Giáng sinh rồi về nhà thôi
2016-12-24 01:20
Tác giả:
Nó hỏi thằng bạn cùng làm phục vụ trong quán:
- Ê Hoàng, sắp đến Noel rồi phải không mi?
Thằng bạn ngừng tay lau bàn, trả lời bạn với giọng buồn buồn:
- Hai ngày nữa mới đến. Mà sao mày lại quan tâm vậy?
Nó im lặng, chớp chớp mắt như muốn khóc.
Quán về khuya nên chỉ còn hai bàn có khách ngồi. Hai thằng con trai tuổi mười lăm đến từ hai quê khác nhau, gặp gỡ rồi thân nhau khi cùng mưu sinh tại cái quán bình dân này được hai tháng. Chủ là người hiền lành, cho hai đứa ăn ngủ tại quán để còn giữ được chút tiền lương mỗi tháng. Nó tên là Thiện, sinh ra và lớn lên tại một vùng quê tận ngoài Quảng Nam. Đứa còn lại tên Hoàng, gia đình ở vùng ngoại ô thành phố. Thằng Hoàng lên tiếng phá đi cái không khí đang chùng xuống buồn bã:
- Tao làm cùng mày cũng lâu nhưng chưa tiện hỏi vì sao mày xa nhà vào tận Sài gòn. Bộ mày bỏ học đi bụi đời hả?
Thiện ngồi phịch xuống ghế, giọng đều đều kể lại:
- Không phải! Tao là đứa sướng mà không biết hưởng. Gia đình tao ngoài quê cũng làm nông nghiệp như mọi người xung quanh. Ba tao trồng lúa còn mẹ tao chăn nuôi gà, vịt và heo. Chuồng heo nhà tao lúc nào cũng hơn chục con, gà vịt thì mấy đàn cả trăm con. Nhà chỉ có tao là con trai lớn, kế là đứa em gái. Tao được cưng và chẳng phải làm gì vì ba mẹ muốn tao tập trung vào việc học cho giỏi. Trái lại em gái tao vất vả phụ giúp việc nhà. Đi học về nó còn phải đi lấy nước cơm thừa ngoài các quán ăn để về nuôi heo. Thế rồi năm lớp chín tao bị bọn xấu rủ rê đánh bài, đá gà... Vì nhẹ dạ, tao xài hết tiền đóng học phí vẫn chưa thỏa mãn máu đỏ đen nên bán luôn xe đạp. Cuối cùng bọn cá độ bắt tao phải về trộm xe máy của ba tao đưa cho chúng để trừ tiền thua độ. Tao biết mình đã sai lầm nên bỏ nhà đi, một phần sợ cha mẹ trừng phạt, một phần cảm thấy ân hận muốn vào thành phố làm bất cứ việc gì để có tiền đem về chuộc xe cho ba. Tuy xa gia đình mới hai tháng nhưng tao nhớ lắm, nhớ đến mức thấy quặn thắt trong lòng!
- Tại sao hồi nãy mày hỏi về Noel?
- Vì gia đình tao có đạo nên năm nào vào đêm Noel tao cũng có mặt dự lễ tại giáo đường . Xong tao cùng bạn bè đi chơi lòng vòng quanh thị xã đến gần nửa đêm về ăn uống với cha mẹ và em gái. Bây giờ thì... hết rồi!
Vừa nói dứt câu "hết rồi", thằng Thiện úp mặt xuống bàn, hai vai run run. Nó đang bật khóc. Hoàng chẳng biết phản ứng ra sao, chỉ đặt tay lên vai bạn bày tỏ sự cảm thông.
Một lúc sau Thiện ngước lên, vừa lấy tay lau hai dòng nước mắt còn đọng lại trên má vừa hỏi Hoàng:
- Còn mày tại sao không đi học lại làm phục vụ tại đây?
- Gia đình tao không khá giả như mày. Ba tao làm thợ xây dựng còn mẹ tao mở tiệm may nhỏ trong xóm thôi. Nhà tao lại đông con, đến bốn đứa còn đang tuổi ăn học. Tao là con lớn nên rất thương sự nhọc nhằn của cha mẹ. Khi tao đang học lớp chín như mày thì ba tao gặp tai nạn lao động, bị té giàn giáo khiến ông gãy một chân và tụ máu dưới vỏ não. Người chủ thầu là tư nhân, không giàu có gì nên chỉ phụ chút tiền viện phí, còn mẹ tao phải bán hết những gì có giá trị trong nhà để giải phẫu cứu mạng cho ba tao. Tuy ba tao đã qua khỏi cơn nguy kịch nhưng hiện ông chưa khỏe nên chưa làm gì được. Tao thấy nhà mình khó khăn nên xin mẹ đồng ý cho tao đi làm kiếm tiền phụ mẹ lo cho cả nhà. Tao cũng nhớ trường lớp, nhớ gia đình lắm. Mỗi dịp Noel, tuy không có đạo nhưng tao cũng về thành phố ngắm cảnh trang trí quá đẹp. Rất đông người đi chơi vui vẻ suốt đêm ngoài phô1 nên thường đến sáng hôm sau tao mới về nhà.
