Phát thanh xúc cảm của bạn !

9 câu chuyện giản đị về Giáng sinh khiến bạn tin rằng cuộc sống vẫn có phép màu

2017-12-24 19:02

Tác giả:


Cuộc sống luôn thật giản đơn và tuyệt vời nhưng lại mang đến hạnh phúc không ngờ.

***


1. Món quà Giáng sinh của mẹ

Vài năm về trước, tôi có cơ hội được tham dự vào một dự án "kể chuyện'' vào tháng 12. Chủ đề của sự kiện tháng đó là ''những món quà'', và tôi đã kể lại câu chuyện về việc mình được nhận đồng phục hướng đạo sinh cùng một cuốn cẩm nang hướng dẫn từ ông bà vào sinh nhật 7 tuổi. Sau đó, tôi có cơ hội được tham gia vào một hội hướng đạo sinh thực thụ và nhanh chóng phát hiện ra rằng, mình tệ khủng khiếp trong mấy việc này. Trong suốt một năm tham gia hội Hướng đạo sinh, tôi chỉ nhận được một huy hiệu phần thưởng duy nhất; đồng thời các bạn gái cùng cấp Hướng đạo với tôi đều được thăng hạng, trừ tôi.

Vào hôm có sự kiện kể chuyện, mẹ tôi cũng đến tham dự. Bà chẳng nói chẳng rằng, và hai tuần sau đó thì tặng tôi một chiếc hộp mạ vàng nho nhỏ, bên trong là một dải băng chéo của hội Hướng đạo sinh năm nào, trên đó đính kèm chiếc huy hiệu duy nhất mà tôi từng kiếm được cùng lá thư 3 trang bà viết tỉ mỉ, kể lại chuyện tôi đã giành được chúng như thế nào và bà đã tự hào về tôi như thế nào. Đó chính là món quà Giáng sinh đẹp nhất, tuyệt vời nhất mà tôi nhận được trong suốt cuộc đời mình.

2. Giáng sinh năm bà tôi qua đời

Bà tôi qua đời trước kỳ nghỉ Giáng sinh năm ấy đúng một tuần rưỡi, và chúng tôi đều đã nghĩ rằng, Giáng sinh này chắc sẽ là lần tệ nhất mà gia đình tôi từng có với nhau. Đêm ngày 24/12 năm ấy, chúng tôi dùng bữa bên nhau trong im lặng, một sự im lặng tràn đầy ái ngại và lúng túng, thế rồi, ông của chúng tôi nói một câu duy nhất - một câu đơn giản rằng, ông rất biết ơn vì mọi người đã ở bên ông vào Giáng sinh này.

Đó đã là một trong những tuần khó khăn nhất cuộc đời mà ông từng phải trải qua, khi người mà ông yêu thương nhất đã ra đi; nhưng tôi cũng không bao giờ quên rằng, Giáng sinh năm đó chính là dịp mà ông nội đã dạy cho tôi biết rằng, dù có ra sao đi nữa, chúng ta đều sẽ vượt qua được tất cả bên những người mình yêu thương.

3. Món quà từ người lạ

Tôi vẫn còn nhớ năm ấy mình lên 10, đúng vào cái năm mà gia đình thực sự gặp nhiều khó khăn về mặt tài chính. Một vài ngày trước lễ Giáng sinh, một người lạ mặt đến bấm chuông cửa nhà và đưa cho bố tôi một cái bọc. Bố chưa kịp nhận mặt người lạ đó thì ông ta đã đi mất, sau đó bố bước vào nhà và mở chiếc hộp ở bàn ăn. Trước con mắt ngỡ ngàng của chúng tôi, trong cái bọc là một phong bì đầy tiền mặt - không quá nhiều nhưng đủ để chúng tôi có một lễ Giáng sinh ấm áp bên nhau. Trong phong bì còn có một thẻ mua hàng - được dành cho ba anh chị em chúng tôi.

Bố và mẹ sau đó đã đi hỏi quanh khu đó để tìm danh tính của người lạ mặt tốt bụng đó, nhưng hàng xóm của chúng tôi không hề biết ông ta là ai. Điều đó càng làm tôi xúc động vì, hành động tốt đẹp của ông ấy dường như chẳng cần đến sự đáp trả nào từ gia đình nhỏ này.


4. Chuyện mẹ tôi và người đàn ông nghèo bên góc phố

Trong suốt thời thơ ấu, tôi không bao giờ quên được một người vô gia cư thường nằm ở một góc phố gần nhà. Mỗi ngày lễ Tạ ơn và Giáng sinh, mẹ tôi không bao giờ quên nấu thừa đồ ăn để đem đến cho ông, đồng thời không bao giờ quên gửi đến ông một cái ôm ấm áp như để nhắn nhủ tới ông rằng. ông cũng xứng đáng có được một ngày lễ an lành như bao người khác.

Hành động nhân hậu của mẹ là một trong những thứ truyền cảm hứng nhiều nhất đến tôi trong suốt thời thơ ấu và cả những năm sau này nữa; và đó là lý do mà tôi tham gia vào các công tác xã hội một cách nhiệt tình sau khi ra trường.

