Giáng sinh năm nay vẫn một mình
2016-12-24 01:30
Tác giả:
Bình minh vén màn bóng tối, em thức dậy như mọi ngày. Mở đôi mắt mệt mỏi, em lại tự nhủ lòng mình, một ngày mới đã bắt đầu, thứ 4 rồi đó, phải thật tươi đối mặt với ngày hôm nay nào. Như một quy luật, chuẩn bị xong mọi thứ cần thiết cho một ngày làm việc, em bắt đầu hành trình trên con đường quen thuộc. Thả hồn theo từng cơn gió vụt qua mặt, em giật mình chợt nhận ra con đường hằng ngày mình đi có gì đó khang khác. À, phải rồi, những cửa tiệm ven đường quen thuộc giờ tràn một màu đỏ tươi rực rỡ, dòng người đi lại quanh em cũng tràn đầy hưng phấn hơn mọi ngày. Cũng đúng thôi, đã đến gần cái ngày mà các cặp đôi tận hưởng bầu không khí hạnh phúc bên nhau, Noel sắp đến rồi đó anh ạ.
Xung quanh em, em nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của các cô gái đang yêu, ánh mắt ấm áp của các chàng trai khi nghĩ đến người mình yêu. Giữa bầu không khí đó mà sao em thấy lạc lõng quá anh ạ. Cách đây không lâu, cũng chỉ có 2 tuần thôi anh, em đã từng ngồi lên kế hoạch cho Noel của mình, của em và anh. Em đã mỉm cười rất nhiều khi nghĩ đến nó, em mong chờ rất nhiều đến cái ngày kia. Mọi người đều nghĩ, em là một cô gái mạnh mẽ, nhưng có lẽ anh cũng biết, trong chuyện tình cảm em lại là một cô bé nhút nhát đến mức nào, đặc biệt khi đó là tình yêu đầu của em. Việc theo đuổi anh là dũng khí mà em mất rất nhiều thời gian, tinh thần để gom góp lại được.

Anh có nhớ không, nụ hôn đầu giữa hai chúng ta, anh lúc đấy có khi nào nghĩ rằng em đối với nụ hôn đó không có cảm xúc? Không phải đâu anh ạ, lúc đó tim em đã đập rất nhanh, cảm giác rất khó miêu tả được, nhưng theo thói quen, em rất khó trong việc biểu hiện nó ra ngoài.
Hạnh phúc dù có đẹp đến đâu thì cũng sẽ thật ngắn gủi khi chỉ có cảm xúc từ một phía phải không anh. Em biết anh sẽ nghĩ rằng em là một đứa thất thường, mới hôm trước em còn hồ hởi muốn khoe kiểu tóc mới với anh, nhưng hôm sau em đã nhẫn tâm ra quyết định cho đoạn tình cảm của chúng ta. À không, em nghĩ, có lẽ chỉ là ra quyết định cho đoạn tình cảm của riêng em mà thôi. Vì anh đâu có coi nó như những mối tình kia của em. Em chỉ là người xuất hiện đúng lúc anh cần có một cô gái ở bên cạnh khi muốn đi xem phim, cần một cô gái quan tâm anh, coi anh là trung tâm mà thôi. Anh cần một người như thế nhưng anh không muốn bất cứ bạn bè của anh biết đến sự tồn tại của cô ấy. Anh à, như vậy là rất tàn nhẫn với em đó.

Noel năm nay em đã từng rất mong chờ, vì lúc đó em vẫn cho rằng mình sẽ được hạnh phúc năm tay người mình yêu dạo quanh trên con phố tấp nập người qua lại. Giờ đây, có lẽ em vẫn sẽ bước trên con đường mà em đã dự định từ trước, vẫn sẽ cảm nhận không khí một năm sắp qua đi, vẫn sẽ cầu nguyện những điều mà em muốn. Nhưng nó sẽ chỉ khác với trong kế hoạch của em một chút thôi, đó là sẽ không có anh trong đó. Khi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm kia, em sẽ mang theo điều ước giáng sinh của mình đến với những vì sao, ước cho em và anh sẽ gặp được người có thể khiến bản thân trân trọng cùng được người đó trân trọng đặt trong tim.
Trên con đường quen thuộc, giai điệu giáng sinh ấm áp vang lên hòa cùng lời ca từ trái tim. Em ngẩng mặt nhìn những áng mây trên trời, ngăn cho giọt lệ không rơi. Và rồi em bước tiếp, ừ, Merry Chrismast.
© Nguyễn Duy Minh Huyền – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Bước tiếp hành trình mới
Ai mà trong cuộc đời không từng thất bại chứ? Điều may mắn nhất của tôi là vẫn có gia đình dang tay đón tôi quay trở về. Bây giờ, cuộc sống mẹ con tôi chưa sung túc lắm nhưng luôn sống trong tình yêu thương của cả gia đình tôi.

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình
Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc
Lúc nào cũng mong mỏi một người đến và vỗ về trái tim đầy vết xước của mình, nhưng chính những đứa trẻ ấy lại chẳng thể mở lòng để một dấu chân bước vào ranh giới của bản thân mà mình đã và đang tạo ra. Sự đề phòng, sự sợ hãi ngày một lớn dần mà chẳng hề hay biết.

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!
Sự thay đổi trong quan niệm về tiền của giới trẻ chính là một lát cắt tiêu biểu của thời đại xã hội phát triển nhanh chóng.

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ
Có người nói, lớn rồi thì nỗi đau hóa thành vết chai không còn nhức nhối như ngày thơ bé chỉ lặng lẽ nằm im khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về
Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư
Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề
Có những nghề gắn liền với ánh hào quang, với những phần thưởng danh giá, nhưng nghề giáo thì không. Thành quả của nghề giáo không phải là sự nổi tiếng hay vật chất, mà là sự trưởng thành của từng thế hệ học trò.

Tình yêu, ánh sáng và "hữu danh vô thực"
Có khi nào đó, chúng ta không cảm nhận được tình yêu đang hiện hữu quanh mình, là khi đó, chúng ta biết rằng chúng ta đang bị kiểm soát bởi lòng thù hận, sự đố kỵ, sự tham lam, sự giận dữ, sự lo lắng, sự buồn bực,.... và trên tất cả, chúng ta đang không biết ơn.

Đừng để yêu thương chỉ còn là ký ức
Họ đợi, họ mong, họ thất vọng, rồi lại tự an ủi mình: "Con bận mà, thương nó quá." Có lần mẹ tôi gọi điện, giọng hồ hởi: "Cuối tuần này con về nha, mẹ nấu món con thích." Tôi cười: "Để tuần sau nha mẹ, tuần này con nhiều việc quá." Tôi không nghe thấy tiếng thở dài ở đầu dây bên kia, chỉ nghe mẹ nhỏ nhẹ: "Ừ, mẹ chờ."