Hai đứa kể lể với nhau cho vơi bớt tâm tư. Nhìn mông lung ra ngoài đường, thằng Thiện nói với giọng xúc động:
- Thật ra, tao đi không về khoảng một tuần sau ba mẹ tao có đăng tin tìm con trên tivi. Hôm đó tao vô tình xem được nhưng chưa can đảm trở về. Đến hôm nay, tao lại muốn về nhà vì nhận ra một điều: không nơi nào bằng nhà mình. Tao sẽ xin lỗi, hứa sửa chữa sai lầm để nhận sự tha thứ của người lớn. Quan trọng là tao cần phải tiếp tục con đường học vấn để có tương lai sau này.
Hoàng cầm hai tay bạn, gật đầu và nói:
- Mày nên làm như vậy. Lát nữa vào gặp ông chủ xin phép rồi sáng mai về quê cho kịp đón giang sinh cùng gia đình nha!
- Cảm ơn bạn. Đi rồi mình sẽ nhớ bạn lắm. Chúc bạn cũng mau trở về nhà.
Sáng sớm hôm sau, khi tôi đang chuẩn bị hành lý để nhờ Hoàng lấy xe đạp chở ra bến xe thì chuông điện thoại của quán reo.Thằng Hoàng bắt máy, nói chuyện với ai đó lâu lắm. Buông điện thoại xuống, nó chạy đến nói như reo hò với tôi:
- Tao cũng về nhà như mày vì mẹ tao vừa báo tin bên ngân hàng chính sách cho nhà tao vay vốn chăn nuôi bò sữa. Ba tao đã khỏe, xin được một chân bảo vệ cho trường tiểu học gần nhà nên mẹ nói rất cần tao về phụ giúp gia đình rồi đi học lại. Vậy là sáng nay hai đứa mình cùng về nhà đón giáng sinh và năm mới!
Chúng tôi ôm nhau trong niềm vui như vỡ òa.
Vâng! Không đâu bằng nhà mình vì nơi đó tràn đầy tình thương của cha mẹ và anh em. Nơi ấy, có thể còn nghèo và thiếu thốn, nhưng chắc chắn là khung trời bình yên cho tất cả những cánh chim còn bay đi tứ xứ sẽ trở về...
© Hải Triều – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Là vì em yêu anh
Em đã từng nghĩ rằng anh chỉ đến với em do cảm xúc nhất thời mà thôi. Chỉ sau vài tháng, anh sẽ nhận ra em không như những gì anh mong đợi thì anh sẽ tự rời xa em nhanh thôi. Vậy mà đã bao năm trôi qua, anh vẫn bên cạnh em như ngày nào.
Chuyện ngày mưa
Sau này lớn hơn chút thì tôi mới biết rằng, ai cũng có cuộc sống của riêng mình và người ta cũng không có quá nhiều thời gian để bận tâm đến bạn đâu; hơn hết bạn phải sống vì bạn chứ đâu thể để ý ánh mắt người ta nhìn mình được.
Đất và nước
Nhưng nước ở đây, nước ở cái giếng nhà ông lại có thêm điều này nữa, đó là nước còn cho ông còn cho gia đình ông sự quyện chặt của tình thân của tình thương con người với nhau.
Mùa thu vắng em
Vắng em rồi khung trời cũ quạnh hiu Anh thẫn thờ nhìn mùa thu vừa tới Nơi em đi là nơi xa vời vợi Nhớ em nhiều anh biết phải làm sao.
Người thầy đầu tiên
Khi nhận ra một đứa trẻ phát triển hành vi bị lệch lạc người ta sẽ tìm thấy nguyên nhân đầu tiên chính là bố mẹ đã không theo dõi, quan tâm sát sao và đúng thời điểm với con cái mình.
Hành trình cô độc của một bộ máy trên sao hỏa
Chỉ có âm thanh của chính nó – tiếng bánh xe lăn trên cát, tiếng động cơ hoạt động – là những âm thanh duy nhất robot có thể nghe thấy. Trên hành tinh không sự sống này, robot trở thành kẻ độc hành trong vũ trụ rộng lớn.
Anh yêu Đất nước, anh yêu em
Từ lời nói ngọt, từ nụ cười ánh mắt hay cả những cái nhíu mày khó coi của em đều khiến chàng trai trẻ bồi hồi, xao xuyến. Tình yêu anh dành cho cô ấy ngày càng lớn lên, chỉ đứng sau tình yêu anh dành cho tổ quốc.
Tự hào và yêu thương: những suy nghĩ về cộng đồng LGBT+
Tại sao chúng ta không thể mở rộng lòng mình, chấp nhận sự đa dạng và yêu thương mọi người như họ vốn là? Nếu bạn đã từng yêu, bạn sẽ hiểu rằng tình yêu không có giới hạn, không có ranh giới. Vậy tại sao chúng ta lại đặt giới hạn lên tình yêu của người khác?
Đừng xấu hổ vì hoàn cảnh sinh ra ta
Bà không biết con có nhìn lại rồi dõi theo từng bước chân đi của bà không? Nhưng bà chỉ biết rằng bà vẫn âm thầm dõi nhìn theo con bước vào lớp học cùng với các bạn.
Mẹ còn trong trái tim con
Mẹ còn trong trái tim con Còn trong hơi thở, mỏi mòn tháng năm Còn trong sâu kín nỗi buồn Còn trong vạt nắng chiều buông nhạt nhòa.