Phát thanh xúc cảm của bạn !

Sáu mùa Giáng Sinh lạnh

2018-12-25 09:58

Tác giả: Hình bóng sau tôi


blogradio.vn - “Nếu em đi có khả năng sẽ hối hận sáu năm, nếu em không đi có khả năng sẽ hối hận cả đời”

Tôi không thích mùa đông, nhưng tôi thích nhìn tuyết rơi, thích cảm giác lạnh buốt trên đầu ngón tay rồi từ từ lan tỏa khắp cơ thể. Có lẽ vì thế tôi chọn rời Việt Nam để đi tới vùng đất lạnh lẽo như nước Anh. Thành phố York, nằm ẩn mình bên hợp lưu hai dòng sông Ouse và Foss huyền bí, nơi tôi chưa một lần hối hận khi đặt chân đến. Mùa đông ở đây thật lạnh, lạnh đến mức chỉ muốn làm tổ trên giường, nhìn những bông tuyết bay bồng bềnh ngoài kia rồi đóng băng trên những tán lá của hàng cây bên đường. Cuốn chặt tấm chăn đi đến bên băng ghế dài cạnh cửa sổ, chần chừ tháo chốt, cửa kính được kéo ra, từng cơn gió mang theo hơi lạnh của tuyết vuốt vuốt vào má tôi. “Lạnh thật”, buột miệng nói tôi mới chợt nhận ra mình thực ngớ ngẩn.

Cái lạnh làm tôi chợt nhớ về mùa đông sáu năm trước. Khi đó, tôi vẫn là cô sinh viên năm nhất nhí nhảnh, lúc nào cũng bám dính vào anh chàng khóa trên, mặc ai trêu đùa. Anh và tôi gặp nhau ngay cái ngày đầu tôi bước vào đại học, cả một buổi sáng tôi theo anh đi khắp trường, nhìn chỗ này ngó chỗ kia. Gặp nhau trong cái nắng gắt của những ngày đầu tháng tám, trải qua mùa thu cùng nhau, tôi cùng anh nắm tay chạm vào mùa đông, đáng tiếc không thể cùng nhau đi hết mùa đông năm ấy. Vì sao lại như vây? Bởi ngay từ lúc đầu tôi đã không chọn bốn năm đại học như anh, tôi chỉ muốn thử cảm giác vào đại học như bao bạn bè khác, thực ra trước khi gặp anh tôi đã chọn tới nơi đây, thành phố York của Anh Quốc. Lần cuối cùng được cảm nhận không khí mùa đông ở đất Hà Nội đã là chuyện của sáu năm trước, và điều tôi nuối tiếc nhất vẫn là không được cùng anh trải qua ngày Giáng Sinh. Giáng Sinh ở nước Anh rất đặc biệt, tôi đã đi qua năm mùa Giáng Sinh ở đây, và chỉ còn vài ngày nữa thôi, Giáng Sinh lại tới. Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày ấy của sáu năm về trước, cái ngày tôi chọn nói lời chia tay.



Hôm ấy, cũng rất lạnh, gió mùa lại ùa về, một buổi sáng chủ nhật, tôi hẹn anh đi dạo phố. Khoác lên người một chiếc áo bông xù khiến tôi trông thật lùn, còn anh vẫn cao như vậy. Điểm kết thúc của chuyến dạo chơi là quán cà phê quen thuộc, ngồi trên tầng sáu nhìn xuống, tôi có thể cảm nhận được sự vội vã của người đi đường, mới năm giờ chiều thôi thành phố đã lên đèn, ánh đèn vàng mang lại chút ấm áp cho mùa đông giá lạnh này. Như thường lệ, anh giúp tôi gọi một phần bánh ngọt, tôi nhanh chóng xúc một muỗm nếm thử, mùi vị có chút ngọt ngào hơn mọi khi. Đến bây giờ, thỉnh thoảng nhớ về tôi vẫn luôn tự hỏi, là do tôi hay hôm ấy bánh thực sự ngọt ngào hơn. Chắc có lẽ chỉ thời điểm đó, tại nơi đó mới có thể cảm nhận được. Còn anh vẫn chỉ một ly cà phê đen, nhìn ly cà phê bốc khói là tôi thấy ấm áp rồi, nhưng vị của nó thật tệ. Cái cảm giác đắng từ đầu lưỡi xuống tận bụng, cho dù ăn thêm bao nhiêu muỗm bánh ngọt vẫn không thể nào xua tan mùi vị kia. Tôi đã từng hỏi, “Đắng thế sao anh có thể uống được chứ?”. Anh chỉ nhẹ mỉm cười, “Cùng bố uống từ nhỏ thì sẽ quen thôi”. Sao lại khác thế chứ, bố tôi còn thích uống cà phê sữa, thêm càng nhiều sữa càng tốt là đằng khác, có lẽ vì vậy mà tôi thích ngọt chăng?.

