Giáng sinh rồi về nhà thôi
2016-12-24 01:20
Tác giả:
Nó hỏi thằng bạn cùng làm phục vụ trong quán:
- Ê Hoàng, sắp đến Noel rồi phải không mi?
Thằng bạn ngừng tay lau bàn, trả lời bạn với giọng buồn buồn:
- Hai ngày nữa mới đến. Mà sao mày lại quan tâm vậy?
Nó im lặng, chớp chớp mắt như muốn khóc.
Quán về khuya nên chỉ còn hai bàn có khách ngồi. Hai thằng con trai tuổi mười lăm đến từ hai quê khác nhau, gặp gỡ rồi thân nhau khi cùng mưu sinh tại cái quán bình dân này được hai tháng. Chủ là người hiền lành, cho hai đứa ăn ngủ tại quán để còn giữ được chút tiền lương mỗi tháng. Nó tên là Thiện, sinh ra và lớn lên tại một vùng quê tận ngoài Quảng Nam. Đứa còn lại tên Hoàng, gia đình ở vùng ngoại ô thành phố. Thằng Hoàng lên tiếng phá đi cái không khí đang chùng xuống buồn bã:
- Tao làm cùng mày cũng lâu nhưng chưa tiện hỏi vì sao mày xa nhà vào tận Sài gòn. Bộ mày bỏ học đi bụi đời hả?

Thiện ngồi phịch xuống ghế, giọng đều đều kể lại:
- Không phải! Tao là đứa sướng mà không biết hưởng. Gia đình tao ngoài quê cũng làm nông nghiệp như mọi người xung quanh. Ba tao trồng lúa còn mẹ tao chăn nuôi gà, vịt và heo. Chuồng heo nhà tao lúc nào cũng hơn chục con, gà vịt thì mấy đàn cả trăm con. Nhà chỉ có tao là con trai lớn, kế là đứa em gái. Tao được cưng và chẳng phải làm gì vì ba mẹ muốn tao tập trung vào việc học cho giỏi. Trái lại em gái tao vất vả phụ giúp việc nhà. Đi học về nó còn phải đi lấy nước cơm thừa ngoài các quán ăn để về nuôi heo. Thế rồi năm lớp chín tao bị bọn xấu rủ rê đánh bài, đá gà... Vì nhẹ dạ, tao xài hết tiền đóng học phí vẫn chưa thỏa mãn máu đỏ đen nên bán luôn xe đạp. Cuối cùng bọn cá độ bắt tao phải về trộm xe máy của ba tao đưa cho chúng để trừ tiền thua độ. Tao biết mình đã sai lầm nên bỏ nhà đi, một phần sợ cha mẹ trừng phạt, một phần cảm thấy ân hận muốn vào thành phố làm bất cứ việc gì để có tiền đem về chuộc xe cho ba. Tuy xa gia đình mới hai tháng nhưng tao nhớ lắm, nhớ đến mức thấy quặn thắt trong lòng!
- Tại sao hồi nãy mày hỏi về Noel?
- Vì gia đình tao có đạo nên năm nào vào đêm Noel tao cũng có mặt dự lễ tại giáo đường . Xong tao cùng bạn bè đi chơi lòng vòng quanh thị xã đến gần nửa đêm về ăn uống với cha mẹ và em gái. Bây giờ thì... hết rồi!
Vừa nói dứt câu "hết rồi", thằng Thiện úp mặt xuống bàn, hai vai run run. Nó đang bật khóc. Hoàng chẳng biết phản ứng ra sao, chỉ đặt tay lên vai bạn bày tỏ sự cảm thông.
Một lúc sau Thiện ngước lên, vừa lấy tay lau hai dòng nước mắt còn đọng lại trên má vừa hỏi Hoàng:
- Còn mày tại sao không đi học lại làm phục vụ tại đây?
- Gia đình tao không khá giả như mày. Ba tao làm thợ xây dựng còn mẹ tao mở tiệm may nhỏ trong xóm thôi. Nhà tao lại đông con, đến bốn đứa còn đang tuổi ăn học. Tao là con lớn nên rất thương sự nhọc nhằn của cha mẹ. Khi tao đang học lớp chín như mày thì ba tao gặp tai nạn lao động, bị té giàn giáo khiến ông gãy một chân và tụ máu dưới vỏ não. Người chủ thầu là tư nhân, không giàu có gì nên chỉ phụ chút tiền viện phí, còn mẹ tao phải bán hết những gì có giá trị trong nhà để giải phẫu cứu mạng cho ba tao. Tuy ba tao đã qua khỏi cơn nguy kịch nhưng hiện ông chưa khỏe nên chưa làm gì được. Tao thấy nhà mình khó khăn nên xin mẹ đồng ý cho tao đi làm kiếm tiền phụ mẹ lo cho cả nhà. Tao cũng nhớ trường lớp, nhớ gia đình lắm. Mỗi dịp Noel, tuy không có đạo nhưng tao cũng về thành phố ngắm cảnh trang trí quá đẹp. Rất đông người đi chơi vui vẻ suốt đêm ngoài phô1 nên thường đến sáng hôm sau tao mới về nhà.

Hai đứa kể lể với nhau cho vơi bớt tâm tư. Nhìn mông lung ra ngoài đường, thằng Thiện nói với giọng xúc động:
- Thật ra, tao đi không về khoảng một tuần sau ba mẹ tao có đăng tin tìm con trên tivi. Hôm đó tao vô tình xem được nhưng chưa can đảm trở về. Đến hôm nay, tao lại muốn về nhà vì nhận ra một điều: không nơi nào bằng nhà mình. Tao sẽ xin lỗi, hứa sửa chữa sai lầm để nhận sự tha thứ của người lớn. Quan trọng là tao cần phải tiếp tục con đường học vấn để có tương lai sau này.
Hoàng cầm hai tay bạn, gật đầu và nói:
- Mày nên làm như vậy. Lát nữa vào gặp ông chủ xin phép rồi sáng mai về quê cho kịp đón giang sinh cùng gia đình nha!
- Cảm ơn bạn. Đi rồi mình sẽ nhớ bạn lắm. Chúc bạn cũng mau trở về nhà.
Sáng sớm hôm sau, khi tôi đang chuẩn bị hành lý để nhờ Hoàng lấy xe đạp chở ra bến xe thì chuông điện thoại của quán reo.Thằng Hoàng bắt máy, nói chuyện với ai đó lâu lắm. Buông điện thoại xuống, nó chạy đến nói như reo hò với tôi:
- Tao cũng về nhà như mày vì mẹ tao vừa báo tin bên ngân hàng chính sách cho nhà tao vay vốn chăn nuôi bò sữa. Ba tao đã khỏe, xin được một chân bảo vệ cho trường tiểu học gần nhà nên mẹ nói rất cần tao về phụ giúp gia đình rồi đi học lại. Vậy là sáng nay hai đứa mình cùng về nhà đón giáng sinh và năm mới!
Chúng tôi ôm nhau trong niềm vui như vỡ òa.
Vâng! Không đâu bằng nhà mình vì nơi đó tràn đầy tình thương của cha mẹ và anh em. Nơi ấy, có thể còn nghèo và thiếu thốn, nhưng chắc chắn là khung trời bình yên cho tất cả những cánh chim còn bay đi tứ xứ sẽ trở về...
© Hải Triều – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.
Bình an sau giông bão (Phần 2)
An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.







