Những món quà Giáng sinh
2018-12-24 01:28
Tác giả:
Trời lạnh, có lẽ lâu rồi ở thành phố biển này mới lạnh như thế...
Con đường thật nhộn nhịp. Có phố, có núi và nhìn xuyên qua dự án trên nền sân bay cũ là nhìn thấy cả biển. Nhà sách không to, chủ yếu trưng bày đồ chơi cho trẻ con. Đa phần là những mẫu bình dân, còn một góc trưng bày sách.
Một thiên thần nhỏ xuất hiện. Cô bé có khuôn mặt tròn trĩnh, hai bím tóc xinh xinh, chiếc áo đầm trắng và áo len hồng. Bên cạnh là người đàn ông khá lớn tuổi, lưng hơi gù mặc chiếc áo sơmi trắng đã cũ có một miếng vá ở vai trước mà phải nhìn thật kĩ mới thấy. Bé gái nắm tay người đàn ông, chỉ vào một con búp bê. Người đàn ông xem giá: “Năm mươi ngàn, nhiều tiền quá, con lựa con búp bê khác đi, ba mươi ngàn thôi”. Bé gái lại lại cầm một con búp bê khác, con búp bê váy xòe vàng rực lóng lánh những hạt. “Con này còn nhiều tiền hơn nữa!”, giọng người đàn ông có chút hốt hoảng. Khuôn mặt người đàn ông vẫn toát lên vẻ nhẫn nại theo bàn tay cô công chúa nhỏ cầm lên rồi đặt xuống, đặt xuống rồi lại cầm lên từng con búp bê. “Ba mươi lăm ngàn... thôi, ba ráng mua cho con”. Thế rồi, họ nắm tay nhau bước ra.
Người mẹ trẻ đã thôi không ê a điện thoại dò hỏi con trai nói cho mình biết là đã viết thư xin ông già Noel quà gì, mà mua đại một con rôbốt to, cười hề hề đưa cho cô nhân viên gói lại, không quên nói với theo “Mua đại cho rồi, chứ ai biết nó viết thư muốn xin cái gì!”
Cậu bé đội mũ len bảo mẹ chờ ở cửa cũng đã tìm được chiếc kẹp tóc tặng mẹ. Chiếc kẹp tóc có nơ màu đen, đính đá ánh lên màu đỏ chói trông cực kì phô trương. Và nó vừa đủ số tiền cậu có. Dĩ nhiên cũng không phải là một con bươm bướm với nhiều sắc màu rực rỡ như chiếc kẹp cậu đã vẽ. Dòng chữ “Chúc mẹ giáng sinh an lành” được cậu viết thật to trên tấm thiệp tự làm. Nhăn nhúm. Câu phải gấp thật nhỏ mới nhét vừa vào túi quần để mẹ cậu không nhìn thấy.
Cô gái mặc chiếc quần lưng xệ, áo khoác dạ màu xanh rêu, mùa đông năm nay ở đây thịnh kiểu áo khoác màu này, vén qua một bên làm lộ cả lưng quần lót cũng không còn ngồi xổm lựa tất chân nữa vì “Sao không có hàng Việt Nam!”. Cô đứng tự than thở một hồi rồi đi ra cửa để lại cô nhân viên cẩn thận xếp lại đống tất chân bị đảo lộn lung tung lên.
Chiếc đèn ở cửa được tắt, gần đến giờ đóng cửa...
Người đàn ông mặc chiếc áo công nhân xanh ở phía ngực có in logo của công ty mà dòng chữ đã phai mờ gần hết. “Con thích gì thì lấy, bố mua cho”, hơi thở nhuốm chút mùi rượu. Đứa bé trai chừng sáu, bảy tuổi tròn xoe đôi mắt trước đống đồ chơi, rồi đưa bàn tay cấu bẩn có những móng tay bị gặm nham nhở ra lấy một chiếc ô tô điều khiển được bao bì bóng loáng ôm vào trong ngực. Thoáng giật mình, người đàn ông giật chiếc xe bỏ lại trên kệ, lấy một chiếc xe cẩu bằng nhựa đưa cho đứa bé “Lấy cái này!” Đứa bé không chịu, nó nhoài người lại chiếc xe ô tô. Người đàn ông đưa hai tay giữ cậu bé lại. Chiếc xe cẩu bằng nhựa rớt xuống. Cậu bé khóc. Người đàn ông một tay kéo cậu bé “Không mua thì thôi!” rồi đi vội ra cửa. Đứa bé khóc to hơn. Nhưng tiếng khóc của nó nhanh chóng nhạt đi bởi tiếng xe cộ, bởi giai điệu Jingle bells rộn ràng…
Những người khách còn lại trong nhà sách cũng từ từ rời khỏi. Khi đèn ngoài cửa được tắt hết để lại một khoảng không tối mờ. Con đường như rộng ra chạy thẳng về phía trước, nơi có những ánh đèn chớp nháy trên cao. Thỉnh thoảng vẫn vang vọng tiếng ầm ầm, âm thanh của việc dời non mở đường, dựng đô thị, làm dự án, hay vạn thứ khác mà con người nghĩ ra.
Một cơn gió lùa vào, vang vang trong không trung là tiếng của những chiếc chuông gió lảnh lót. Những sợi kim tuyến trang trí lay động, những cây thông nhấp nháy đèn.
© Ng Ng – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?