Hôm ấy không khí giữa hai chúng tôi rất khác, chắc anh cũng nhận ra. Những ngày thường, tôi nhí nha nhí nhảnh, chuyện nọ xọ chuyện kia, thế mà hôm nay tôi đã im lặng một hồi lâu. Cuối cùng, vẫn phải thành thật nói với anh. Tôi nói thật dài, hết vì ước mơ, vì tương lai, vì nghề nghiệp, vì gia đình... cuối cùng kết lại “Em sắp đi du học”.

Anh vẫn không nói gì, cho đến khi uống hết ly cà phê kia, anh chỉ nhẹ nhẹ nói “Anh vẫn có thể giữ liên lạc với em đúng không?”

Trông anh thật buồn, thậm chí tôi không nhìn được vào mắt anh, nhưng qua cái cúi đầu nhìn chằm chằm vào ly cà phê trống rỗng kia, thật buồn làm sao! Tôi đã ước gì mình có thể thốt ra hai chữ “Có thể” nhưng lí trí tôi không cho phép, chỉ là có lẽ dứt khoát thì tốt hơn, dẫu sao cũng là đằng đẵng sáu năm. Sáu năm, sau anh đã gần chạm đến cái tuổi ba mươi, lưu luyến để làm gì?. Tôi bảo không. Yêu xa, tôi không làm được, tôi cũng không tin vào cái gì gọi là yêu xa. Bởi yêu mà, ở bên nhau cũng chưa thấy đủ, xa rồi yêu sao được, những sáu năm, rồi sau sáu năm, trở về hay không tôi còn chưa biết.



Tôi nói lời xin lỗi, anh không níu kéo, điều đó làm tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. Cứ như vậy, tôi một câu, anh một câu, cho đến khi không biết nói gì nữa, chúng tôi lại im lặng. Im lặng ra về và cũng coi như tạm biệt nhau từ đây. Thật ra gần nửa năm bên nhau, không biết được anh cảm nhận như thế nào, nhưng tôi đã rất vui vẻ. Nói có hối hận hay không? tôi chọn vừa có vừa chọn không. Nói “Có”, vì tôi quá ích kỉ, dẫu sao tôi đã biết trước lên đại học cũng chỉ là tạm bợ, muốn cùng bạn bè biết thế nào là học đại học ở Việt Nam khác du học ở Anh như thế nào? Mà đã là tạm bợ thì không nên dính dáng đến tình cảm, chung quy vẫn là tôi sai. Nói “Không”, bởi vì gặp được một người con trai tốt không phải dễ dàng, một người con trai ở tuổi hai mươi ba có suy nghĩ sâu sắc, ít nói, trầm tĩnh, có học thức, có gia đình tốt làm điểm tựa,... bất cứ người con gái nào gặp cũng sẽ yêu thôi. Tôi cũng không biết trong gần nửa năm ấy, anh có yêu tôi không hay cũng chỉ dừng lại ở chữ thích. Nửa năm không phải thời gian đủ dài để hiểu hết về tình yêu, thậm chí chưa chắc tôi đã yêu anh, mà nghĩ lại có lẽ chỉ là thần tượng anh, cảm phục anh, trân trọng anh, quanh đi quẩn lại cũng là chữ “thích. Anh từng bảo tôi là người con gái đầu tiên ở bên anh, anh để tôi cùng anh trải qua những ngày tháng vui vẻ bởi vì tôi sống rất khác anh, vô tư vô nghĩ, lắm trò, lắm chuyện nhưng không phiền. Gặp được người con trai tốt đến như vậy dẫu chỉ là thoáng qua trong cuộc đời cũng đủ hạnh phúc rồi.

