9 câu chuyện giản đị về Giáng sinh khiến bạn tin rằng cuộc sống vẫn có phép màu
2017-12-24 19:02
Tác giả:

Vài năm về trước, tôi có cơ hội được tham dự vào một dự án "kể chuyện'' vào tháng 12. Chủ đề của sự kiện tháng đó là ''những món quà'', và tôi đã kể lại câu chuyện về việc mình được nhận đồng phục hướng đạo sinh cùng một cuốn cẩm nang hướng dẫn từ ông bà vào sinh nhật 7 tuổi. Sau đó, tôi có cơ hội được tham gia vào một hội hướng đạo sinh thực thụ và nhanh chóng phát hiện ra rằng, mình tệ khủng khiếp trong mấy việc này. Trong suốt một năm tham gia hội Hướng đạo sinh, tôi chỉ nhận được một huy hiệu phần thưởng duy nhất; đồng thời các bạn gái cùng cấp Hướng đạo với tôi đều được thăng hạng, trừ tôi.
Vào hôm có sự kiện kể chuyện, mẹ tôi cũng đến tham dự. Bà chẳng nói chẳng rằng, và hai tuần sau đó thì tặng tôi một chiếc hộp mạ vàng nho nhỏ, bên trong là một dải băng chéo của hội Hướng đạo sinh năm nào, trên đó đính kèm chiếc huy hiệu duy nhất mà tôi từng kiếm được cùng lá thư 3 trang bà viết tỉ mỉ, kể lại chuyện tôi đã giành được chúng như thế nào và bà đã tự hào về tôi như thế nào. Đó chính là món quà Giáng sinh đẹp nhất, tuyệt vời nhất mà tôi nhận được trong suốt cuộc đời mình.
2. Giáng sinh năm bà tôi qua đời
Bà tôi qua đời trước kỳ nghỉ Giáng sinh năm ấy đúng một tuần rưỡi, và chúng tôi đều đã nghĩ rằng, Giáng sinh này chắc sẽ là lần tệ nhất mà gia đình tôi từng có với nhau. Đêm ngày 24/12 năm ấy, chúng tôi dùng bữa bên nhau trong im lặng, một sự im lặng tràn đầy ái ngại và lúng túng, thế rồi, ông của chúng tôi nói một câu duy nhất - một câu đơn giản rằng, ông rất biết ơn vì mọi người đã ở bên ông vào Giáng sinh này.
Đó đã là một trong những tuần khó khăn nhất cuộc đời mà ông từng phải trải qua, khi người mà ông yêu thương nhất đã ra đi; nhưng tôi cũng không bao giờ quên rằng, Giáng sinh năm đó chính là dịp mà ông nội đã dạy cho tôi biết rằng, dù có ra sao đi nữa, chúng ta đều sẽ vượt qua được tất cả bên những người mình yêu thương.
3. Món quà từ người lạ
Tôi vẫn còn nhớ năm ấy mình lên 10, đúng vào cái năm mà gia đình thực sự gặp nhiều khó khăn về mặt tài chính. Một vài ngày trước lễ Giáng sinh, một người lạ mặt đến bấm chuông cửa nhà và đưa cho bố tôi một cái bọc. Bố chưa kịp nhận mặt người lạ đó thì ông ta đã đi mất, sau đó bố bước vào nhà và mở chiếc hộp ở bàn ăn. Trước con mắt ngỡ ngàng của chúng tôi, trong cái bọc là một phong bì đầy tiền mặt - không quá nhiều nhưng đủ để chúng tôi có một lễ Giáng sinh ấm áp bên nhau. Trong phong bì còn có một thẻ mua hàng - được dành cho ba anh chị em chúng tôi.
Bố và mẹ sau đó đã đi hỏi quanh khu đó để tìm danh tính của người lạ mặt tốt bụng đó, nhưng hàng xóm của chúng tôi không hề biết ông ta là ai. Điều đó càng làm tôi xúc động vì, hành động tốt đẹp của ông ấy dường như chẳng cần đến sự đáp trả nào từ gia đình nhỏ này.

4. Chuyện mẹ tôi và người đàn ông nghèo bên góc phố
Trong suốt thời thơ ấu, tôi không bao giờ quên được một người vô gia cư thường nằm ở một góc phố gần nhà. Mỗi ngày lễ Tạ ơn và Giáng sinh, mẹ tôi không bao giờ quên nấu thừa đồ ăn để đem đến cho ông, đồng thời không bao giờ quên gửi đến ông một cái ôm ấm áp như để nhắn nhủ tới ông rằng. ông cũng xứng đáng có được một ngày lễ an lành như bao người khác.
Hành động nhân hậu của mẹ là một trong những thứ truyền cảm hứng nhiều nhất đến tôi trong suốt thời thơ ấu và cả những năm sau này nữa; và đó là lý do mà tôi tham gia vào các công tác xã hội một cách nhiệt tình sau khi ra trường.
5. Chiếc xe trượt tuyết của ông già Noel
Tôi vẫn con nhớ Giáng sinh năm 8 tuổi, mẹ và bố quyết định sẽ tặng cho tôi một món quà chẳng thể nào quên. Thay vì cứ thế mà đưa cho tôi, mẹ và bố quyết định đặt nó lên một chiếc xe trượt tuyết và bằng cách nào đó kéo nó lên tận gác mái. Buổi sáng ngày 25/12 năm ấy, bố mẹ gọi tôi xuống và trong sự bất ngờ đến ngỡ ngàng, ông bà hạ chiếc xe xuống trước mắt tôi. Trong tâm trí của một đứa trẻ 8 tuổi, tôi đã thực sự tin rằng đó là chiếc xe trượt tuyết của ông già Noel; và trên chiếc xe, món quà Giáng sinh năm ấy (một chiếc máy ảnh Barbie màu hồng) đã trở thành kỷ niệm đẹp nhất trong suốt quãng đời thơ ấu của tôi.
6. Món quà ''mỏng dính''
Quê gốc của bố tôi ở Anh, nhưng cả nhà thì lại sống ở California. Truyền thống hàng năm của gia đình tôi là mở quà vào đêm Giáng sinh, và vào năm 12 tuổi, món quà của tôi mỏng đến bất ngờ. Khi mẹ bảo tôi hãy mở quà, trước ánh mắt ngỡ ngàng của tôi, đó là một tờ giấy thông báo rằng tôi sẽ đến thăm Anh Quốc cùng bố ngay buổi sáng ngày hôm sau.
Chuyến đi đó là lần đầu tiên tôi được đi thăm những người họ hàng khăng khít của mình, đồng thởi mở ra những mối quan hệ thân tình mà trọn đời tôi không thể quên. Cô dì chú bác họ nội của tôi từ đó cũng thường đến thăm tôi ở Mỹ, lần vui nhất chắc là khi họ bất ngờ xuất hiện tại bữa tiệc gia đình hàng năm của nhà tôi vào ngày Boxing Day.

7. Lá thư từ ông già Noel
Ký ức Giáng sinh đẹp nhất tôi từng có là vào năm lớp Ba, khi giáo viên chủ nhiệm trao cho mỗi đứa chúng tôi một lá thư từ ông già Noel. Tôi vẫn nhớ rằng, cả lũ chúng tôi, đứa nào đứa nấy đã vui sướng phát rồ khi nhận được những lá thư ấy, chúng tôi đều tin rằng vào năm ấy ông già Noel đã thực sự bỏ công sức viết thư cho cả lũ, gửi thẳng từ cực Bắc tới nước Mỹ xa xôi.
Nhiều năm qua đi, tôi dĩ nhiên cũng nhận ra ông già Noel năm nào thực ra chỉ là cô giáo chủ nhiệm của cả lũ, thế nhưng ký ức ấy luôn kết thúc bằng một nụ cười rạng rỡ đọng lại trên gương mặt tôi mỗi đợt Giáng sinh gần kề.
8. Bài Thánh ca bất ngờ
Khi tôi còn nhỏ, ông nội mắc bệnh ung thư. Ông và bà tôi nhanh chóng kiệt sức bởi các phương pháp điều trị cũng như những cảm xúc tiêu cực phát sinh từ đợt xạ trị, vậy nên vào năm đó, ông bà không đến thăm gia đình chúng tôi vào ngày lễ Giáng sinh. Vì vậy, mẹ đã sắp xếp cho cả nhà bí mật đến thăm ông bà đúng vào Noel năm ấy, đồng thời chúng tôi cũng dành tặng ông bà một bài Thánh ca bất ngờ từ sân trước. Tôi sẽ không bao giờ quên được ánh nhìn hạnh phúc và ngỡ ngàng của ông khi vén màn cửa để rồi nhìn thấy con cháu đang bày vẽ những trò vui con trẻ để giúp ông bà cảm thấy ấm áp hơn vào lễ Giáng sinh cuối cùng của cuộc đời mình.