5. Chiếc xe trượt tuyết của ông già Noel

Tôi vẫn con nhớ Giáng sinh năm 8 tuổi, mẹ và bố quyết định sẽ tặng cho tôi một món quà chẳng thể nào quên. Thay vì cứ thế mà đưa cho tôi, mẹ và bố quyết định đặt nó lên một chiếc xe trượt tuyết và bằng cách nào đó kéo nó lên tận gác mái. Buổi sáng ngày 25/12 năm ấy, bố mẹ gọi tôi xuống và trong sự bất ngờ đến ngỡ ngàng, ông bà hạ chiếc xe xuống trước mắt tôi. Trong tâm trí của một đứa trẻ 8 tuổi, tôi đã thực sự tin rằng đó là chiếc xe trượt tuyết của ông già Noel; và trên chiếc xe, món quà Giáng sinh năm ấy (một chiếc máy ảnh Barbie màu hồng) đã trở thành kỷ niệm đẹp nhất trong suốt quãng đời thơ ấu của tôi.

6. Món quà ''mỏng dính''

Quê gốc của bố tôi ở Anh, nhưng cả nhà thì lại sống ở California. Truyền thống hàng năm của gia đình tôi là mở quà vào đêm Giáng sinh, và vào năm 12 tuổi, món quà của tôi mỏng đến bất ngờ. Khi mẹ bảo tôi hãy mở quà, trước ánh mắt ngỡ ngàng của tôi, đó là một tờ giấy thông báo rằng tôi sẽ đến thăm Anh Quốc cùng bố ngay buổi sáng ngày hôm sau.

Chuyến đi đó là lần đầu tiên tôi được đi thăm những người họ hàng khăng khít của mình, đồng thởi mở ra những mối quan hệ thân tình mà trọn đời tôi không thể quên. Cô dì chú bác họ nội của tôi từ đó cũng thường đến thăm tôi ở Mỹ, lần vui nhất chắc là khi họ bất ngờ xuất hiện tại bữa tiệc gia đình hàng năm của nhà tôi vào ngày Boxing Day.


7. Lá thư từ ông già Noel

Ký ức Giáng sinh đẹp nhất tôi từng có là vào năm lớp Ba, khi giáo viên chủ nhiệm trao cho mỗi đứa chúng tôi một lá thư từ ông già Noel. Tôi vẫn nhớ rằng, cả lũ chúng tôi, đứa nào đứa nấy đã vui sướng phát rồ khi nhận được những lá thư ấy, chúng tôi đều tin rằng vào năm ấy ông già Noel đã thực sự bỏ công sức viết thư cho cả lũ, gửi thẳng từ cực Bắc tới nước Mỹ xa xôi.

Nhiều năm qua đi, tôi dĩ nhiên cũng nhận ra ông già Noel năm nào thực ra chỉ là cô giáo chủ nhiệm của cả lũ, thế nhưng ký ức ấy luôn kết thúc bằng một nụ cười rạng rỡ đọng lại trên gương mặt tôi mỗi đợt Giáng sinh gần kề.

8. Bài Thánh ca bất ngờ

Khi tôi còn nhỏ, ông nội mắc bệnh ung thư. Ông và bà tôi nhanh chóng kiệt sức bởi các phương pháp điều trị cũng như những cảm xúc tiêu cực phát sinh từ đợt xạ trị, vậy nên vào năm đó, ông bà không đến thăm gia đình chúng tôi vào ngày lễ Giáng sinh. Vì vậy, mẹ đã sắp xếp cho cả nhà bí mật đến thăm ông bà đúng vào Noel năm ấy, đồng thời chúng tôi cũng dành tặng ông bà một bài Thánh ca bất ngờ từ sân trước. Tôi sẽ không bao giờ quên được ánh nhìn hạnh phúc và ngỡ ngàng của ông khi vén màn cửa để rồi nhìn thấy con cháu đang bày vẽ những trò vui con trẻ để giúp ông bà cảm thấy ấm áp hơn vào lễ Giáng sinh cuối cùng của cuộc đời mình.


9. Chú mèo Giáng sinh

Như bất cứ đứa trẻ nào, tôi đã luôn muốn có một chú mèo. Mẹ chưa bao giờ nói sẽ mua cho tôi một chú mèo, đồng thời cũng luôn hỏi rằng:

''Con đã sẵn sàng để nuôi mèo chưa?''

Câu trả lời ương bướng dĩ nhiên luôn là:

"Rồi!''

Vào ngày lễ Giáng sinh năm 1992, mẹ trở về nhà vào lúc 11h30 sáng, bê theo một chiếc hộp carton và gọi lớn:

''Allison, xuống đây nào!''

Và khi tôi xuống đến nhà, trong ánh mắt ngỡ ngàng của tôi, nắp hộp bật mở, để lộ ra một trong những thứ tuyệt vời nhất từng xảy đến trong suốt cuộc đời từ khi ấu thơ tới lúc trưởng thành của tôi. Một chú mèo.

Tôi ngay lập tức hét lên:

"Trời ơi, con chưa sẵn sàng!''.

Nhưng sau cú shock nho nhỏ đó, tôi đã đặt tên chú mèo là Kevin (theo tên nhân vật chính của bộ phim Home Alone). Kevin đã sống một cuộc đời dài và khỏe mạnh, thọ 17 tuổi, cậu ấy nhẹ nhàng ra đi vào ngày 30 tháng 8 năm 2009. Tôi đã rất buồn, nhưng cũng rất vui, vì Kevin đã trải qua một cuộc đời trọn vẹn bên tôi, và cậu cũng chính là món quà Giáng sinh tuyệt vời nhất mà tôi từng có trong đời! Kể từ đó, vào mỗi ngày Giáng sinh, tôi lại nhớ tới Kevin với một nụ cười rạng rỡ trên môi.

Theo docbao/Helino

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.

Những kẻ mộng mơ

Những kẻ mộng mơ

Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

back to top