Mùa Giáng Sinh năm ấy
2018-12-23 01:25
Tác giả:
Mùa Giáng Sinh năm ấy tôi lên sáu, chị hai tôi tám tuổi. Tôi nhớ buổi chiều đông miền Trung lạnh giá, gió phả vào mặt, lạnh len lỏi vào từng thớ thịt, dựng đứng lông tay lông chân, má dẫn tôi với chị hai đi bộ đến nhà thờ trên con đường làng, má nói với chị hai “chị hai biết chữ rồi, chị hai ở nhà với ngoại, em chưa biết chữ để em đi với má, má dạy cho em học, rồi công việc ổn má dẫn hai theo”. Chị hai nằng nặc không chịu, má càng thuyết phục, chị hai càng lăn ra khóc.
Buổi sáng ngày má đi, tôi nhớ má đem theo một sọt gà, bụng đang mang bầu em út, cùng với vali quần áo, má, chị hai, em K. Tôi ở lại với ông bà ngoại và cậu út. Hôm đó má mặc cho tôi cái đầm màu trắng, đẹp nhất trong những cái đầm tôi có, cậu bồng tôi lên chiếc xe đạp đèo đi chơi. Tôi biết mọi người không muốn tôi ở nhà nhìn thấy cả nhà tôi rời đi, mọi người sợ tôi khóc. Ra đến đầu đường, má lại không thể mang hết tất cả mọi thứ ra bến xe nên cậu phải quay về, thế là tôi ở nhà. Tôi nhìn má, chị và em ra khỏi cổng nhà ngoại, tôi không khóc, dù cho mọi người khóc, chỉ là tôi không thể nói được một câu gì cả.
Những ngày sau đó tôi chính thức ở với ngoại mà không có gia đình bên cạnh. Ngoại dắt tôi đi học ở trường làng, gần nhà thờ nơi buổi chiều hôm đó má dẫn tôi với chị hai đến, sau này nó trở thành một ký ức lớn của tôi trong suốt thời gian chờ đợi má, tiếng chuông nhà nhờ gợi cho tôi nỗi nhớ nhung xa xăm khó tả thành lời. Thời gian không đi học thì ở nhà để bà và cậu sai việc lặt vặt, tôi lớn dần, biết giữ trâu, cắt cỏ, quét nhà, xay lúa, nấu cơm. Ở xóm vào lúc đó, một đứa như tôi thường được khen là được việc, lễ phép, dù ốm tong ốm teo và đen nhem nhẻm. Ngoài giờ đi học còn lại công việc chính của tôi là giữ trâu, cắt cỏ, quét nhà. Tôi nhớ má ghê lắm, nhưng tôi không dám nói với ai cả, cũng không dám khóc, sợ bị la. Ngày xưa ngoại thường dùng cách rầy la để át đi những cảm xúc ướt át và khiến tôi nín lặng.
Sáu năm trôi qua, má tôi thỉnh thoảng vẫn viết thư về cho ngoại, cho cậu dì mỗi khi có người về quê, chưa một lần về thăm đứa con bé nhỏ này. Theo thời gian, tôi quen với nỗi nhớ của mình, tôi không còn nhắc đến má nữa, tôi cũng không muốn nghe ai hỏi tôi có nhớ má không, bởi mỗi lần như vậy trong lòng tôi bao nhiêu tủi hơn cứ chực chờ tuôn ra, tôi ghét người ta nhìn thấy tôi như vậy.
Tôi gặp má ở trong những cơn mơ, má ôm tôi, má hôn lên trán tôi, vuốt ve vỗ về tôi. Trong những lần nhớ má quá hay những ngày bị ngoại hay cậu rầy la những chuyện mà tôi cho là oan ức, tôi từng nghĩ đến việc sẽ bỏ nhà đi tìm má. Trong bức ảnh má gửi về, tồi thấy má đứng trong sân của một căn nhà nhỏ, trước mặt là con đường nhựa lớn, bằng trí khôn non nớt của mình, tôi nghĩ rằng tôi cứ đi theo đường quốc lộ, đi hướng vào miền Nam, rồi tôi sẽ gặp một căn nhà như trong hình, má, chị hai và các em tôi ở đó. Kế hoạch bỏ đi được tôi suy nghĩ cả ngày, và tôi đợi tới tối khi cả nhà ngủ say, tôi sẽ ra đi.
Tôi bỏ vào bọc vài bộ quần áo mới, một chai nước đã chuẩn vị sẵn và toàn bộ số tiền lẻ mà ngoại vẫn thường cho tôi để dành, tôi trằn trọc mãi với kế hoạch lớn của mình cho đến khi mọi người đã ngủ say, thế nhưng lúc quyết định để ra đi tôi lại không dám bước chân ra khỏi nhà, tôi sợ, sợ bị phát hiện thể nào ngoại cũng cho tôi một trận no đòn, rồi các cậu dì lại có một cuộc họp gia đình khẩn cấp và tôi là tâm điểm của mọi sự phán xét… nỗi sợ hãi khiến tôi chùn bước, dù ước muốn đi tìm má vẫn thôi thúc tôi ghê gớm, tôi nhớ má, tôi hờn trách má đã không hiểu nỗi lòng của tôi, tôi vì sợ má khổ cực nên ở lại thay chị hai, nào phải vì tôi muốn ở với ngoại mà không chịu theo má.
Mùa Giáng Sinh năm nay, cái lạnh miền Nam không buốt giá, chỉ là chút gió mạnh hơn, se se lạnh đủ để mình cảm nhận sự thay đổi của thời gian, tôi vẫn nhớ như in ngày má, chị hai và em tôi rời khỏi cổng nhà ngoại, má khóc, chị và em khóc, ngoại khóc còn mắt tôi ráo hoảnh. Tôi nhớ về những ngày tháng cơ cực, nhớ nhung và tủi hờn của mình, nước mắt tôi lăn dài trên má, đôi chân tôi đã rảo bước đến cổng nhà thờ, bao ký ức hiện về, nhưng tôi không còn trách má nữa, má tôi đã quá cơ cực ở nơi đất khách quê người, má cũng nhớ nhung tôi gấp bao nhiêu lần cái nhớ nhung của tôi, má nỗ lực không ngừng cho ngày tôi có mặt bên đại gia đình của mình.
© Nguyễn Thị Cẩm Trang – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu