Phát thanh xúc cảm của bạn !

Giáng sinh rồi về nhà thôi

2016-12-24 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Gia đình có đạo nên năm nào vào đêm Noel tao cũng có mặt dự lễ tại giáo đường. Xong tao cùng bạn bè đi chơi lòng vòng quanh thị xã đến gần nửa đêm về ăn uống với cha mẹ và em gái. Bây giờ thì... hết rồi!

***

Nó hỏi thằng bạn cùng làm phục vụ trong quán:

- Ê Hoàng, sắp đến Noel rồi phải không mi?

Thằng bạn ngừng tay lau bàn, trả lời bạn với giọng buồn buồn:

- Hai ngày nữa mới đến. Mà sao mày lại quan tâm vậy?

Nó im lặng, chớp chớp mắt như muốn khóc.

Quán về khuya nên chỉ còn hai bàn có khách ngồi. Hai thằng con trai tuổi mười lăm đến từ hai quê khác nhau, gặp gỡ rồi thân nhau khi cùng mưu sinh tại cái quán bình dân này được hai tháng. Chủ là người hiền lành, cho hai đứa ăn ngủ tại quán để còn giữ được chút tiền lương mỗi tháng. Nó tên là Thiện, sinh ra và lớn lên tại một vùng quê tận ngoài Quảng Nam. Đứa còn lại tên Hoàng, gia đình ở vùng ngoại ô thành phố. Thằng Hoàng lên tiếng phá đi cái không khí đang chùng xuống buồn bã:

- Tao làm cùng mày cũng lâu nhưng chưa tiện hỏi vì sao mày xa nhà vào tận Sài gòn. Bộ mày bỏ học đi bụi đời hả?

 Giáng sinh rồi về nhà thôi

Thiện ngồi phịch xuống ghế, giọng đều đều kể lại:

- Không phải! Tao là đứa sướng mà không biết hưởng. Gia đình tao ngoài quê cũng làm nông nghiệp như mọi người xung quanh. Ba tao trồng lúa còn mẹ tao chăn nuôi gà, vịt và heo. Chuồng heo nhà tao lúc nào cũng hơn chục con, gà vịt thì mấy đàn cả trăm con. Nhà chỉ có tao là con trai lớn, kế là đứa em gái. Tao được cưng và chẳng phải làm gì vì ba mẹ muốn tao tập trung vào việc học cho giỏi. Trái lại em gái tao vất vả phụ giúp việc nhà. Đi học về nó còn phải đi lấy nước cơm thừa ngoài các quán ăn để về nuôi heo. Thế rồi năm lớp chín tao bị bọn xấu rủ rê đánh bài, đá gà... Vì nhẹ dạ, tao xài hết tiền đóng học phí vẫn chưa thỏa mãn máu đỏ đen nên bán luôn xe đạp. Cuối cùng bọn cá độ bắt tao phải về trộm xe máy của ba tao đưa cho chúng để trừ tiền thua độ. Tao biết mình đã sai lầm nên bỏ nhà đi, một phần sợ cha mẹ trừng phạt, một phần cảm thấy ân hận muốn vào thành phố làm bất cứ việc gì để có tiền đem về chuộc xe cho ba. Tuy xa gia đình mới hai tháng nhưng tao nhớ lắm, nhớ đến mức thấy quặn thắt trong lòng!

- Tại sao hồi nãy mày hỏi về Noel?

- Vì gia đình tao có đạo nên năm nào vào đêm Noel tao cũng có mặt dự lễ tại giáo đường . Xong tao cùng bạn bè đi chơi lòng vòng quanh thị xã đến gần nửa đêm về ăn uống với cha mẹ và em gái. Bây giờ thì... hết rồi!

Vừa nói dứt câu "hết rồi", thằng Thiện úp mặt xuống bàn, hai vai run run. Nó đang bật khóc. Hoàng chẳng biết phản ứng ra sao, chỉ đặt tay lên vai bạn bày tỏ sự cảm thông.

Một lúc sau Thiện ngước lên, vừa lấy tay lau hai dòng nước mắt còn đọng lại trên má vừa hỏi Hoàng:

- Còn mày tại sao không đi học lại làm phục vụ tại đây?

- Gia đình tao không khá giả như mày. Ba tao làm thợ xây dựng còn mẹ tao mở tiệm may nhỏ trong xóm thôi. Nhà tao lại đông con, đến bốn đứa còn đang tuổi ăn học. Tao là con lớn nên rất thương sự nhọc nhằn của cha mẹ. Khi tao đang học lớp chín như mày thì ba tao gặp tai nạn lao động, bị té giàn giáo khiến ông gãy một chân và tụ máu dưới vỏ não. Người chủ thầu là tư nhân, không giàu có gì nên chỉ phụ chút tiền viện phí, còn mẹ tao phải bán hết những gì có giá trị trong nhà để giải phẫu cứu mạng cho ba tao. Tuy ba tao đã qua khỏi cơn nguy kịch nhưng hiện ông chưa khỏe nên chưa làm gì được. Tao thấy nhà mình khó khăn nên xin mẹ đồng ý cho tao đi làm kiếm tiền phụ mẹ lo cho cả nhà. Tao cũng nhớ trường lớp, nhớ gia đình lắm. Mỗi dịp Noel, tuy không có đạo nhưng tao cũng về thành phố ngắm cảnh trang trí quá đẹp. Rất đông người đi chơi vui vẻ suốt đêm ngoài phô1 nên thường đến sáng hôm sau tao mới về nhà.

 Giáng sinh rồi về nhà thôi

Hai đứa kể lể với nhau cho vơi bớt tâm tư. Nhìn mông lung ra ngoài đường, thằng Thiện nói với giọng xúc động:

- Thật ra, tao đi không về khoảng một tuần sau ba mẹ tao có đăng tin tìm con trên tivi. Hôm đó tao vô tình xem được nhưng chưa can đảm trở về. Đến hôm nay, tao lại muốn về nhà vì nhận ra một điều: không nơi nào bằng nhà mình. Tao sẽ xin lỗi, hứa sửa chữa sai lầm để nhận sự tha thứ của người lớn. Quan trọng là tao cần phải tiếp tục con đường học vấn để có tương lai sau này.

Hoàng cầm hai tay bạn, gật đầu và nói:

- Mày nên làm như vậy. Lát nữa vào gặp ông chủ xin phép rồi sáng mai về quê cho kịp đón giang sinh cùng gia đình nha!

- Cảm ơn bạn. Đi rồi mình sẽ nhớ bạn lắm. Chúc bạn cũng mau trở về nhà.

Sáng sớm hôm sau, khi tôi đang chuẩn bị hành lý để nhờ Hoàng lấy xe đạp chở ra bến xe thì chuông điện thoại của quán reo.Thằng Hoàng bắt máy, nói chuyện với ai đó lâu lắm. Buông điện thoại xuống, nó chạy đến nói như reo hò với tôi:

- Tao cũng về nhà như mày vì mẹ tao vừa báo tin bên ngân hàng chính sách cho nhà tao vay vốn chăn nuôi bò sữa. Ba tao đã khỏe, xin được một chân bảo vệ cho trường tiểu học gần nhà nên mẹ nói rất cần tao về phụ giúp gia đình rồi đi học lại. Vậy là sáng nay hai đứa mình cùng về nhà đón giáng sinh và năm mới!

Chúng tôi ôm nhau trong niềm vui như vỡ òa.

Vâng! Không đâu bằng nhà mình vì nơi đó tràn đầy tình thương của cha mẹ và anh em. Nơi ấy, có thể còn nghèo và thiếu thốn, nhưng chắc chắn là khung trời bình yên cho tất cả những cánh chim còn bay đi tứ xứ sẽ trở về...

© Hải Triều – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hè còn đến

Hè còn đến

Con đường mùa hè của đứa trẻ còn quê là xuống bếp, lên nhà rồi ra vườn, chạy ra đồng rồi lấm lem ra về. Quãng đường này tôi đã đi mòn mấy mùa hè trước và thêm mùa này nữa cũng coi như trọn vẹn thời học sinh.

Em ra phố

Em ra phố

Sáng nay cô ra phố, Bích Loan thấy nhớ nôn nao chiếc xe bánh mì và câu nói của mẹ, mình chuẩn bị ra phố thôi con, dậy đi. Bây giờ cô cũng đang ra phố đây, cũng con hẻm quen thuộc cũng những ngôi nhà những gương mặt quen thuộc của biết bao người, cũng con phố đã bên cô bao năm tháng ngày xưa, mà sao hôm nay cô thấy thân thương lạ.

Mẹ dạy con

Mẹ dạy con

Mẹ dạy con, dạy biết bao điều Mẹ dạy nhiều, con nhớ bao nhiêu? Lời mẹ dạy, con chẳng thèm giữ Vì lời mẹ cũng chẳng dễ nghe.

Trong 3 tháng tới, 4 con giáp này lội ngược dòng thành công, thu về nhiều tiền bạc lẫn chuyện vui, đặc biệt là chuyện tình cảm ngọt ngào

Trong 3 tháng tới, 4 con giáp này lội ngược dòng thành công, thu về nhiều tiền bạc lẫn chuyện vui, đặc biệt là chuyện tình cảm ngọt ngào

Ai cũng mong vận may của mình sẽ thuận buồm xuôi gió trong cuộc đời, đặc biệt là về mặt sự nghiệp, tài lộc. Ba tháng tới sẽ là khoảng thời gian may mắn đối với bốn con giáp này. Họ sẽ có những chuyển biến tốt hơn, sự nghiệp thăng tiến và họ cũng có thể đạt được sự giàu có bất ngờ. Hãy cùng xem 4 con giáp này sẽ tận hưởng vận may như thế nào trong những ngày tới nhé.

Vượt qua niềm đau

Vượt qua niềm đau

Tôi nhận ra anh cũng thích tôi giống như tôi đã thích anh vậy. Phải chi tôi đủ dũng cảm để nói ra hết mọi chuyện với anh thì giờ đây tôi không phải hối hận nhiều đến vậy.

Viết về tuổi 22 của chúng ta

Viết về tuổi 22 của chúng ta

Tuổi 22, nơi mà một người trẻ cảm thấy mình nhỏ bé giữa vũ trụ bao la của ước mơ và khát vọng, nhưng cũng không thể tránh khỏi áp lực thời gian và nỗi đau của sự thất bại.

Mơ

Chẳng hiểu sao những ngày đó cô có thể mơ những cái mơ lạ lùng như vậy, toàn là mơ những chuyện quá sức mình, vậy mà cũng mơ được. Vậy là thêm một lần mơ nữa vẫn cứ là mơ chứ cô không biến mơ thành thực được.

Top 5 dòng sách chữa lành đang được ưa chuộng

Top 5 dòng sách chữa lành đang được ưa chuộng

Hiện nay, 5 thể loại sách chữa lành được độc giả ưa chuộng gồm sách khám phá bản thân, phân tích hành vi, kỹ thuật giảm căng thẳng, phát triển kỹ năng sống, kỹ năng giao tiếp.

Lỡ như ta yêu nhau thật nhiều (Phần 4)

Lỡ như ta yêu nhau thật nhiều (Phần 4)

Mỗi người một nơi, không ở cạnh nhưng luôn nghĩ về nhau, trái tim của hai đứa trẻ ấy vẫn luôn hướng về đối phương. Người ta hay nói “Xa mặt cách lòng”, giá như nó đúng với câu chuyện này thì hay biết mấy, sẽ không có hai người yêu nhau mà ôm nỗi tương tư như thế.

Gia đình tôi có một thành viên mắt màu hổ phách

Gia đình tôi có một thành viên mắt màu hổ phách

Tôi nhớ mỗi tối nằm trong chăn ấm đều thiếp đi khi ngắm nhìn nó cuộn tròn ấm áp bên cạnh cái đèn ngủ bể cá giả sủi khí đưa đẩy những con cá nhựa lên xuống trong ánh sáng mờ màu xanh lam. Có lẽ đó là những năm tháng bình yên, vui vẻ nhất trong tuổi thơ của tôi và nó, cũng là những năm tháng mà tình bạn của chúng tôi gắn bó keo sơn nhất.

back to top