9. Chú mèo Giáng sinh
Như bất cứ đứa trẻ nào, tôi đã luôn muốn có một chú mèo. Mẹ chưa bao giờ nói sẽ mua cho tôi một chú mèo, đồng thời cũng luôn hỏi rằng:
''Con đã sẵn sàng để nuôi mèo chưa?''
Câu trả lời ương bướng dĩ nhiên luôn là:
"Rồi!''
Vào ngày lễ Giáng sinh năm 1992, mẹ trở về nhà vào lúc 11h30 sáng, bê theo một chiếc hộp carton và gọi lớn:
''Allison, xuống đây nào!''
Và khi tôi xuống đến nhà, trong ánh mắt ngỡ ngàng của tôi, nắp hộp bật mở, để lộ ra một trong những thứ tuyệt vời nhất từng xảy đến trong suốt cuộc đời từ khi ấu thơ tới lúc trưởng thành của tôi. Một chú mèo.
Tôi ngay lập tức hét lên:
"Trời ơi, con chưa sẵn sàng!''.
Nhưng sau cú shock nho nhỏ đó, tôi đã đặt tên chú mèo là Kevin (theo tên nhân vật chính của bộ phim Home Alone). Kevin đã sống một cuộc đời dài và khỏe mạnh, thọ 17 tuổi, cậu ấy nhẹ nhàng ra đi vào ngày 30 tháng 8 năm 2009. Tôi đã rất buồn, nhưng cũng rất vui, vì Kevin đã trải qua một cuộc đời trọn vẹn bên tôi, và cậu cũng chính là món quà Giáng sinh tuyệt vời nhất mà tôi từng có trong đời! Kể từ đó, vào mỗi ngày Giáng sinh, tôi lại nhớ tới Kevin với một nụ cười rạng rỡ trên môi.
Theo docbao/Helino
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Nhà bà Lam (Phần 3)
Bữa cơm đã được mang lên, có món mà Tột thích làm anh cũng cảm thấy hạnh phúc. Bà Lam niềm nở gắp đồ ăn cho từng đứa, bà nói suốt cuộc đời bà chưa bữa cơm nào vui như hôm nay.

Mảnh trời không còn nắng
Mùa đông năm ấy, cái rét cắt da cắt thịt bao phủ lấy thành phố này. Những tưởng chỉ là những lời cãi vã nông nổi, ấy vậy mà lần này, tôi trông anh khác lắm, như thể chúng tôi sắp phải xa nhau thật lâu, thật lâu.

Thanh xuân tuổi 15 hay tiếc nuối tuổi 18
Thực ra tôi không quan tâm họ nghĩ gì về tôi cả, bản thân tôi cũng không mong cầu có thể có được một người bạn thân tại nơi cấp 3 này. Nhưng nếu như tuổi 17,18 không có những kỉ niệm tươi đẹp, chả phải là sự nhàm chán tuyệt đối mà đời người phải trải qua sao? Tôi không muốn bản thân phải tiếc nuối như vậy.

Nhà bà Lam (Phần 2)
Nhiều người hay nói má Lam nhà em hay lập lập dị và hay gắt gỏng… nhưng em luôn tin rằng đó chỉ là những lời phán xét thoáng qua mà thôi. Chứ trong thân tâm má là một người tốt và chính má cũng là người dạy em hát… Em yêu má rất nhiều.

Yêu lành - Chữa lành cho chính mình trước khi học cách yêu thương người khác
Trong cuốn sách này, Tiến sĩ Charlotte Kasl đã kết hợp những kiến thức tinh hoa giữa triết lý Phật giáo và tâm lý học phương Tây để cung cấp cho độc giả một “hướng dẫn sử dụng” tình yêu tập trung vào sự chân thành và chánh niệm.

3 nơi người EQ cao không tới
Người có EQ cao không chỉ biết kiểm soát cảm xúc của mình mà còn thấu hiểu, đồng cảm và ứng xử khôn khéo với người khác.

Nhà bà Lam (Phần 1)
Thế mà cũng 10 năm trôi qua rồi, không biết bà Lam sống như thế nào, bà đã luôn bảo vệ cậu khỏi những trận đòn roi của bố mẹ chỉ vì sự ương bướng của mình, rồi thì cũng hay cho cậu tiền để mua quà. Những kỉ niệm đó thật đẹp, nếu không có bà Lam cũng chưa chắc cậu đã là một chàng thanh niên tử tế như bây giờ, nhưng giờ đây chắc cậu cũng chẳng có cơ hội gặp bà nữa.

Luôn có một nơi để quay về đó là gia đình
Không hiểu đêm đó lại dài đến vậy, bốn mẹ con ôm nhau mà khóc một trận cho đã. Bao nhiêu điều kìm nén bấy lâu cũng nói ra hết. Con biết giờ đây cả nhà mình đã hiểu nhau nhiều hơn trước.

Cũng là người xa lạ
Giờ em có oán trách bất cứ ai thì cũng vô ích. Bởi em không thể cứ mãi níu giữ lấy một người không còn yêu em nữa. Hay em phải tỏ ra thật đáng thương để dành lấy chút lòng thương hại sau cùng của anh dành cho em.

Tình yêu xanh mãi
Anh nghĩ gì khi anh bảo cô là không được chờ, vậy những năm vừa qua anh đã sống ra sao cô đã sống như nào. Nhưng cuối cùng cô cũng hiểu, tình yêu của họ khép lại trong ba từ không được chờ của anh, khép lại nhưng hơi thở vẫn còn rất đầy.