Phát thanh xúc cảm của bạn !

Giáng sinh rồi về nhà thôi

2016-12-24 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Gia đình có đạo nên năm nào vào đêm Noel tao cũng có mặt dự lễ tại giáo đường. Xong tao cùng bạn bè đi chơi lòng vòng quanh thị xã đến gần nửa đêm về ăn uống với cha mẹ và em gái. Bây giờ thì... hết rồi!

***

Nó hỏi thằng bạn cùng làm phục vụ trong quán:

- Ê Hoàng, sắp đến Noel rồi phải không mi?

Thằng bạn ngừng tay lau bàn, trả lời bạn với giọng buồn buồn:

- Hai ngày nữa mới đến. Mà sao mày lại quan tâm vậy?

Nó im lặng, chớp chớp mắt như muốn khóc.

Quán về khuya nên chỉ còn hai bàn có khách ngồi. Hai thằng con trai tuổi mười lăm đến từ hai quê khác nhau, gặp gỡ rồi thân nhau khi cùng mưu sinh tại cái quán bình dân này được hai tháng. Chủ là người hiền lành, cho hai đứa ăn ngủ tại quán để còn giữ được chút tiền lương mỗi tháng. Nó tên là Thiện, sinh ra và lớn lên tại một vùng quê tận ngoài Quảng Nam. Đứa còn lại tên Hoàng, gia đình ở vùng ngoại ô thành phố. Thằng Hoàng lên tiếng phá đi cái không khí đang chùng xuống buồn bã:

- Tao làm cùng mày cũng lâu nhưng chưa tiện hỏi vì sao mày xa nhà vào tận Sài gòn. Bộ mày bỏ học đi bụi đời hả?

 Giáng sinh rồi về nhà thôi

Thiện ngồi phịch xuống ghế, giọng đều đều kể lại:

- Không phải! Tao là đứa sướng mà không biết hưởng. Gia đình tao ngoài quê cũng làm nông nghiệp như mọi người xung quanh. Ba tao trồng lúa còn mẹ tao chăn nuôi gà, vịt và heo. Chuồng heo nhà tao lúc nào cũng hơn chục con, gà vịt thì mấy đàn cả trăm con. Nhà chỉ có tao là con trai lớn, kế là đứa em gái. Tao được cưng và chẳng phải làm gì vì ba mẹ muốn tao tập trung vào việc học cho giỏi. Trái lại em gái tao vất vả phụ giúp việc nhà. Đi học về nó còn phải đi lấy nước cơm thừa ngoài các quán ăn để về nuôi heo. Thế rồi năm lớp chín tao bị bọn xấu rủ rê đánh bài, đá gà... Vì nhẹ dạ, tao xài hết tiền đóng học phí vẫn chưa thỏa mãn máu đỏ đen nên bán luôn xe đạp. Cuối cùng bọn cá độ bắt tao phải về trộm xe máy của ba tao đưa cho chúng để trừ tiền thua độ. Tao biết mình đã sai lầm nên bỏ nhà đi, một phần sợ cha mẹ trừng phạt, một phần cảm thấy ân hận muốn vào thành phố làm bất cứ việc gì để có tiền đem về chuộc xe cho ba. Tuy xa gia đình mới hai tháng nhưng tao nhớ lắm, nhớ đến mức thấy quặn thắt trong lòng!

- Tại sao hồi nãy mày hỏi về Noel?

- Vì gia đình tao có đạo nên năm nào vào đêm Noel tao cũng có mặt dự lễ tại giáo đường . Xong tao cùng bạn bè đi chơi lòng vòng quanh thị xã đến gần nửa đêm về ăn uống với cha mẹ và em gái. Bây giờ thì... hết rồi!

Vừa nói dứt câu "hết rồi", thằng Thiện úp mặt xuống bàn, hai vai run run. Nó đang bật khóc. Hoàng chẳng biết phản ứng ra sao, chỉ đặt tay lên vai bạn bày tỏ sự cảm thông.