Nói đến người sai, người ích kỉ vẫn là tôi đi, âm thầm chuẩn bị, âm thầm dấu diếm, chỉ đến ngày sắp đi tôi mới thông báo một tiếng, dấu được lâu như vậy vẫn là cảm phục chính mình. Nhưng chính tôi chiều hôm ấy cũng đã nói với anh: “Nếu em đi có khả năng sẽ hối hận sáu năm, nếu em không đi có khả năng sẽ hối hận cả đời”. Và nhận lại là một cái gật đầu của anh.

Thời gian muốn nó chậm thật chậm trôi qua thì nó càng nhanh, trước Giáng sinh mấy ngày, bố mẹ tôi lên Hà Nội để cùng tôi bay sang thành phố York chuẩn bị cho kì nhập học vào tháng tới. Sau gần một ngày bay, cuối cùng tôi cũng đặt chân lên đất nước Anh. Điều đầu tiên tôi cảm nhận được vẫn là lạnh thật!

Thấm thoát thế mà đã sáu năm rồi, tôi đã quen với cái lạnh của tuyết, quen việc mưa rất nhiều, cũng đã quen với việc bên cạnh mình có một người đàn ông khác, một người đàn ông đặc biệt không khác gì anh. Tôi và anh không kịp trải qua một mùa Giáng Sinh với nhau, bù lại vào Giáng Sinh năm tôi vừa tròn hai mươi hai tuổi, tôi gặp được một người đàn ông tuyệt vời. Anh ấy bắt chuyện với tôi, khi tôi đang ngồi trong quán cà phê nhỏ bên góc phố, tựa đầu bên của sổ ngắm nhìn dòng người tấp nập ngoài kia đang chuẩn bị trang trí dọc con đường cho kịp Giáng Sinh sắp tới. Anh thấy tôi ngồi một mình trong quán cà phê đông đúc nhưng rất tĩnh lặng . Những cặp đôi ôm ấp, nắm tay xua đi cái lạnh mùa đông, có những gia đình cùng ba bốn đứa bé nũng nịu đòi bố mẹ mua bánh ngọt. Giáng Sinh bên này bận rộn hơn nhiều.



Rồi lại trải qua thêm một mùa Giáng Sinh nữa cùng người đàn ông này. Tôi không biết bên kia, anh đã có người con gái nào hay chưa, cũng có thể bây giờ anh đã có tổ ấm cho riêng mình, còn tôi có người đàn ông này bên cạnh. Tôi kể cho anh ấy câu chuyện của chúng tôi. Anh ấy nói với tôi rằng: mỗi người đàn ông đi qua cuộc đời người con gái đặc biệt là người đàn ông tốt thì nên trân trọng bởi đời chỉ có một lần, bây giờ hay mấy năm sau , thậm chí cả cuộc đời này cũng sẽ không thể tìm kiếm được một ai như vậy nữa. Anh ấy còn bảo: “Mùa đông này, anh ở bên em nhưng chưa chắc mùa đông năm sau, hay mấy năm sau nữa hai chúng ta có thể đứng trong nhà thờ St Winfrid's Catholic Church cầu nguyện hạnh phúc cho năm tiếp. Nên không có gì phải hối hận, đi nhiều đau nhiều, đến khi em học được chấp nhận một điều gì đó, lúc ấy em đã trưởng thành lên rất nhiều.”.

Tôi cũng đã từng hỏi anh, nếu một ngày nào đó tôi muốn trở về Việt Nam thì sao. Anh ấy bảo: “ Anh ở đây có sự nghiệp còn có em, anh ổn định không giống như em mới chỉ là cô gái hai mươi tư tuổi chưa trải nhiều, em còn suy nghĩ và đắn đo, có cơ hội để làm lại từ đầu, nhưng anh đã hơn ba mươi tuổi không thể như vậy nữa. Một khi anh quyết định điều gì, nó sẽ ảnh hưởng cả chặng đường phía sau. Gặp em gần hai năm, ở bên em gần hai năm, anh xác định mình có cảm giác với em, nhưng để cùng em trở về Việt Nam là điều không thể.”

