tiếng vọng của biển xanh.
Vậy mà, một chiều vén mây, em chẳng tha thiết gì nữa. Em bỏ anh đi. Vội vã đến lạnh lùng.
Trong những đau đớn xoay vần như thôi thúc anh nhấc chân lên và đi tìm em như những lần giận dỗi khác. Anh còn nhớ em đã từng nói, tình yêu chúng mình sẽ bất tử dù cho đôi mắt nhắm lìm. Thế nhưng sao anh vẫn còn đây, hơi thở và từng cơn thắt quặn nhưng em thì đi mất.
Anh ngồi đấy, trước cái phản chiếu nhạt nhòa của ánh trăng hiu hắt, vào lại nhà khi ánh dương đỏ rực hướng đông. Cười nhạt.
Tàu sắp tới ga. Anh mệt lắm rồi. Chuyến đi đằng đẵng như muốn hút hết hơi thở. Anh từ bỏ cái danh giáo sư ấy rồi em ạ.
Anh tính về tìm một công việc mới, sẽ an nhàn hơn, kiểu như mở lớp học tại nhà cho mấy đứa nhỏ dưới đồi. Dù gì thì vùng ấy cũng chẳng khá khẩm mấy. Năm nay anh 29, ngấp nghé 30 rồi.
Em à, anh sẽ quay trở về nhà, sống với quá khứ. Để chiếc ghế bấc vỗ về mình mỗi chiều gió thoảng. Để cái hương trong lành của giàn cây xanh ngắt nhà mình lại nhắc anh, nhớ về bóng hình em bận rộn bên khoảng vườn nhỏ. Để giấc ngủ chập chờn sẽ đưa anh về lại cái thanh xuân ta từng gắn bó. Và, sau tất cả, anh chỉ ước có em ở đây.
© Phan Quỳnh - blogradio.vn
Xem thêm: Điều hối tiếc nhất thanh xuân
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Thêm Một Lần Nữa, Cùng Nhau!
Tôi nắm chặt tay anh, còn anh thì thong thả đi về phía trước, hướng về căn phòng ấm áp của cả hai. Dù có ra sao đi chăng nữa thì sau này, chúng tôi sẽ lại lên kế hoạch cho một chuyến đi ngắm nhìn hoàng hôn trên biển, thêm một lần nữa và cùng với nhau...

Tình đầu của ba không phải mẹ...
Ba kể ngày xưa, thời niên thiếu Hai người nhập ngũ, một người đi Mưa đạn trút xuống, bụi mịt mù Người nằm lặng lẽ, hồn người đi...

Đèn vàng
Mọi người có công nhận không, nếu chúng tôi được bật sáng là những con đường sẽ thêm phần nhộn nhịp đông vui, rồi tôi sẽ yên tâm vì mọi người sẽ an toàn đi đến những nơi cần đến.

Trung thu xưa
Mỗi người một chân một tay, thế là năm cái lồng đèn được ra lò. Cái của bọn con trai là hình ngôi sao còn bọn con gái là hình tròn, được cái Lan khéo tay nên vẽ hoa trên đó trang trí nên đẹp lắm.

Ông ngoại tôi
Câu chuyện của nhân vật tôi kể về chuyến đi sang thăm ông ngoại cùng em gái mình. Nhưng sự xuất hiện của người cậu đã đánh tan khung cảnh bình yên đó.

Duyên nợ
Ngân phải giữ bằng được gia đình cho cu Minh, giờ vẫn phải níu kéo để Phan chăm lo cho vợ con về tài chính bởi Ngân biết hiện tại mình không đủ sức nuôi con, và chính bản thân cũng không biết sống bằng gì.

10 cô gái ngã ba Đồng Lộc
Một huyền thoại ta nhớ mãi không nguôi Nơi Trường Sơn một trời ngập hoa lửa Mười cô gái thanh niên - một lời hứa Hứa trọn đời cho Tổ quốc thân yêu.

Điều buồn hơn cả đơn phương
Rõ ràng tôi rất mừng vì cậu ấy không chấp nhận ai. Nhưng nghĩ lại thì điều này cũng có nghĩa là tôi sẽ không bao giờ có thể tỏ tình với cậu ấy.

Những giọt chiều rơi rơi
Có lần anh về nhà mà cứ đi công việc biền biệt chẳng chở chị chở con đi chơi được một lần. Chị nói chị rơi nước mắt đã nhiều buổi chiều nhiều buổi tối lắm, mà vì con nên chị cố sống cho hạnh phúc gia đình.