Một lúc sau Thiện ngước lên, vừa lấy tay lau hai dòng nước mắt còn đọng lại trên má vừa hỏi Hoàng:

- Còn mày tại sao không đi học lại làm phục vụ tại đây?

- Gia đình tao không khá giả như mày. Ba tao làm thợ xây dựng còn mẹ tao mở tiệm may nhỏ trong xóm thôi. Nhà tao lại đông con, đến bốn đứa còn đang tuổi ăn học. Tao là con lớn nên rất thương sự nhọc nhằn của cha mẹ. Khi tao đang học lớp chín như mày thì ba tao gặp tai nạn lao động, bị té giàn giáo khiến ông gãy một chân và tụ máu dưới vỏ não. Người chủ thầu là tư nhân, không giàu có gì nên chỉ phụ chút tiền viện phí, còn mẹ tao phải bán hết những gì có giá trị trong nhà để giải phẫu cứu mạng cho ba tao. Tuy ba tao đã qua khỏi cơn nguy kịch nhưng hiện ông chưa khỏe nên chưa làm gì được. Tao thấy nhà mình khó khăn nên xin mẹ đồng ý cho tao đi làm kiếm tiền phụ mẹ lo cho cả nhà. Tao cũng nhớ trường lớp, nhớ gia đình lắm. Mỗi dịp Noel, tuy không có đạo nhưng tao cũng về thành phố ngắm cảnh trang trí quá đẹp. Rất đông người đi chơi vui vẻ suốt đêm ngoài phô1 nên thường đến sáng hôm sau tao mới về nhà.

 Giáng sinh rồi về nhà thôi

Hai đứa kể lể với nhau cho vơi bớt tâm tư. Nhìn mông lung ra ngoài đường, thằng Thiện nói với giọng xúc động:

- Thật ra, tao đi không về khoảng một tuần sau ba mẹ tao có đăng tin tìm con trên tivi. Hôm đó tao vô tình xem được nhưng chưa can đảm trở về. Đến hôm nay, tao lại muốn về nhà vì nhận ra một điều: không nơi nào bằng nhà mình. Tao sẽ xin lỗi, hứa sửa chữa sai lầm để nhận sự tha thứ của người lớn. Quan trọng là tao cần phải tiếp tục con đường học vấn để có tương lai sau này.

Hoàng cầm hai tay bạn, gật đầu và nói:

- Mày nên làm như vậy. Lát nữa vào gặp ông chủ xin phép rồi sáng mai về quê cho kịp đón giang sinh cùng gia đình nha!

- Cảm ơn bạn. Đi rồi mình sẽ nhớ bạn lắm. Chúc bạn cũng mau trở về nhà.

Sáng sớm hôm sau, khi tôi đang chuẩn bị hành lý để nhờ Hoàng lấy xe đạp chở ra bến xe thì chuông điện thoại của quán reo.Thằng Hoàng bắt máy, nói chuyện với ai đó lâu lắm. Buông điện thoại xuống, nó chạy đến nói như reo hò với tôi:

- Tao cũng về nhà như mày vì mẹ tao vừa báo tin bên ngân hàng chính sách cho nhà tao vay vốn chăn nuôi bò sữa. Ba tao đã khỏe, xin được một chân bảo vệ cho trường tiểu học gần nhà nên mẹ nói rất cần tao về phụ giúp gia đình rồi đi học lại. Vậy là sáng nay hai đứa mình cùng về nhà đón giáng sinh và năm mới!

Chúng tôi ôm nhau trong niềm vui như vỡ òa.

Vâng! Không đâu bằng nhà mình vì nơi đó tràn đầy tình thương của cha mẹ và anh em. Nơi ấy, có thể còn nghèo và thiếu thốn, nhưng chắc chắn là khung trời bình yên cho tất cả những cánh chim còn bay đi tứ xứ sẽ trở về...