Tôi không chạnh lòng bởi tôi hiểu. Tôi gặp được một người đàn ông tốt ở đây, anh ấy hiểu tôi, chăm sóc tôi, chỉ đường cho tôi, cho tôi cơ hội và sửa sai giúp tôi, gia đình anh ấy cũng chào đón tôi nữa…

Khi anh ấy hỏi tôi, vậy sáu năm qua tôi có hối hận hay không. Tôi vẫn như vậy, từ khi bước chân đến nước Anh, cảm nhận được cái lạnh buốt thấm vào người, tôi đã quyết định rằng tôi không hối hận. Thứ nhất dẫu sao vẫn là tôi sai, tôi là người xin lỗi trước, bởi anh ấy là một người chắn chắn, đủ bình tĩnh để chấp nhận; Thứ hai, bây giờ tôi gặp được một người đàn ông tốt, sau này có thể tốt hơn cả anh. Đời này tôi có khả năng nối hận hay không thì không thể nói trước được, nhưng sáu năm qua tôi chưa từng có cảm giác hối hận.

sáu mùa giáng sinh

“Nếu em đi có khả năng sẽ hối hận sáu năm, nếu em không đi có khả năng sẽ hối hận cả đời”. Suốt những năm đầu sống ở đây tôi vẫn bị ám ảnh bởi câu nói ấy. Tôi sợ mình hối hận, sợ một người con gái không vượt qua được cái lạnh lẽo cô đơn khi về đêm tại mảnh đất này.Vì thế sáu năm qua, từng giây phút tôi đều trân trọng, sống hết mình để không tiếc nuối điều gì.

Tôi vẫn còn nhớ, khoảnh khắc tôi xác định sẽ yêu người đàn ông này là vào một buổi chiều, tuyết đã ngừng rơi, nhưng cả thành phố vẫn chìm trong một màu trắng xóa. Chúng tôi khoác tay nhau, giẫm lên tầng tầng, lớp lớp tuyết để đi vào một con đường vắng người. Gần cuối con đường là một tiệm bánh ngọt ba tầng, anh chọn tầng thứ hai, nơi dạy làm bánh. Cả tầng hai được bao phủ bởi hương thơm ngọt lịm của chocolate. Dành cho những ai chưa từng đi qua thành phố York, một thành phố thơ mộng vốn nổi tiếng về chocolate và câu chuyện tình yêu ngọt ngào. Anh gọi cho tôi một phần bánh ngọt vị chocolate, một ly trà, còn anh chọn một tách chocolate nóng. Hấp dẫn đúng không? Không hề, vị bánh đắng khiến tôi nhíu mày. Chắc là anh cố tình. Anh bảo cứ từ từ sẽ cảm nhận được vị ngọt, vì vậy, chậm chậm tôi cũng ăn hết phần bánh kia. Anh hỏi tôi cảm thấy thế nào. Tôi thật lòng trả lời, “Vẫn thật đắng”. Tại sao bánh chocolate lại đắng đến vậy. Đắng hơn cả uống một ngụm cà phê đen ăn một miếng bánh ngọt. Nhưng vốn dĩ chocolate càng đắng mới càng ngon đúng không?. Người ta từng bảo rằng: “Chocolate đắng không dành cho người vội vàng”. Nhưng đến lúc ra về anh vẫn thì thầm vào tai tôi “Là anh cố tình đấy” và tôi cũng chỉ biết cười.

Giáng Sinh lại đến gần, bạn đã có người bên cạnh hay chưa, tôi thì có rồi đấy!

Yêu xa sao, mùa Giáng Sinh này không có người ấy bên cạnh bạn có cô đơn không? Đối với những người biết yêu là có đấy! Yêu xa, không biết mọi người như thế nào, còn đời này tôi không làm được. Tại sao? Rất đơn giản, bạn còn trẻ, còn gặp được nhiều người tốt, nếu đã xác định tương lai gặp nhiều khó khăn trắc trở như vậy, thì hãy sớm buông tay, để bạn và người kia có thể gặp được người tốt hơn.

© Love Yourself – blogradio.vn

Hình bóng sau tôi

""How can you love another if you don't love yourself?""

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top