© Hải Triều – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Date to marry

Date to marry

Tôi rất thích trải nghiệm, nhưng tình yêu thì không. Đối với một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình tan vỡ, tôi càng không muốn chơi đùa với trái tim của chính mình.

5 con giáp nữ mệnh tốt, giàu có hơn hẳn người thường

5 con giáp nữ mệnh tốt, giàu có hơn hẳn người thường

Trong vũ trụ rực rỡ sắc màu, có những con giáp nữ nổi bật, sinh ra đã toát ra vẻ đài các và phong thái ngút ngàn của những người phụ nữ quyền lực và giàu có. Họ là ai?

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được

Chắc hẳn trông rất buồn cười, tôi chỉ cao đến vai anh ấy, chúng tôi đi bên nhau như hình với nửa bóng, chỉ có nửa bóng thì sao mà thành một đôi với hình được, chắc nhiều người trong trường nghĩ vậy. Nhưng tôi nghĩ, chuyện đó thì có là gì, tình yêu còn không phân biệt tuổi tác nữa là chiều cao.

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau

Tôi đã sống như một con mèo hoang kể từ khi người bỏ đi không lời tạ từ, sống trong con ngõ nhỏ dù cô đơn, lạnh lẽo cũng chẳng còn nơi để trở về. Người thương nấy tấm thân héo mòn này được không, người trở về đây cho tôi huyên náo, ấm nồng có được không?

Hắn và Lan

Hắn và Lan

Nơi nào có cô là không có hắn, nơi có hắn thì không có cô. Không phải kẻ thù nhau, chỉ vì không muốn ai bàn tán về họ nữa thôi. Với hắn, hắn sợ vì sự phán xét soi mói từ mọi người. Với Lan, Lan nghĩ hắn chẳng xứng đáng để cô bận lòng.

Chậm một nhịp để chữa lành

Chậm một nhịp để chữa lành

Cậu chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai, chưa từng nghĩ sẽ phụ thuộc vào ai,… thực ra như vậy rất tốt, nhưng đôi lúc sự rõ ràng và sòng phẳng đó lại vô tình đẩy bạn vào thế tự cô lập chính mình.

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo

So sánh con mình với “con nhà người ta”, so sánh bạn đời với hình mẫu lý tưởng trên phim ảnh, thậm chí so sánh chính gia đình mình với những gia đình khác… là vòng xoáy khiến cuộc sống gia đình trở nên căng thẳng. Sau đây là những gợi ý để bạn thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo.

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!

Thực tế, nạn nhân đã phải gánh chịu nỗi đau đớn, tủi nhục và những tổn thương sâu sắc về thể chất lẫn tinh thần. Thế nhưng, thay vì cảm thông, xã hội lại thường đặt ra những câu hỏi như: "Cô ấy mặc gì?" hay "Cô ấy đi một mình à?" Những câu hỏi này không chỉ khoét sâu vết thương của nạn nhân mà còn củng cố định kiến và duy trì sự bất công trong cách nhìn nhận vấn đề.

Bao giờ đáp bến đỗ

Bao giờ đáp bến đỗ

Uất hận chất chồng, khát khao được đặt chân đến Mỹ để trả thù người chồng bội bạc càng lúc càng mãnh liệt. Nó như con thiêu thân lao vào những cuộc tình vụn vặt, chỉ cần nghe nói đâu đó có Việt kiều, có cơ hội để theo đuổi giấc mơ xa vời ấy, là nó sẵn sàng lao vào, bất chấp mọi thứ.

Vượt qua thử thách của tình yêu

Vượt qua thử thách của tình yêu

Anh có biết không, sau bao nhiêu năm như vậy mà chị ấy chưa hề quên anh đi? Chị ấy luôn cảm thấy có lỗi rất nhiều với anh và luôn nguyện cầu ở một nơi nào đó anh sẽ sống thật hạnh phúc.

back to top